Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 5 - Chương 7: Đêm tân hôn




Cuộc đời sẽ không tương tư, mới có thể tương tư, liền sợ hãi tương tư.

Đối với một người cô tịch lạnh lùng suốt ngàn năm mà nói, cái gì gọi là nổi khổ tương tư?

Cái gì là tình sầu trăm chuyển, đoạn trường chi thương?

Một câu đả thương người: hiện tại không yêu ngươi, về sau cũng sẽ không yêu người.

Làm cho một trái tim bị đóng băng nhiều năm giống như bị người bóp nát, cái gì gọi là đau thấu tâm can, cái gì gọi là tâm như quặn đau, có lẽ là như thế.

Tương tư vô tận, tình cũng khó ngủ yên.

Chỉ là người chịu đau đớn đâu phải chỉ một mình Bộ Phong Trần?

Tấm màn đen trăng lạnh, nước mắt rơi trên hồ.

Gió lạnh quất vào mặt, đau đớn khó có thể ức chế khiến người khó có thể hô hấp.

“Nơi này, sao lại đau như thế? Ha hả —” hít sâu mấy ngụm lương khí, sau khi ra khỏi phòng về sau, ta chạy tới bên hồ nước, tay phải nắm chặt ngực trái của mình.

Đều đã không có dũng khí, không có sức lực lại đi hồi tưởng chuyện vừa rồi phát sinh trong phòng, cuối cùng, vẫn là lý trí chiến thắng tình cảm, vì thế đẩy được vòng tay ôm của Bộ Phong Trần, nghĩ vô phản cố xoay người rời đi.

Rời đi, là không có dũng khí đối mặt Bộ Phong Trần.

Mặt hồ yên tĩnh như chiếc gương màu bạc, phản chiếu ảnh ngược một nam nhân tàn khốc lạnh lùng, suy sụp ghé vào bên hồ, nhìn chính mình trong hồ, ta gắt gao nhắm hai mắt lại, không ngừng hít sâu, không ngừng thử làm cho mình tỉnh táo lại, trong gió đêm lạnh lùng, dưới ánh trăng nhạt.

“Không có việc gì, không có việc gì… Ngươi chính là Sầu Thiên Ca, như thế nào ngay cả tỉnh táo đều làm không được?” Không ngừng nói với chính mình như vậy, người lại thủy chung không thể hoàn toàn tỉnh táo.

Ta như thế nào có thể hoàn toàn tỉnh táo lại đây? Lại như thế nào có thể hoàn toàn tỉnh táo lại —

Ngồi trên tảng đá ở ven hồ, một mình nhìn ảnh ngược ở trong hồ nhăn nhíu dưới ánh trăng từng đợt sững sờ, ta nghĩ, ta vừa mới đã đủ tuyệt tình, đủ tàn nhẫn rồi đi?

Bộ Phong Trần giả nhân giả nghĩa kia đã toàn bộ hiểu được ý của ta, ta có thể làm nhiều nhất cũng chỉ có bao nhiêu, chuyện càng tuyệt tình, càng tàn nhẫn, chỉ sợ chưa thật sự hành động có thể giết chết chính mình trước.

Kiếm 2 lưỡi làm người khác bị thương sâu đậm bao nhiêu thì chính mình cũng bị thương sâu bấy nhiêu.

Nói đến hành động, Sầu Thiên Ca ta cũng không kém giả nhân giả nghĩa — ta không khỏi âm thầm trào phúng bản thân.

“Đêm lạnh như vậy, vẫn nên vào nhà đi.” Thanh âm Bộ Phong Trần đột nhiên vang lên ở sau người, vừa mới tự hỏi quá mức chuyên chú, thế cho nên không có nhận thấy Bộ Phong Trần theo ra.

Thanh âm nam nhân nhẹ như vậy, nghe ra giống như bình thường không có gì thay đổi, nhưng ta cảm thấy trong giọng nói của hắn giấu diếm mỏi mệt.

Thì ra, người như Bộ Phong Trần cũng sẽ cảm thấy mỏi mệt.

“Nếu cảm thấy chúng ta ở chung một phòng không thoải mái, ngươi có thể trở lại phòng mình.” Nói xong, Bộ Phong Trần lấy áo khoác khoác lên người ta, mơ hồ dưới ánh trăng, ta vẫn như cũ có thể dùng dư quang của khóe mặt nhìn thấy màu sắc của quần áo, là màu đỏ.

