Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 308: Phía trong Tàn tháp




Dừng lại một chút, Mạc Ngôn nhìn Hắc miêu tò mò tiếp tục nói:

- Làm yêu quái phải bỏ đi loại hơi thở này, với cảnh giới của tu sĩ mà nói chính là nửa bước dương thần chi cảnh, chính xác là khí tu của cô cao hơn tôi nhưng cánh cửa bước đến cảnh giới dương thần lại là một trời một vực, tôi rất tò mò... Hơi thở vừa rồi của cô, hiền lành, trong veo không có nửa điểm xấu xa, vừa rồi trong nháy mắt thậm chí tôi còn nghĩ đến loại tu sĩ như cô không tranh với đời, cũng không dính hơi thở khí sĩ hồng trần. Sơn Nguyệt, đây là chuyện gì? Cô không muốn nói cho tôi, cô đã đạt được một nửa bước cảnh giới Dương Thần...

Hắc miêu hừ một tiếng nói:

- Nếu tôi có được một nửa bước cảnh giới dương thần thì đã sớm tát cho anh một cái gần chết rồi.

Mạc Ngôn cười ha ha nói:

- Lời này tôi tin, với tính tình của cô, tát cho tôi một cái gần chết còn là nhẹ...

Dừng lại một chút hắn lại nói:

- Sơn Nguyệt, cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi?

- Dựa vào cái gì mà tôi phải trả lời anh?

Hắc miêu dương đầu lên nói rất là khinh thường.

Bên ngoài nó kiêu ngạo nhưng thực ra trong lòng hối hận còn không được. Người này kiếp trước nhất định là chó nghiệp vụ, cái mũi rất thính, sớm biết để hắn tự lội cho xong...

- Được rồi, có chuyện này, đừng hạnh hỏi nữa.

Hắc miêu tiến lên mấy bước nhìn lên tượng đá.

Mạc Ngôn cười cười nói:

- Được rồi, mỗi người đều có bí mật của mình, cô không muốn nói thì cứ giấu trong bụng cho tốt đi.

Bí mật?

Hắc miêu vốn không muốn hỏi Mạc Ngôn nhưng nghe thấy những lời này nó lại càng thêm buồn cười. Đối với nó mà nói, đây đúng là một bí mật hơn nữa lại là một bí mật vô cùng lớn. Nhưng cho dù là bí mật gì, nếu để cho người khác biết thì sớm muộn gì cái vỏ bí kia cũng bị bóc ra, trừ khi là mình tự vạch trần bí mật này...

Nghĩ đến đây Hắc miêu giả bộ không để ý, nó khinh thường nói:

- Đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử... Tâm trạng của con người các ngươi là phức tạp nhất, cho nên lúc nhìn người khác chỉ toàn nhìn thấy ác ý... cắt, hơi thở của tôi làm gì có bí mật gì? Tôi sinh ra ở Vân La đạo cung, tuy trời sinh là yêu nhưng cũng là chính tông đạo môn công pháo, không có mặt xấu chẳng lẽ kỳ quái thế sao?

Mạc Ngôn cười cười không điều tra nữa.

Hắn càng không nói lờ nào thì Hắc miêu lại càng chột dạ... Chẳng lẽ đúng là người này đã nhìn ra? Hay là tiểu Vân La bán rẻ ta?

Tâm trạng nó không yên liền nén nhìn trộm Mạc Ngôn, đã thấy hắn nhắm mắt lại, bắt đầu quan sát tượng đá trước mặt.

Tượng đá này và tượng đá trong sân trường không khác nhau chút nào. Mắt thường và vốn ý thức bản ngã đều không nhìn ra manh mối gì.

Nhưng trong tương tượng của Mạc Ngôn, tượng đá này linh động vô cùng, không có nửa điểm im lặng và đờ đẫn.

Nó ngồi các cánh như đang muốn bay lên, hai mắt trong như nước, ánh mắt lóe lên tia sáng không có vẻ lừa gạt và mê ly.

