Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 87: Con ma nghiện xem TV




Mặc dù là lâm trận mới mài gươm, nhưng Mạc Ngôn vẫn chưa cảm thấy được có bất kỳ điều gì không ổn, cũng không cảm giác mình đang xem mạng người như cỏ rác. Hắn là tu sĩ, không phải bác sĩ, xem người xem sự xem vật, cho tới bây giờ đều là chỉ nhìn căn bản. Đối với tu sĩ mà nói, chỉ có nắm được căn bản, có thể diễn Xuất Thiên vạn pháp. Cụ thể như bệnh của Mai Thanh Giản, cũng là như thế, sau khi nắm được nguyên nhân phát bệnh căn bản nhất, thiếu một bổ một, thiếu hai bổ hai, như thế mà thôi.

Mặt khác, từ Ngũ Hành lấy ra Ngũ Hành khí, ngoài luyện chế trận pháp, đối với Mạc Ngôn cũng có tác dụng.

Từ khi đại bộ phận chân khí bị dùng cho ngưng tụ bản ngã, Kim Liên trong bể khổ liền bị vây trong trạng thái bán khô héo.

Trong lòng hắn rõ ràng, muốn khôi phục Kim Liên đến thời kỳ toàn thịnh, nhiều ít có chút si tâm vọng tưởng. Nhưng nếu như có thể tụ tập khí Ngũ Hành, chạm khắc một Tụ Linh Trận ở trong bể khổ, hai mươi ba mươi năm sau, chân khí ít nhất có thể khôi phục bảy tám phần. Mà đến lúc đó, hắn không những miễn cưỡng được nâng cảnh giới, tuổi thọ cũng sẽ tăng nhiều.

Cho nên, khi hắn đã xác định được nguyên nhân phát bệnh của Mai Thanh Giản, đã cảm thấy đây là một cơ hội tốt cho chính mình.

Trị bệnh cứu người, gieo xuống thiện quả, đúng là nhất cử lưỡng tiện, cớ sao mà không làm?

Quan trọng nhất là, nếu như không có cơ hội này, hắn phải tụ toàn bộ khí Ngũ Hành, còn không biết đợi đến năm nào tháng nào.

Đối với Mạc Ngôn mà nói, vàng, bạc, kim cương kỳ thật không tính quá phiền toái, đơn giản là vấn đề tiền. Mà băng vùng địa cực đóng băng vĩnh viễn và cây bị sấm đánh, thì cần tiêu tốn thời gian dài. Nhất là băng vùng địa cực đóng băng vĩnh viễn, muốn có được, nhất định phải đi hai cực hướng nam bắc, điều này làm hắn tương đối đau đầu.

Nhưng mấy thứ này đối với Mai Tam Đỉnh mà nói cũng không đáng nhắc tới, đơn giản là chuyện mấy cú điện thoại thôi, nói vài câu, đều có người đi thu thập cho hắn.

Đương nhiên, nếu Mạc Ngôn chịu đem khí Ngũ Hành trong đá nhiều màu dùng cho Tụ Linh Trận, đương nhiên cũng là có thể, thậm chí là hiệu quả càng tốt. Nhưng mấu chốt của vấn đề là, hắn còn không có ngốc đến mức độ này. Nếu thật là làm như vậy, có gì khác với ngu xuẩn kiểu lấy cái nhỏ, bỏ cái lớn đâu?

- Mấy thứ này tôi lập tức cho người đi thu thập, có thể cần một chút thời gian...

Tâm trạng Mai Tam Đỉnh thật tốt, nắm tay Mạc Ngôn, nói :

- Không có gì bất ngờ xảy ra, khoảng một tháng có thể thu thập hoàn toàn đầy đủ. Mặt khác, tôi sẽ cho người cùng cậu quay về Uyển Lăng, trước tiên làm chút bố trí, nói thí dụ như liên hệ bệnh viện chẳng hạn...

Mạc Ngôn nói :

- Bệnh viện không vấn đề, ông có thể để người ta thuê ở gần chỗ tôi, tôi ở công viên Hà Sâm Lâm, phong cảnh nơi đó cũng không tồi, cũng rất u tĩnh, dường như thích hợp tu dưỡng.

