Nhất Tâm Chi Cách

Chương 31




Chu Duật Minh nhào tới kính xe liều mạng muốn ra ngoài, bảo an bên cạnh gắt gao kềm chặt tay cậu, mười ngón tay thon dài nắm chặt thành nắm đấm, móng tay bấm vào lòng bàn tay. Đau đớn kích thích cảm quan nhưng linh hồn cậu đã vỡ thành ngàn mảnh vạn mảnh, ở trong gió nhẹ nhàng tìm không ra phương hướng. Em gái của cậu thất hồn lạc phách ngã ngồi ở một bên, có người giúp cô mở dây thừng, thân thể cô run rẩy như lá thu trước gió, bỗng nhiên hai giọt nước mắt trong suốt đột ngột chảy xuống gương mặt thanh tú.

Triệu Thâm yên lặng nhìn chăm chú chiếc xe lao nhanh như chớp, chiếc xe màu đen chạy với tốc độ lôi đình chỉ một chút liền hòa nhập với đường chân trời, đến nơi hắn không nhìn thấy. Hắn liên tục nhìn chằm chằm về phía con đường rộng hoang vu kia mãi đến khi đôi mắt mỏi mới quay mặt đi.

“Mày, thật là một kẻ si tình làm tao cảm động đến phải nở nụ cười.” Triệu Khuyết thấy thế châm biếm, không chút lưu tình: “Chỉ tiếc —— ”

Đuôi mắt y giương lên, mi phong sắc bén.

“Mày cho là bọn họ chạy đi thì sẽ an toàn?”

Bên trong xe, dây thừng trên người Chu Ảnh Lộ đã được mở ra vội vã trượt xuống đất. Dị vật trong miệng bị đẩy ra ngoài cô chật vật ói ra những vật bẩn thỉu trong miệng. Cuối cùng tinh thần của cô đã như cung giương hết đà, oa một tiếng khóc lên, vô cùng chật vật.

“Anh..anh ơi…” Cô nức nở: “Cứu giúp em…”

Ngón tay tái nhợt mềm mại của cô run run cởi ra áo sơ mi bị mồ hôi làm ẩm ướt, trên vòng eo nhỏ nhắn bị những vòng dây điện quấn quanh, chính giữa dây điện là một hộp thiệt bị nho nhỏ màu đen trên chiếc hộp có một chiếc đèn màu đỏ rất nhỏ không ngừng chớp tắt như đôi mắt ác thú lập loè.

“Tao sao lại dễ dàng mà bỏ qua các người như vậy?” Triệu Khuyết bỗng nhiên quay người, ánh mặt trời chói chang rớt lại ở phía sau y khiến mái tóc rối bù của y như đám lửa, trong mắt dần dần hiện lên hận thù khắc cốt, sáng lên như đang thiêu đốt: “Mày cho rằng tất cả mọi việc có thể như mày mong muốn?”

Triệu Khuyết từng bước đi đến, đôi giày da nặng nề đạp trên mặt đất bụi bặm: “Nói cho mày rõ, tao đã cài bom điều khiển từ xa trên người em gái của tình nhân mày, chỉ cần nỗ lực hủy nó đi hoặc là mày làm cái gì không vừa ý tao, tao liền…”

Hai người cao đàn ông cao to ở sau lưng khống chế hai tay Triệu Thâm, đè lại hai vai của hắn, như bắt được đôi cánh của thiên nga. Triệu Khuyết đi tới gần, nhìn thấy anh của mình luôn là một người cao quý kiêu căng giống như thiên nga với chiếc cổ thon ủ rủ cuối đầu, rốt cục cảm nhận được thích thú khi nắm quyền sinh quyền sát trong tay.

Sắc mặt Triệu Thâm tái nhợt, một giọt mồ hôi lạnh dọc theo thái dương chảy xuống hai gò má trơn bóng, nhỏ xuống giống như là nước mắt. Triệu Khuyết bình tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên dùng tay làm thành hình cây súng ở trên huyệt thái dương của hắn giả vờ nã một phát súng.