Không phải là trang phục vừa rồi Bộ Phong Trần vừa cởi ra sao?

Bộ Phong Trần chỉ đứng một bên, cũng không có ngồi xuống.

Ta nghiêng đầu nhìn nam nhân liếc mắt một cái, dưới màn đêm thấy không rõ biểu tình của Bộ Phong Trần lúc này, nam nhân hai tay chấp sau lưng, bình tĩnh nhìn mặt hồ.

Ta như vậy bình tĩnh, hắn như vậy bình tĩnh, coi như vừa mới phát sinh hết thảy trong phòng dường như cũng không tồn tại, chỉ là một ảo giác sao?

“Sầu Thiên Ca.” Bộ Phong Trần đột nhiên hô tên của ta, ta nghe không ra trong thanh âm của hắn ẩn dấu tình tự gì.

Ta chờ hắn tiếp tục nói.

“Thời gian một tháng còn có 20 ngày, hơn 20 ngày này có lẽ mặc kệ ta làm cái gì đều không thể thay đổi tâm ý của ngươi phải không? Ha hả —” thật sâu thở dài, nam nhân cười khổ nói: “Ngươi quả nhiên là ma, sao lại ngoan cố như thế, tảng đá cũng có ngày mòn đi, còn tâm ngươi so với đá còn cứng rắn hơn.”

Nghe xong lời nói của Bộ Phong Trần, ta không khỏi nở nụ cười, giơ lên khóe miệng, trong ánh mắt hơi ươn ướt.

Cứng rắn như vậy, ngươi… Các ngươi làm sao còn có thể thích?

Nếu ngay từ đầu, ta nhảy xuống vách núi chết, cũng sẽ không đến Thánh môn, sẽ không gặp được ngươi cùng hắn.

Càng không có hết thảy của ngày hôm nay.

“Sầu Thiên Ca —” như có hàng vạn hàng nghìn lời phải nói ra, Bộ Phong Trần lại một lần nữa nghẹn ở cổ họng, như mắc phải xương cá.

Có lẽ, Bộ Phong Trần vừa muốn nói đến sự tình ở trong phòng, có lẽ, hắn đã cảm thấy được bây giờ có nói bao nhiêu cũng vô dụng.

Bàn tay nam nhân đặt lên vai ta, nhẹ nhàng nắm.

“Biết giờ này khắc này, ta cỡ nào muốn thương tổn ngươi không?” Chậm rãi nửa quỳ xuống dưới, Bộ Phong Trần ôm lấy ta từ phía sau, cái trán dán phía sau lưng ta, có chút lạc lõng.

“Ngươi nói xem, ta đã nhịn không được, Bộ Phong Trần ta… Từng ấy năm tới nay có khi nào phải nhẫn đến đáng thương đáng tiếc lại thật đáng buồn như vậy đâu?” Bộ Phong Trần thản nhiên nói.

Hạ thấp chân mày, ta nhẹ giọng hỏi: “Vậy ngươi muốn làm gì?”

Lời vừa mới nói xong, ta nhất thời cảm giác thân thể cứng đờ không thể nhúc nhích, Bộ Phong Trần thế nhưng điểm huyệt đạo của ta, khi ta cố thử phá tan huyệt đạo, Bộ Phong Trần nói một vài câu làm cho ta buông tha ý đồ phản kháng, lại buông tha ý tưởng dựng lên một bức tường lạnh lùng cứng rắn.

“Tối nay qua đi, về sau ngươi Sầu Thiên Ca không cần phải lo lắng sẽ có một Bộ Phong Trần giả nhân giả nghĩa lại đến dây dưa ngươi.” Lúc nói chuyện, Bộ Phong Trần lập tức bế ngang ta lên.

Trong lòng ta nghĩ những lời này của Bộ Phong Trần là ẩn chứa ý tứ sâu xa gì?

Là giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần sau hôm nay thật sự buông tha cho hay sao? Nếu như thế, kết cục hẳn là đúng như ta chờ đợi được đến…

Một đường từ hồ nước trở lại trong phòng, Bộ Phong Trần cứ như vậy ôm ta, cuối cùng đặt ta ngồi trên giường, nam nhân này chẳng những phong bế năng lực hành động của ta, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không để ta nói một câu.

Là sợ. Lại phải nghe từ trong miệng nam nhân lạnh lùng tàn nhẫn những lời nói đả thương người hay sao?

Ta đã không có sức lực để nói những lời đó, một chút cũng đều không có.