Lão nhân đối với lời Mạc Ngôn gọi là nói gì nghe nấy, lập tức gật đầu nói:

- Không thành vấn đề, tất cả nghe theo cậu !

Có chút dừng lại, lại nói:

- Mặt khác... Người Trung Quốc thường nói đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nhưng tôi nghĩ, lời này cũng vô nghĩa, có ân tất tạ, có công tất thưởng, đây là đạo làm người căn bản. Cho nên, Mạc Ngôn à, cậu có yêu cầu gì cứ việc nói, lão đầu tử chỉ cần có thể, quyết không chối từ.

Suy nghĩ đến thân phận Mạc Ngôn, lão nhân cũng không nói chuyện lấy tiền tài và quà cáp. Hắn mặc dù giàu có, nhưng cùng với Mạc gia mà so sánh, cũng kém không chỉ một bậc.

Mạc Ngôn cười nói:

- Trả thù lao thì tôi đã liệt ra bên lên, không dối gạt ông, mấy thứ này đối với tôi cũng có tác dụng. Tôi không phải người già mồm cãi láo, nhưng cũng không phải người lòng tham không đáy, lão gia tử, trả thù lao thì không cần nói nữa .

Mai Tam Đỉnh trời sanh tính phóng khoáng, nghe Mạc Ngôn nói như vậy, cũng không hề kiên trì, ha ha cười nói

- Được, không nói , không nói ... cậu ấy, một tính nết với ông chú của cậu. Không che không dấu, không kiểu cách, là người thật thà!

Nửa giờ sau khi tiễn Mai Tam Đỉnh, đã có người đưa tới vé máy bay bay đi Uyển Lăng. Đồng thời, người đưa vé này cũng ở lại, trở thành phục vụ của Mạc Ngôn lâm thời.

Ăn qua loa bữa cơm chiều, Mạc Ngôn gọi điện thoại cho Mạc Sầu, nói cho nàng biết chính mình ngày mai trở về Uyển Lăng.

Mạc Sầu cũng không đến mức lưu luyến không rời, chỉ nói là đợi một thời gian ngắn, nàng có thể đi Uyển Lăng thăm Mạc Ngôn.

Mặt khác, nàng còn thần bí nói cho Mạc Ngôn, yến tiệc giữa trưa hôm qua, nàng gặp được đối tượng định giới thiệu cho Mạc Ngôn, tính cách không tiện nói, nhưng tướng mạo cũng rất bá đạo.

Mạc Ngôn tò mò hỏi:

- "Bá đạo" là chỉ xấu tới cực điểm, hay là đẹp tới cực điểm?

Mạc Sầu khanh khách cười ở trong điện thoại, không chịu nói...

Cúp điện thoại, hắn lại gọi điện thoại cho Mạch Tuệ, đáng tiếc không biết là bởi vì người đang ở trên phi cơ, hay là tín hiệu không tốt, lại không ai nghe.

Một đêm này không nói chuyện.

Ngày hôm sau, Mạc Ngôn mang theo người phục vụ lâm thời, bước lên phi cơ quay về Uyển Lăng.

Trương Hiệp Lâm lấy tay che mắt, qua một hồi lâu, mới thích ứng ánh sáng bên ngoài.

- Đây là giấy chứng nhận cùng đồ đạc của anh, hiện tại Châu Về Hợp Phố, anh kiểm tra đi, nếu như không có vấn đề, bây giờ có thể đi!

Một thanh âm lạnh lùng vang lên ở phía sau hắn.

Trương Hiệp Lâm xoay người, nhìn về phía người trung niên phát ra thanh âm lạnh như băng phía sau.

Người nọ mặt không chút thay đổi, đưa cho Trương Hiệp Lâm một túi tài liệu, trên mặt cứng rắn giống như đeo mặt nạ làm bằng đá.

Trương Hiệp Lâm tiếp nhận túi đồ, yên lặng nhìn thoáng qua, sau đó lấy ra gói thuốc trong túi đồ, rút ra một điếu đốt.

- Có vấn đề sao?

Người nọ hỏi.

Trương Hiệp Lâm không nói gì, chỉ lắc lắc đầu, sau đó kẹp túi tài liệu ở dưới nách, rất nhanh rời khỏi chỗ này.