“Sau đó tao liền —— ầm ——! Ha ha ha ha ha ha ha ha! Làm cho cô ta nổ tung! Máu và thịt bị nổ thành một đoàn! Ruột vỡ từ trong bụng bay ra ngoài!” Triệu Khuyết hưng phấn cười to, khuôn mặt trở nên dữ tợn: “Tình nhân của mày hiện tại nhất định cùng cô ta ở một chỗ đi? Có muốn đoán xem uy lực của thuốc nổ mạnh thế nào hay không?”

Âm thanh của ác ma từ trên đỉnh đầu hạ xuống, giống như sấm nổ liên hồi, chó dữ nhao nhao. Triệu Thâm cau chặt lông mày, nhắm mắt lại, lần đầu tiên hắn mờ mịt như vậy, mệt mỏi như vậy, cũng là lần đầu tiên biết đến thì ra cừu hận có hữu hình, có trọng lượng, rơi vào trên người mình đau không thể đè xuống, rơi vào trên người mình yêu lại đau đến tận xương cốt.

Hắn chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không biết cái tư thế lẫm liệt lãnh đạm này đối với Triệu Khuyết mà nói không khác nào tưới dầu lên lửa. Triệu Khuyết cười lạnh một tiếng, lửa giận càng sôi sục, bàn tay y giống như cây gậy sắt đánh thẳng vào hai má tái nhợt của Triệu Thâm. Trên tay y có nhiều vết chai lâu năm, một đao một súng chém giết để lại nhiều vết thương, đều muốn mượn việc da thịt chạm nhau để trả thù hắn. Triệu Thâm chưa từng chịu qua bị thô lỗ làm nhục không còn phong độ chút nào, khi lòng bàn tay đánh vào trên mặt phát ra một tiếng vang giòn, hắn ngạc nhiên và trầm mặc còn nhiều hơn đau đớn và tức giận.

“Tại sao không nói gì? Mày không biết đau sao?” Triệu Khuyết vung lên nắm đấm, đánh ầm ầm ở trên mặt hắn, đánh cho hắn liên tục ho khan, đầy mặt xanh tím: “Đã đến mức này còn dám ở trước mặt tao đùa giỡn? Nghĩ đến tính mạng của tình nhân mày, nghĩ lại tính mạng của chính mình đi!”

Triệu Thâm cảm thấy trong cổ họng của mình đều là bọt máu, hai mắt hoa lên không thấy rõ ánh sáng không hiểu lý lẽ của thế giới này. Những nắm đấm đến như cuồng phong mưa rào, giữa kẽ hở của những nắm đấm hắn khó khăn ngẩn cổ nhìn y gầm nhẹ: “Mày điên thật rồi, vậy thì hãy đánh chết tao đi! Nhìn xem mày có kết cục gì!”

Có lẽ Triệu Khuyết là người điên, nhưng phía sau y tất nhiên còn phải dựa vào thế lực của người khác, còn có cha ruột quyền cao chức trọng cây lớn thì đón gió to. Triệu Thâm dám một mình ở lại chính là đang đánh cuộc, đánh cược y không dám đem mình chôn vùi ở đây. Dù sao bọn họ đều đã không đơn thuần sống vì bản thân mình, trên người bị buộc vào vô số phức tạp lợi ích gút mắc. Một khi manh động chính là đồng quy vu tận. Đó cũng là một chuyện kỳ diệu, vận mệnh của bọn họ vui buồn tương quan.

Cuối cùng Triệu Khuyết cho hắn một đòn thật nặng không tình không nguyện ngừng lại. Y âm tình bất định nhìn kỹ người bị mình tàn phá đến hoàn toàn thay đổi, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười lạnh: “Bất luận làm sao người thắng cũng là tao. Trừ cái mạng này của mày tao sẽ không để lại cái gì cho mày. Nửa cuối cuộc đời mày phải sống trong hối hận thôi!”

Ánh nắng chiều từ phía chân trời từng chút tản đi, lưu lại chỉ có bóng đêm vĩnh hằng hắc ám, lại như làn khói tan biến trong mưa. Bọn thủ hạ của Triệu Khuyết khác nào một đám linh cẩu được nghiêm chỉnh huấn luyện, khi di chuyển, che đậy hành tung đều làm rất yên tĩnh rất chuyên nghiệp.