Cũng may, Bộ Phong Trần không có làm cho ta ngay cả nhìn cũng không được.

Ta ngồi ở bên giường, nhìn thấy Bộ Phong Trần cởi giày của ta, lại cởi quần áo, đem quần áo màu đỏ ở một bên nhất nhất thay cho ta, cả quá trình cũng không nói lấy một câu, chuyên chú mà lại kiên nhẫn.

Cho đến cuối cùng, Bộ Phong Trần thế nhưng ngay cả tóc cũng giúp ta buộc lại, vô cùng đơn giản đem tóc phía hai bên trán cột bằng dây lụa hồng ở phía sau, phần tóc còn lại để tùy ý xõa xuống trước sau.

“Rất đẹp.” Cẩn thận quan sát ta một lần, Bộ Phong Trần mỉm cười nói.

“Hắn tặng ngươi rất nhiều thứ, ta chưa tặng ngươi một cái gì, không biết ngày mai ngươi sẽ đem nó vứt bỏ hay không, chỉ là tối nay, Sầu Thiên Ca là thuộc về một mình ta.” Bộ Phong Trần cầm một chiếc nhẫn ngọc bích trong tay, vừa nói, vừa cẩn thận đeo lên ngón tay ta.

BỘ Phong Trần nhẹ nhàng nắm chặt, hơi híp mắt đưa ngón tay của hắn cùng của ta giao lại với nhau, nam nhân không tự chủ nở nụ cười.

“Mười ngón đan vào nhau, có thể dắt tay nhau tới bạc đầu hay không?”

Cuối cùng, Bộ Phong Trần vẫn buông tay ta.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một mảnh hồng, Bộ Phong Trần đem khăn voan đội lên cho ta.

Cách lớp khăn voan mỏng, Bộ Phong Trần hôn lên, từ cánh môi lạnh như băng xuyên qua lớp khăn trùm đầu truyền tới đôi môi ta, nhẹ, mà lại mang theo đau đớn.

Không biết Bộ Phong Trần lúc này đang làm những gì, sau một lúc lâu, một chi ngọc can nhẹ nhàng vén khăn voan hồng, Bộ Phong Trần lại một lần nữa xuất hiện trước mắt đã thay đổi một thân hồng trang, cũng là quần áo tân lang.

Hai chén đào hoa nhưỡng, Bộ Phong Trần cầm trong tay một ly, ly còn lại nắm bàn tay không thể động của ta, rượu giao bôi, rượu làm dịu môi theo khóe miệng chảy xuống dưới, tích ở trên cổ, từng đợt lạnh lẽo.

“Không uống sao?” Hỏi một câu, Bộ Phong Trần sau đó liền vươn người đến khẽ cắn môi ta, dùng đầu lưỡi tìm tòi, đem đào hoa nhưỡng quán nhập vào trong miệng ta.

Rượu này, mang theo mùi thơm của hoa đào, tinh khiết và thơm say lòng người.

Sau khi uống rượu, Bộ Phong Trần thổi tắt ánh nến lay động trong phòng, ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên mặt đất, một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, vài lớp hồng y rơi xuống trên mặt đất, đỏ tươi như máu.

Ta nhắm hai mắt lại, nằm ở trên giường, tuy biết Bộ Phong Trần phải làm cái gì, nhưng sẽ không cảm thấy đặc biệt khó chịu hoặc kháng cự.

Cho dù là ôn nhu hành động, vây kẻ khác sa vào giữa hôn sâu cũng che giấu không được đau đớn khó nhịn trong một khắc kia, trước kia lần đầu tiên cũng là hắn, lúc này như thế nào vẫn là hắn?

Một lần lại một lần, như thế nào là hắn, hay là hắn…

“Rất đau, phải không?” Dừng động tác, Bộ Phong Trần cúi đầu nhẹ nhàng hôn giọt lệ không biết khi nào đã chảy xuống trên mặt ta.

Sầu Thiên Ca, ngươi như thế nào dọa người như vậy, như thế nào không nhịn được?

Đau, đau không chỉ có thân thể, còn có tâm.

“Nếu là hận ta, liền hận ta cả đời cũng được.” Vẫn chưa ngừng lại, Bộ Phong Trần ôm ta như gió bão mãnh liệt, lại như ** dương liễu mùa xuân ôn nhu.

Nhiệt độ cơ thể của hắn, nhu tình cùng hung hăng của hắn, giống như từng cánh từng cánh hoa đỏ thắm dừng ở trên người ta…