... Ở phía sau hắn, là một nhà xưởng bị bỏ hoang, lúc này hoàn toàn vắng vẻ, tràn ngập quạnh quẽ cùng cô độc sau khi bị người ta vứt bỏ.

Người đàn ông đưa cho hắn túi văn kiện nhìn theo hắn rời khỏi, lập tức lao vào một chiếc xe thương vụ màu đen, cũng rời nơi này.

Đã hai ngày, Trương Hiệp Lâm phải sống ở căn nhà hoang vắng này ...

Ba ngày trước, hắn theo sát mục tiêu đi vào kinh đô. Sau khi xuống phi cơ, vốn định thỉnh cầu tổng bộ trợ giúp, nhưng lại không nghĩ rằng, người lãnh đạo trực tiếp của hắn sau khi tiếp xúc với phía kinh đô, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, không chỉ có không có đồng ý kế hoạch của hắn, ngược lại thúc giục hắn lập tức rời khỏi kinh đô.

Mắt thấy cá lớn sắp sa lưới, Trương Hiệp Lâm tự nhiên không chịu thất bại trong gang tấc, vì thế ở trong điện thoại cật lực phân trần về lợi và hại. Cũng tỏ ra, nếu mặc kệ thì mặc kệ, với năng lực siêu cường của mục tiêu, thậm chí có thể sẽ gây ra một vài tai nạn...

Nhưng mà thủ trưởng cũng rất quyết tâm, ở trong điện thoại, chỉ một mực thúc giục hắn lập tức rời khỏi kinh đô.

Trương Hiệp Lâm bất đắc dĩ, đành phải từ bỏ hành động, cũng dự định quay về Uyển Lăng.

Nhưng mà, một khắc trước khi lên phi cơ, cảm giác mãnh liệt không cam lòng và sứ mệnh nào đó, khiến cho hắn lại thay đổi quyết định.

Hắn không chỉ không rời kinh đô, ngược lại vận dụng quan hệ cá nhân của mình ở kinh đô, cuối cùng tra được điểm dừng chân của mục tiêu.

Kế tiếp, hắn tìm được mục tiêu, cũng đi theo hắn đến Mai Viên.

Sau đó, hắn lại theo sau mục tiêu, đã đi đến một nơi hắn không nên đi ...

Ngày đó, khi hắn bị cảnh sát giao thông ngăn lại thì còn tưởng rằng là kiểm tra theo lệ thường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Thế nhưng khi hai người mặc đồ Tây đen mặt không chút thay đổi đi lại đây, sau khi xem giấy tờ giấy chứng nhận hắn trình ra, hắn rốt cuộc hiểu rõ nỗi khổ của thủ trưởng...

Nhưng mà, hắn tỉnh ngộ đã quá muộn, cho nên, hắn bị đưa đến nơi này, ngồi xổm hai ngày trong căn nhà hoang.

Hai ngày qua, hắn uống là bình đựng nước sẵn, ăn mì ăn liền.

Ánh mặt trời nhìn không thấy một tia, ngay như đi nhà xí, cũng là dùng hai ống cũ của nhà xưởng bị vứt bỏ, một cái giải quyết vấn đề lớn ( đại tiện) , một cái giải quyết vấn đề nhỏ ( tiểu tiện)...

Đi ra một trăm mét, Trương Hiệp Lâm xoay người nhìn lại.

Hắn nhìn căn nhà một cách phức tạp, khẽ thở dài:

- Vận mệnh của chúng ta cũng tương tự...

Hắn biết, trở lại Uyển Lăng, vị trí của mình ở cục quốc phòng, hơn phân nửa sẽ ngưng hẳn .

Tuy rằng không đến mức mất công tác, nhưng điều động đi thì không thể tránh được.

Bởi vì một lần này, hắn không chỉ có vi phạm mệnh lệnh của thượng cấp, đồng thời lại nghiêm trọng làm trái với điều lệnh bên trong. Hai tội cùng phạt, hắn đã rất khó ở lại cơ cấu mẫn cảm cực độ như cục quốc phòng loại này...

- Đổi đơn vị khác, có lẽ còn có thể ở lại, đáng tiếc...

Trương Hiệp Lâm nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt tràn đầy vẻ chua sót.

