Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 787: Dạy ngựa của các ngươi phi nước đại thôi mà (2)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nói xong câu này nàng lại nói: “Muốn khiến Phong vương bị thương thật ra cũng không phải chuyện dễ dàng đúng không? Có điều, trọng điểm là ở chỗ trong mục tiêu của bản Thái tử không có ngươi!”

Hiên Thương Mặc Trần gật đầu

Nhưng hắn lại nửa giả nửa thật hỏi một câu: “Trong mục tiêu của Thái tử không có bản vương, vậy sau này tuyển người bầu bạn thì sao?” “Hả?” Nàng nghe lầm hay gì? Hai tên này rốt cuộc là uống lộn thuốc hay quên uống thuốc đấy? Hiên Thương Mặc Trần dùng một lát, dường như còn muốn nói thêm điều gì nữa

Lúc này tiếng vó ngựa phía sau đã truyền tới! Lạc Tử Dạ không tán gẫu với3hắn nữa, nhanh chóng tránh qua một bên, bày ra dáng vẻ mời chào: “Thân vương Phượng Minh, Đại hoàng tử Long Chiêu, mời hai vị đi trước!”

Mẹ nó, vừa rồi nàng bị hai tên Long Ngạo Địch và Hiến Thương Mặc Trần làm cho cạn lời, trực tiếp cưỡi ngựa chạy theo, quên mất nên để Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương đi trước, như vậy mới có thể bẫy bọn họ cùng lúc được!

Nàng đang yên đang lành lại để họ đi trước, như vậy nhìn một cái đã thấy có vấn đề.

Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương nhìn nhau một cái, kêu một tiếng, siết dây cương, đứng ở xa xa nhìn Lạc Tử Dạ, không động đậy

Minh Dận Thanh1lạnh mặt nói: “Hay là mời Thái tử đi trước, bản vương cũng không vội, không cần Thái tử tự mình nhường đường cho bản vương!” “Không vội?” Lạc Tử Dạ trực tiếp rút ra một mũi tên, bắn thẳng về phía mặt hắn! Sắc mặt Minh Dận Thanh cứng đờ, nhanh chóng quay đầu tránh đi

Hắn cắn răng nói: “Lạc Tử Dạ, ngươi..!” “Không có gì, chỉ là gia nhìn thấy phía sau lưng các ngươi có con mồi, ôi kìa, thật là nhiều!” Nói xong câu này, ba mũi tên trong tay đồng loạt bắn về phía hai người kia!

Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương vội vàng vung tay lên, gạt mũi tên qua một bên

Những kỹ thuật bắn cung của Lạc6Tử Dạ thật sự giỏi đến mức khiến người ta nhìn mà cảm thán không thôi, mấy mũi tên đó bay ra, cuối cùng bọn họ cảm thấy mình khó mà cản được! Nhất là bọn họ vốn đã bị thương, lúc này để khí cũng khổ cực...

Bọn họ nhận ra nếu tiếp tục ở đây nhất định sẽ bị Lạc Tử Dạ bắn liên tục, còn nếu quay đầu chạy, mất mặt còn không nói, tên nhãi Lạc Tử Dạ đó rất có thể còn cầm tên đuổi giết bọn họ! Vậy thể diện sẽ quăng đi hết

Nghĩ như thế, hai người cũng nổi giận, cầm cung tên lên, chuẩn bị giao thủ một trận với Lạc Tử Dạ lần nữa.

Lạc Tử Dạ đột4nhiên mở miệng nói: “Sao? Có phải hai người các ngươi sợ rồi không? Không dám đi trước?”

Hai người kia không nói lời nào.

Nhưng Lạc Tử Dạ đã mất kiên nhẫn! Nàng giục ngựa trở về, lúc này mũi tên của Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương cũng bắn về phía nàng

Nàng cưỡi ngựa, lúc thì nhảy lên ở trên lưng ngựa, lúc thì nằm rạp xuống, lúc thì nghiêng người né tránh, hết lần này đến lần khác tránh khỏi công kích!

Nàng cưỡi ngựa hung hăng xông tới cạnh hai người, dọa ngựa của Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương hoảng sợ, không nhịn được mà bào móng xuống đất, không biết cái tên phi ngựa bay vùn vụt trước mặt đang3muốn làm gì? Nhưng một khi đụng nhau, hậu quả thế nào cũng dễ dàng nghĩ được.