“Phải làm cho bọn họ như con ruồi mất đầu chạy loạn khắp nơi đi.” Trên mặt Triệu Khuyết mang theo nụ cười trào phúng, cuối cùng y đắc thắng nhìn người anh của mình nằm dưới đất một cái, quay người đốt thuốc lá.

Bên trong xe như vắng ngắt im lặng.

Con đường phía trước vẫn bằng phẳng trống trải, lại không còn là con đường thênh thang rạng rỡ kim quang. Nơi bọn họ cần đến vốn là thiên đường, bất đắc dĩ từ địa ngục lại đi tới địa ngục, vực sâu đi xuống chỉ là vực sâu.

Sắc mặt Chu Duật Minh trong phút chốc trắng đến kinh người, giống mặt sông băng vào mùa xuân vừa chạm vào lập tức nát tan. Nhưng rất nhanh cậu vì mình gắn lên một tầng mặt nạ, thấp giọng hỏi: “Xác định là bom sao?”

Bảo an bên cạnh chần chờ quan sát kỹ cái hộp đen trên thân thể trắng như tuyết mà giật mình, thấp giọng đáp: “Đúng… Đúng thế.” Tiếng nói càng về sau càng trở nên nhẹ đi nhiều, nặng nề rơi xuống. Chu Ảnh Lộ nghe được run rẩy phát ra một tiếng rên nhỏ dài như khóc như tố. Chu Duật Minh nhìn thấy khóe mắt của cô chảy ra một giọt nước mắt, chung quy vẫn có chút nhẹ dạ lấy tay lau cho cô, miệng lại hướng về phía Thôi An Di đặt câu hỏi: “Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ? Anh ấy có cân nhắc qua tình huống như thế này không?”

Thôi An Di thân là thư ký của Triệu Thâm lúc nào cũng là áo choàng trang trọng mà thoải mái đi tới. Nhưng dù sao cô cũng chưa từng cùng với loại xã hội đen giơ đuốc cầm gậy qua lại, trong lúc nhất thời cũng có mấy phần hoang mang lo sợ. Cô hoảng loạn nói: “Hay là trước tiên theo an bài của Triệu tổng trước đây đi… Không biết bom này phát động thế nào? Uy lực ra sao? Chúng ta có cần tránh đi không?”

Lời của cô chưa qua đắn đo suy nghĩ, chỉ hoang mang đến cực độ mà bật thốt lên. Sắc mặt Chu Ảnh Lộ liền thay đổi, thân thể lảo đà lảo đảo, bi thương quay đầu nhìn anh trai. Chu Duật Minh đưa tay ra cầm tay Thôi An Di để cô trấn định lại, mới từ từ mở miệng nói: ” Trong chuyện này tôi khẳng định anh ấy hiểu hơn chúng ta rất nhiều, chúng ta cũng không thể làm hỏng việc của anh ấy, vậy thì cứ theo an bài mà làm đi. Chỉ là không biết anh ấy và bên công an có liên lạc hay không, chúng ta có thể mời chuyên gia về bom mìn đến, đưa em gái tôi đi hay không?”

“Anh…” Chu Ảnh Lộ rùng mình lạnh lẽo, thân thể hơi co rụt lại, sau đó cố gắng nhìn anh mình thăm dò, nước mắt bất lực chảy xuống. Chu Duật Minh nhìn cô rất lạnh nhạt không còn ôn tồn như trước để cô dựa vào, ỷ lại, không còn ánh mắt nhìn cô khi cô còn nhỏ cầm váy vui cười chạy trên cát, anh trai cầm theo đồ chơi chạy đuổi phía sau. Hiện tại anh trai nhìn cô giống như một người đàn ông trưởng thành nhìn một cô em gái đã thành người lớn, chỉ có tôn trọng lẫn nhau mà thôi.