- Chuyện lần này, mình quả thật có chút xúc động. Nhưng, mình đã làm sai sao?

Trương Hiệp Lâm tự vấn lòng, cảm giác mình cũng không làm sai, lại gặp phải tình huống như vậy, hắn vẫn sẽ lựa chọn như vậy...

Mạc Ngôn cũng không biết những gì Trương Hiệp Lâm gặp được, cho dù biết, hơn phân nửa cũng là nhún nhún vai, tỏ vẻ mình là vô tội.

Trở lại Uyển Lăng, hắn mang theo trợ thủ Mai Tam Đỉnh phái tới cùng về công viên Hà Sâm Lâm. Vị này họ Hứa, là người rất hiểu biết, ở tiểu viện số 36 chỉ chốc lát, liền đứng dậy cáo từ.

Mạc Ngôn quen ở một mình, đương nhiên không hi vọng người này ở lại tiểu viện, đứng dậy đưa hắn đi ra, sau đó lập tức cởi sạch quần áo.

Tắm rửa xong, hắn châm điếu thuốc, chậm rãi đi vào phòng khách lầu hai, tính toán nghỉ ngơi một lát.

Vừa mới vào phòng khách, chân mày hắn nhíu lại.

Lúc này tâm nhãn hắn đã mở, vô cùng mẫn cảm đối với âm dương khí, vừa mới vào phòng khách, liền nhận thấy được nơi này tràn ngập âm khí.

- Thật là thú vị!

Một thời gian trước, từng có âm khí 'Đại giá Quang lâm' qua một lần, bị chân khí hộ thân của hắn dọa sợ quá chạy mất. Mà sau đó, âm khí này co đầu rút cổ trong Núi Hồ Lô, không còn tới.

Lúc ấy, Mạc Ngôn chỉ cho là là âm dương tương khắc, chính mình huyết khí quá mạnh, trong chân khí cũng có dương cương, âm khí này tự nhiên trốn tránh.

Nhưng hiện tại xem ra, âm khí này tựa hồ có một chút linh trí ngây thơ, cái gọi là trốn tránh, thực sự không phải là hoàn toàn xuất phát từ bản năng, thật là có chút như là địch đi ta tiến...

Mạc Ngôn tò mò trong lòng, mở ra tâm nhãn, cẩn thận quan sát dấu vết âm khí này lưu lại.

Vừa nhìn, trong lòng hắn kinh ngạc.

Trong hình ảnh, cả trong phòng khách, chỉ có trên ghế sa lon là âm khí dày nhất, hơn nữa chiếm cứ ở một bên bên phải, phảng phất có người từng ngồi tại nơi đó thật lâu.

- Thật hay, chẳng lẽ âm khí này đã sinh ra linh trí, biến thành âm hồn? Mặt khác, vì cái gì nó chiếm cứ ở trên ghế sa lon, thật lâu không đi đâu...

Mạc Ngôn khẽ nhíu mày, đi đến bên sô pha ngồi xuống, ngẫng đầu, trong lòng nhất thời nhảy dựng!

- Không phải chứ, chẳng lẽ nó xem TV?

Trên bàn đối diện sô pha, đúng là một bàn để TV kiểu cũ, từ góc độ này nhìn lại, nơi này đúng là góc độ xem tốt nhất.

Mạc Ngôn bị phát hiện này làm cho hoảng sợ, theo bản năng nhìn lại bên cạnh...

Hắn nhớ rõ, khi chính mình rời đi thì từng thuận tay ném điều khiển từ xa ở một bên.

Vì thế hắn lập tức khởi động ý thức bản ngã, hồi tưởng lại hình ảnh ngay lúc đó...

Trí nhớ trong hồi tưởng, điều khiển từ xa bị hắn tùy tay ném ở trên đệm giữa sô pha, mặt trái nghiêng lên trần, mặt phải hướng cửa trước.

Mà lúc này, điều khiển từ xa cũng đã trệch hướng phương vị trong trí nhớ, nằm ở phía bên phải sô pha, mặt chính đang chỉ vào hướng TV...

Một con ma biết xem TV?

Đối mặt phát hiện này, Mạc Ngôn hít một hơi thật sâu, trong lúc nhất thời lại có chút luống cuống ...