Hơi thở trong sạch như hoa sen. Xuống xem chút nữa một con màu xanh biếc thân dễ dài đo về phía nền đất…

- Được rồi, tôi đã ghi chép lại khí cơ của nó, có thể dời khỏi chỗ này đến tượng đá kia rồi.

Một lát sau Mạc Ngôn mở to mắt, xoay người nhìn về phía hồ nói:

- Sơn Nguyệt lần này lại làm phiền cô rồi.

Hắc Miêu hừ một tiếng gật đầu bất đắc dĩ.

Lập tức nó lại biến thành một làn khói đen cuốn Mạc Ngôn vào trong dời khỏi trung tâm hồ...

Lần này trở lại bên hồ Mạc Ngôn có vẻ thành thật không nghiên cứu tức hơi thở của nó nữa.

Sau khi trở lại bên hồ, Mạc Ngôn nói:

- Còn cái tượng đá ngầm trong lòng đất cách chúng ta gần nhất đi đến chỗ đó đi.

Hắc Miêu gật đầu nói:

- Tranh thủ trong vòng một tiếng phải xe hết, sau đó lại đi đến chỗ tàn tháp đó.

Một người, một mèo tốc độ cực nhanh, trong bòng một giờ đã xem hết mấy cái tượng đá.

Sau khi xem xong tượng đá sắc mặt của Mạc Ngôn tái nhợt đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hắn liên tục vận chuyển tâm nhãn, cố hết sức tập trung thần hồn đã bị tiêu hao năm, sáu phần.

Hắc Miêu nói:

- Sắc mặt của anh không được tốt lắm, anh không sao chứ?

Mạc Ngôn cười cười nói:

- Không sao, tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút là khỏe ngay.

Hắc Miêu vẫn bận tâm như cũ nói:

- Anh cũng không nên cậy mình mạnh.

Mạc Ngôn nói:

- Yên tâm đi, thần hồn của tôi chí ít cũng được 95% ngưng tụ, chỉ cần bản ngã của tôi không bị động thì tinh thần có tiêu hao thế nào cũng không sao, căn bản không bị tổn thương.

Hắc Miêu nói:

- Nói như vậy thì hãy đến tàn tháp đó nghỉ ngơi đi.

Trong sự tính toán của Mạc Ngôn, tàn tháp hẳn là chỗ pháp trận có thể rút ra năng lượng, thậm chí chỗ này là nơi có linh khí dồi dào nhất vườn trường, nghỉ ngơi ở chỗ này người thường cũng có lợi còn đối với tu sĩ mà nói cũng là một vùng trù phú.

Mạc Ngôn phản đối nói:

- Đi ngay đến đó đi.

Thực ra linh khí gần tàn tháp đó không có nửa điểm tác dụng với thần lực, nhưng sau cùng có một mục đích sớm hay muộn cũng phải đi, cho nên Mạc Ngôn cũng không phản đối.

Đi vào tàn tháp, Mạc Ngôn tìm một chỗ ngồi xuống bắt đầy nghỉ ngơi.

Hắc Miêu ngồi xuống bên cạnh hắn nói:

- 49 tượng đá cũng đã xem hết, anh tính đến tâm điểm của chúng chưa?

Mạc Ngôn nói:

- Tâm điểm ngay dưới chân chúng ta, hoặc gọi là ở chính chỗ gọi là tàn tháp vô danh.

Hắc Miêu gật đầu cũng không thấy kỳ lạ một chút nào.

Rạng sáng ngày hôm qua, bọn hắn đã quan sát chỗ ngồi này, lúc đó cũng có phỏng đoán như vậy.

- Anh nghỉ ngơi trước đi, tôi đi xem trước cái đã...

Hắc miêu đứng lên, bắt đầu đi xung quanh tàn tháp.

Trong bóng đêm, tàn tháp này đứng sừng sững không kể về năm tháng tang thương...