“Chúng ta cũng không có cách nào” Cậu tỉnh táo an ủi em gái: “Chúng ta không có chuyên nghiệp, cứu không được em. Tuy rằng rất khó có khả năng anh ta biết đến, nhưng khi chúng ta tách ra có thể sẽ ít cản tay cản chân hơn, không cần phiền phức như vậy.”

Đôi môi của Chu Ảnh Lộ run rẩy, cô còn muốn nói cái gì nữa nhưng khí lực đã hoàn toàn biến mất. Xưa nay cô đều yếu đuối như vậy, nên đối với chuyện này cô rất chán ghét, tuy mình yếu thế nhưng không cầu tình. Cô nhắm mắt lại, nói: “Xin anh nhanh một chút tìm người đến đây giúp em đi, anh trai.” Sau đó thân thể trở nên căng thẳng như một giun vào mùa đông muốn xuyên gió tuyết trốn vào trong đất.

Thôi An Di thở ra một hơi, lấy điện thoại di động ra bắt đầu liên hệ chỉ huy. Đây mới là chiến trường quen thuộc của cô một khi bắt đầu giao tiếp cô lại biến thành một nữ cường nhân bình tĩnh tao nhã thông minh, trong bất động thanh công thành rút trại. Triệu Thâm ở T thành quả nhiên căn cơ thâm hậu, vừa nghe người bên cạnh hắn xảy ra chuyện, thì có nhiều người dồn dập biểu thị nguyện ý vươn tay viện trợ.

Đoạn đường này Chu Ảnh Lộ rất là yên tĩnh, cuối cùng khi bước lên xe cảnh sát cô quay đầu lại nhìn anh trai nói: “Liên lụy anh, em rất xin lỗi.”. Khi nói đến chữ “Anh” cô hơi chần chờ, nhưng sau đó cũng không đề cập tới vấn đề gì khác nữa. Lúc chia tay cô nhắm mắt lại, cậu cũng ngậm miệng không nói. Trong lòng giống như bị đất đá đè lên năm dài tháng rộng hình thành một ngọn núi, ngoại trừ bị những cơn gió năm này tháng nọ bào mòn cũng vô lực dời đi. Có lẽ huyết thống cũng chỉ là một loại duyên phận từ lúc sinh ra đã mang theo, nếu là duyên phận sẽ có một ngày có người làm tiêu hao hết.

Rốt cuộc Thôi An Di để điện thoại di động xuống, thở dốc một hơi. Trong lòng cô như dây đàn căng ra quá mức, không dám thư giãn, thật quá chật vật đổ đầy mồ hôi, áo sơ mi hàng hiệu cũng trở nên nhăn nheo xộc xệch treo móc ở trên người. Tuy rằng câu thông đều thuận buồm xuôi gió, trong lòng cô vẫn nặng trình trịch, không dám thở mạnh. Chu Duật Minh tận lực trầm mặc nhưng giữa chân mày mây đen chưa một khắc tản ra. Thôi An Di sửa lại mái tóc tán loạn nỗ lực cười nói với cậu: “Để cậu đợi lâu… Bây giờ 9xin hãy cho tôi hộ tống cậu đi đến chỗ an toàn được không?”

Có chỗ nào là an toàn? Chu Duật Minh không nghĩ ra được, hiện tại vô luận cậu đi tới chỗ nào thì tâm của cậu cũng chịu đủ dày vò, trước sau vẫn ở trong núi đao biển lửa không được giải thoát. Em gái của cậu trên người vẫn còn bom, bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy cô vào chỗ chết. Triệu Thâm còn ở trong tay thằng em trai cùng cha khác mẹ hận hắn đến thấu xương, muốn một mình hắn độc chiếm che chở thì tâm cậu làm sao an ổn.

Thôi An Di đưa cậu đến biệt thự ven biển của Triệu Thâm, đây là một khu do công ty của hắn phụ trách khai phá, quen cửa quen nẻo nên căn biệt thự của hắn rất đắc địa. Trở lại chốn cũ, tránh không được tâm sự nặng nề, Chu Duật Minh nhớ tới đây là nơi ở đầu tiên khi cậu đến T thành, trong lòng không khỏi nhớ lại vết sẹo trước đây, một bên thống khổ, một bên lại cảm thấy vui mừng, vui mừng thống khổ này đều đã là quá khứ.