Âm khí sinh hồn, nhưng âm hồn chính là thuật ngữ trong nhất mạch của Tả Đạo Nhân. Ở dân gian, nó được gọi là Hồn ma, hay là rõ ràng liền gọi tắt là ma hay quỷ. Đối với người thường mà nói, loại chuyện như là gặp ma, luôn làm người kinh sợ, thậm chí nếu như người yếu bóng vía còn hỏng mất. Nhưng đối với Mạc Ngôn mà nói, cũng không phải chuyện không tốt. Niên đại Mạt pháp, linh khí trong thiên địa khô kiệt, âm hồn cũng mất đi mảnh đất sinh tồn, từ vài ngàn năm trước, cơ bản đã tuyệt tích. Hay như Tả Đạo Nhân, cả đời, cũng chỉ bắt được một con ma linh trí kém. Nhưng lại không có được chút thành tựu, con ma này liền 'Đi đời nhà ma', biến thành âm khí.

- Ở kinh đô có được phôi kiếm trời sinh, hiện tại còn có thêm một con ma 'Rành rành'...

Mạc Ngôn quả thực không thể tin được, loại này chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu - hảo sự, chính mình đúng là luân phiên đánh lên toàn văn tự!

Chỗ tốt của phôi kiếm trời sinh phía trước đã nói qua, không cần nói năng rườm rà, mà âm hồn có linh trí, đối với Mạc Ngôn mà nói, cũng rất có ích lợi. Nói ngắn gọn, âm khí này sinh hồn, sau khi thành ma, đầu tiên có thể thu làm nô bộc, chính mình sử dụng. Tiếp theo, con đường âm hồn tiến hóa, cùng tinh thần chi đạo có chỗ giống nhau, đối với Mạc Ngôn, khuyết thiếu bậc thầy dạy mà nói, đây là một đối tượng dễ quan sát. Có thể lấy nó làm gương, soi đường chính mình tự tu trong tương lai.

- Nếu ở trong tiểu thuyết, mình sẽ tương đương với người giữ vận mệnh thế giới ấy chứ?

Mạc Ngôn cười lắc lắc đầu, cầm lấy điều khiển từ xa, lại dùng tâm nhãn cẩn thận quan sát. Mặt trên Điều khiển từ xa, âm khí lượn lờ, nhất là cái nút thay đổi kênh, âm khí vô cùng nồng hậu...

Đến tận đây, hắn đã hoàn toàn xác định, vị khách không mời mà tự đến này đích xác chính là con ma!

- Thật sự là Thiên đường có đường ngươi không đi...

Mạc Ngôn hưng phấn, đứng lên, tuần tra một lần trọn tòa biệt thự.

Kết quả, trước tủ lạnh của hắn ở phòng bếp, lại phát hiện âm khí tương đối nồng hậu.

Xem phương vị này, có vẻ con ma nghiện xem TV này cũng rất có hứng thú với ăn uống...

Mạc Ngôn mở ra tủ lạnh, không ngoài dự liệu của hắn, đồ vật bên trong cũng không có dấu vết bị động qua.

Điều này làm cho hắn hơi nhẹ nhàng thở ra, nói thực ra, nếu con ma này đã có thể mở tủ, hắn tuyệt đối là chạy được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Bởi vì điều này có ý nghĩa, con ma yêu xem TV này, cảnh giới đã ở phía trên hắn, ít nhất đã đạt đến cảnh giới âm thần.

Tuy rằng loại khả năng này không lớn, thậm chí có thể nói gần như bằng không, nhưng sau khi chính mắt chứng thực, Mạc Ngôn mới có thể yên tâm.

- Từ dấu hiệu trong phòng khách lưu lại mà xem, con ma này ước chừng đã có thể hiện hình, có một chút năng lực di động vật dụng thực tế. Mặt khác, âm khí nó lưu ở phòng khách và phòng bếp quá nhiều, chứng tỏ nó tuy rằng mới có hình thể, nhưng không thể làm được nhiều…

Đến tận đây, Mạc Ngôn đã có thể xác định, con ma này cơ bản không có cái uy hiếp đối với chính mình. Nhưng để tránh chuyện lật thuyền trong mương, hắn vẫn quyết định, tạm thời chậm lại hành trình vào Núi Hồ Lô.