Tình huống đó khiến tất cả mọi người giật mình, Hiến Thương Mặc Trần cũng nhíu mày, quát một tiếng: “Thái tử! Nghĩ lại đi!” Tất cả mọi người nhìn tư thái của Lạc Tử Dạ lúc này đều cho rằng Lạc Tử Dạ thẹn quá hóa giận, định xông về phía hai người kia, ngựa đụng vào nhau, làm ra tình huống ngọc nát đá tan gì đó!

Đám người Gia Trác Phong cũng vội vàng giục ngựa của mình tránh qua một bên

Lúc này Minh Dận Thanh vô cùng tức giận

Hắn giơ roi ngựa lên, xông về phía Lạc Tử Dạ, cắn răng nói: “Lạc Tử Dạ! Hôm nay bản vương và người đụng nhau một trận, xem ai ngã ngựa chết trước!”

Hôm nay hắn bị Lạc Tử Dạ chơi đủ rồi, lúc này thật sự là không thể nhịn được nữa

Võ Hạng Dương cũng cắn răng một cái, giục ngựa chạy về phía Lạc Tử Dạ! Như vậy ba con ngựa đụng nhau, bên này bọn họ có hai con, Lạc Tử Dạ một con, lúc đụng nhau khả năng Lạc Tử Dạ chết trước bọn họ cao hơn! Hai con ngựa chạy như bay

Một con ngựa khác cũng phi như bay đến!

Ngay lúc bọn họ sắp đụng nhau trên con đường mòn chật hẹp, cảnh vật như dừng lại

Tất cả mọi người đều hít một hơi thật sâu, hơn nữa cảm thấy hơi thở đó nghẹn lại trong ngực, chắc là sắp gặp phải cục diện gió tanh mưa máu, có người rơi xuống đất bỏ mạng tại chỗ rồi!

Nhưng mà...

Ngay khi ba con ngựa suýt nữa đụng vào nhau, Lạc Tử Dạ bỗng nhiên kéo dây cương, cả người lẫn ngựa tránh qua một bên! Mà Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương không đụng vào ngựa của Lạc Tử Dạ, vì thế cứ như vậy xông tới...

Lạc Tử Dạ đang siết dây cương, nghiêng đầu nhìn thấy hai người kia đã xông tới phía trước mình, nàng chép chép miệng, còn chỉ bóng lưng bọn họ, nói với chư vương: “Nhìn hai người bọn họ xem, đúng là rất gấp mà! Vừa rồi gia để bọn họ đi trước, bọn họ còn không chịu, lúc này nhìn xem, chạy tới phía trước gia nhanh như gió, tốc độ thật là nhanh!”

Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương thấy Lạc Tử Dạ không đụng nhau với bọn họ, tránh qua một bên, khiến bọn họ cứ thế mà theo quán tính xông tới, cũng biết mình đã mắc mưu Lạc Tử Dạ! Bọn họ vội vàng siết dây cương, định dừng lại, hoặc là để Lạc Tử Dạ đi trước, nếu Lạc Tử Dạ không chịu đi trước thì bọn họ đi cùng nàng!

Nhưng bọn họ vừa mới kéo dây cương, Lạc Tử Dạ phía sau bắn hai mũi tên bay “vèo, vèo” về phía mông ngựa của hai người

Hai con ngựa trúng tên, hí dài hai tiếng, chở hai người bọn họ chạy một mạch như điên về phía trước!

Sắc mặt Minh Dận Thanh xanh mét! Hiện tại trời đã tối, trong rừng cây phía trước có gì cũng không thấy rõ, đuốc lại ở trong tay những quan binh nước Nhung kia

Không có đồ chiếu sáng, bọn họ chạy ra ngoài như vậy thật sự không biết sẽ đụng phải mấy cái cây trên đường!

“Ầm!”

Đang suy nghĩ, cánh tay hắn đụng vào một cái cây cổ thụ trăm năm tuổi! Một cơn đau nhức truyền tới, hắn biết cánh tay mình ít nhất cũng trật khớp rồi! Lúc này hắn không dám tùy tiện nhảy xuống ngựa, nhảy xuống, với xung lực đó nói không chừng cũng phải ngã chết!

Võ Hạng Dương lại cắn răng tức giận mắng: “Lạc Tử Dạ! Tên tiểu nhân vô liêm sỉ nhà ngươi!” Lạc Tử Dạ thong thả cưỡi ngựa theo sau, phe phẩy quạt: “Tức giận như vậy làm gì, chẳng qua là gia thấy các ngươi đang vội, giúp các ngươi dạy ngựa của mình cách phi nước đại thôi mà!”