Các cửa của tàn tháp đã bị phong bế, hơn nữa là gạch đá, bụi đất với hỗ hợp nước gạo nếp .

Hắc Miêu sau khi đi quanh một vòng, quay đầu lại nhìn Mạc Ngôn cuối cùng cũng không nhịn được tò mò hỏi, thả người nhảy lên nhảy tới đỉnh tàn tháp…

Cái gọi là đỉnh thực ra chính là tầng tháp thứ 2 của tàn tháp.

Đứng trên vách đá, Hắc Miêu cúi đầu nhìn xuống.

So với bên trong nó càng thêm rách nát, các sàn gác giữa tầng thứ nhất và tầng thứ 2 đã sớm mục. Các thanh gỗ chỉ còn lại một nửa.

Đã không có sàn gác che, Hắc Miêu có thể dễ dàng nhìn thấy đáy.

Nhưng trong mắt nó tàn tháp nàu ngoài gạch vỡ, ngối vỡ, gỗ vụn thì cũng không còn gì khác.

Hắc Miêu không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm nói:

- Thật là kỳ lạ, tòa tháp này lẫn với gạch ngói ngoài cỏ với rêu ra không có sinh vật nào...

Bất chợt, Hắc Miêu cảm giác bị thăm dò. Loại cảm giác bị thăm dò này Hắc Miêu cũng không xa lạ gì.

Nó lập tức quay đầu, nhìn về phía dưới đáy tàn tháp, nơi đó vẫn rách nát như thế nhìn không có sinh vật tồn tại còn ánh mắt thăm dò kia, nó quay đầu lại nhìn trong nháy mắt đã tiêu mất.

Hắc miêu liền đi đến tận cũng của xúc động nhưng lúc này Mạc Ngôn lại đi đến cạnh nó.

- Sao vậy?

Mạc Ngôn nói:

- Nhìn bộ dạng của cô hình như là có phát hiện gì?

Hắc miêu nhìn xuống đáy tàn tháp nói:

- Vừa rồi có gì đó thăm dò tôi, nhưng tôi vừa mới nghiêng đầu thì nó biến mất.

Mạc Ngôn lập tức khởi động vốn ý thức quét xuống đáy một lần nhưng không có phát hiện gì, khẽ nhíu mày nỏi:

- Sơn Nguyệt, cô chắc chắn là không nhầm chứ?

Hắc miêu không thở nói:

- Tôi cũng không phải là gà mờ, sao lại lầm được?

Mạc Ngôn suy nghĩ nói:

- Cô cảm thấy có cái gì thăm dò cô, vậy cô có bắt được hơi thở của nó.

Hắc Miêu nghe thấy vậy không khỏi ngẩn ra, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc...

Sau đó nó mới chậm rãi nói:

- Nghe anh hỏi như vậy đúng là cũng có cái gì đó kỳ lạ... Theo lý thuyết, nếu linh thức của tôi cảm nhận được có thứ gì đó đang thăm dò thì nhất định tôi phải bắt được khí tức của nó, nhưng trên thực tế tôi lại không cảm ứng được hơi thở của nó, điều này đúng là có chút không hợp lý.

Đối với tu sĩ mà nói, linh thức thua xa so với khứu giác, thính giác thì lại càng nhạy bén hơn hơn. Nếu như Hắc Miêu có thể lấy linh thức mà cảm nhận được có cái gì đó thăm dò mình thì như vậy nhất định là có thể nắm bắt được hơi thở của đối phương, nói không quá đáng thì cũng chỉ giống như lấy tay ngoáy lỗ mũi, cho dù là nhắm mắt lại cũng biết là dùng tay trái hay tay phải, chìa ngón út hay ngón giữa...

So sánh cái này không hợp lắm nhưng cũng giống nhau về đạo lý.

Hắc Miêu cảm ứng có cái gì thăm dò nó nhưng lại không thể nắm bắt được hơi thở của đối phương, đối với tu sĩ mà nói cái này là một ngịch biện.