- Cẩn thận chạy nhanh phải thuyền vạn khách, không bằng chờ thêm một lát, tẩy đi tạp chất trong đá nhiều màu đi, phôi kiếm bước đầu luyện thành rồi nói sau...

Con ma này đã sinh linh trí, nếu ở ngoài Núi Hồ Lô, Mạc Ngôn tự tin vài phút có thể thu phục nó.

Nhưng tiếc nuối chính là, con ma này chiếm cứ ở Núi Hồ Lô đã không biết bao nhiêu năm, hiển nhiên không phải là loại lương thiện, nếu tùy tiện xâm nhập, sinh tử vị tất có thể do Mạc Ngôn định đoạt.

- Hiện tại vào núi, khí hậu, địa lợi, nhân hoà, đều không ở ta, ai biết trong núi cất dấu bao nhiêu bí mật và nguy hiểm?

Mạc Ngôn lẩm bẩm nói:

- Lúc này vào núi, không khác cầm dao đằng lưỡi, đưa mạng tới cửa... Chỉ có chờ phôi kiếm luyện thành, mới có thể bảo đảm chắc chắn không sơ hở.

Hồn kiếm Bổn mạng Âm Dương Ngũ Hành đều đủ, nhưng tối khắc các loại âm vật. Mạc Ngôn tự tin, chỉ cần phôi kiếm luyện thành, cho dù con ma này tiến vào cảnh giới âm thần, chính mình cũng có sức đánh một trận.

Nghĩ đến đây, tức khắc hắn đánh mất ý niệm vào núi trong đầu, lấy Laptop ra, kết nối với mạng truyenfull.vn, bắt đầu tìm kiếm các loại thiết bị thám hiểm.

Theo hắn đoán, chỗ con ma kia ở ẩn, hơn phân nửa là cổ mộ nào đó, hay là âm huyệt trời sinh. Muốn tìm kiếm đến cùng, nhất định phải võ trang cho chính mình mới được. Tất cả vật phẩm thám hiểm như Đèn pha, cái xẻng nhỏ, mặt nạ dưỡng khí ... hẳn là sớm phải chuẩn bị. Nếu là trường kỳ tác chiến, lều trại và quân lương dã ngoại cũng phải chuẩn bị...

Những thứ này, tìm khoảng một giờ, Mạc Ngôn đặt hàng những đồ vật này ở trên mạng Thương Thành.

Làm xong việc này, hắn đứng dậy mặc quần áo tử tế, lái xe đi Đồ Thư Quán.

Mục đích của chuyến đi này, hắn hi vọng ở trong những tập địa chí tìm được một ít manh mối về Núi Hồ Lô.

Uyển Lăng là một thành phố lịch sử, Sơn Thủy đẹp tuyệt trần, các danh lam thắng cảnh vô số, danh nhân các triều đại càng nhiều. Núi Hồ Lô trong công viên Hà Sâm Lâm này tuy rằng không cao, nhưng liên tiếp hơn mười dặm, tiếp giáp sông Thủy Dương, là nơi đất lành văn nhân các triều đại ca ngợi, khen tặng không ngớt. Cái gọi là núi càng cao, có tiên thì càng nổi tiếng, ở trong địa chí các triều đại đổi thay, Núi Hồ Lô đều là một nơi phong cảnh đẹp không thể phủ nhận. Mạc Ngôn tin tưởng, ở trong địa chí, nhất định có thể tìm được tin tức hữu dụng đối với chính mình.

Nhưng, không đợi hắn tới Đồ Thư Quán, liên tiếp nhận được hai cú điện thoại.

Cú điện thoại đầu tiên là Tô Vũ gọi tới, sau khi nàng biết được Mạc Ngôn trở lại Uyển Lăng, trước tiên liền gọi điện thoại. Mà trước đó, nàng đã nhận được thông báo từ tổng bộ, cho biết, từ giờ khắc nhận được thông báo này, nàng trở thành trợ lý tư nhân của Mạc Ngôn.

Đối với chuyện này, Tô Vũ nói không rõ là tâm trạng loại gì...

Mấy ngày trước, trải qua một loạt xây dựng tâm lý, nàng đã làm tốt chuẩn bị cho việc hấp dẫn Mạc Ngôn. Vì thế, nàng thậm chí tỉ mỉ trù liệu nhiều kế hoạch, bảo đảm chắc chắn Mạc Ngôn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình.

Nhưng mà, nàng trăm triệu thật không ngờ, kế hoạch này còn chưa kịp thực hiện, vận mệnh của mình lại lần nữa bị thay đổi.

Tổng bộ thông báo rất chính xác, là từ ông chủ của mình. Trong thông báo, không chỉ có quy định quyền lực và trách nhiệm của nàng, tiền lương và phúc lợi đãi ngộ cũng đều được điều chỉnh. Đúng vậy, hiện tại Tô Vũ hưởng thụ đãi ngộ tương đương cấp bậc thư ký cho Chu Hiến Dữu, nói cách khác, sau vài ngày ngắn ngủn, Tô Vũ không làm cái gì, liền đạt được tới chức vị trong giấc mộng của chính mình, rảo bước tiến lên một bước dài!

Không cần lấy bản thân ra có thể thăng cấp? Điều này làm cho Tô Vũ thực không hiểu, có một cảm giác Tự Huyễn Như Mộng...

- Ông chủ, tôi là Tô Vũ, nếu cậu có rảnh, tôi hi vọng tôi sẽ được đến chỗ cậu ngay bây giờ.

Nhận được điện thoại của Tô Vũ, Mạc Ngôn lúc này mới nhớ ra, chính mình hiện giờ cũng đã có trợ lý.

- Thật có lỗi, hiện tại tôi có chút việc, tạm thời không thể gặp cô.

Mạc Ngôn hồi đáp:

- Ngày mai đi... Tô tiểu thư, giữa trưa ngày mai cô đến chỗ tôi ở, cùng nhau ăn một bữa cơm, xem như bắt đầu hợp tác đi.

Tô Vũ nói :

- Vâng, ông chủ, ngày mai tôi đi gặp cậu. Thuận tiện nói một câu, nếu bây giờ việc cậu lo liệu không phải rất quan trọng, có thể giao cho tôi xử lý.

Mạc Ngôn cười cười, đang muốn cự tuyệt, một cuộc điện thoại khác lại gọi vào.

- Tô tiểu thư, chờ chút, tôi nhận điện thoại.

Mạc Ngôn chuyển điện thoại nhận cuộc gọi sau, còn chưa mở miệng, chợt nghe Đại Lý nói :

- Ở chỗ kia nha, cậu bạn?

Mạc Ngôn cười nói:

- Mấy ngày nay tôi đã đi kinh đô, vừa trở về... Tìm tôi có việc à?

Đại Lý hạ giọng, nói :

- Đại sự!

Mạc Ngôn cười nói:

- Cái đại sự gì, anh muốn ly hôn sao?

Đại Lý nói :

- Ôi trời, nghiêm chỉnh với cậu mà nói đây, nhanh chóng đến Thất Xử, trong điện thoại nói không rõ ràng...

Mạc Ngôn vốn định nói lúc khác đi, nhưng nghĩ lại, bản thân hiện giờ cũng là người có trợ lý, không cần tự mình làm mọi chuyện, vì thế nói với Đại Lý:

- Được, tôi lập tức qua, anh chờ đấy.

Nói xong, hắn lại chuyển điện thoại sang Tô Vũ, nói :

- Tô tiểu thư, vừa lúc có chuyện phiền toái cô.

Tô Vũ nói :

- ông chủ, cậu quá khách khí, phục vụ cho cậu là trách nhiệm của tôi, có chuyện gì, xin cậu cứ nói trực tiếp.

Mạc Ngôn chép miệng, thầm nói rốt cục là ai khách khí chứ? Mở miệng một tiếng là "ông chủ", làm tôi nổi da gà.

- Tô tiểu thư, phiền toái cô giúp ta đi Đồ Thư Quán một chuyến, mượn toàn bộ địa chí cho tôi, giữa trưa ngày mai lúc ăn cơm, giao cho tôi ...

- Được, không thành vấn đề, xin hỏi ngài còn có dặn dò gì không?

- Đã không còn, cứ như vậy đi.