Cậu đứng ở hành lang trên lầu hai, nghe âm thanh của nhịp đập trái tim cũng giống như ngoài tiếng sóng biển rầm rĩ ngoài cửa sổ, không có một khắc an ổn. Trước mắt bụi bặm bay bay trong tia sáng cuối ngày giống như tàn thuốc lá rì rào hạ xuống, biến mất ở đại sảnh lầu một yên tĩnh. Cậu không có khí lực gì, dựa vào lan can chậm rãi ho suyễn, đột nhiên nhớ lại nhớ tới lần đầu đến nơi này từng bị Triệu Thâm đặt ở trên thảm trải sàn màu đỏ tươi cưỡng ép tiến vào.

Khi đó cậu nghiêng đầu, đôi mắt vô thần nhìn hoa văn của thảm trải sàn lắc tới lắc lui, ‘đỏ sẫm thiển phi, nồng vàng tử kim’, kỳ quái lạ lùng đến cực điểm. Cậu nhìn những hoa văn kia đếm rất lâu, trước sau đếm không hết, từ đầu đến cuối không có kết thúc. Hiện tại trên sàn nhà thảm trải sàn đã sớm thay đổi, từ phong vị lộng lẫy Ba Tư đến phong tình ủ dột Địa Trung Hải, các loại vết tích ngày xưa đã không còn. Chu Duật Minh chậm rãi giơ tay lên đón dương quang, làn da tái nhợt đã rất lâu không thấy ánh mặt trời có một vết dao có mà phát hiện, là vết sẹo lúc trước cậu tự mình hại mình.

Có vết sẹo thì không cách nào mất đi. Chẳng qua là cậu cảm thấy kỳ quái, một người làm sao có thể ghi nhớ mối hận với một người, đồng thời tiếp tục vì hắn ưu chi thành tật, nhớ hắn như điên. Sau đó cậu mới ý thức từ sau đám cháy hai người dắt tay đi ra trong lòng cậu kéo dài đau đớn không hết được, chẳng lúc tâm bị xé thành hai nửa gào thét, hai nửa này liên lụy lẫn nhau, chém giết lẫn nhau làm cho tâm cậu loạn như ma.

Trong phòng khách Thôi An Di đang định giỏ xách ra cửa. Cô đứng ở góc chết, không nhìn thấy Chu Duật Minh đứng trên lầu nhưng Chu Duật Minh lại thấy cô, càng nghe cô nói chuyện rõ rõ ràng ràng. Giọng nói của cô điềm nhiên xa xôi truyền đến: “Đồ mà Triệu tổng thay Chu tiên sinh cất giữ trong tủ sắt vẫn tiếp tục giữ đi, không được để cho người khác thấy. Dù sao ngài ấy nói là chờ ngài… Xảy ra chuyện lại nói. Hiện tại kế hoạch của chúng ta vẫn đâu vào đấy, không được tức giận, tin tưởng Triệu tổng.”

Chu Duật Minh lấy làm kinh hãi, cánh tay rơi xuống đập vào lan can, xương cốt chạm vào phát ra tiếng động lớn, nhưng cậu cũng không thèm để ý đau đớn. Không chờ cậu phản ứng lại, thân thể đã hành động, từng bước một đi xuống, ánh mắt tìm được gương mặt ngạc nhiên của Thôi An Di, cậu mở miệng hỏi cô: “Cô nói đồ vật gì của tôi?”

Vẻ mặt của cô chần chờ, còn có mấy phần buồn nản. Nếu không phải ngày hôm nay mọi việc quá nhiều quá loạn, cô sẽ không xem thường tạo ra sai lầm như vậy. Bây giờ bị chính chủ nghe được, cũng chỉ có từng chữ giải thích: “Triệu tổng không hy vọng cậu sớm nhìn thấy cũng là vì cậu thôi…”

“Bất kể là cái gì, tôi nghĩ nhất định là tôi có quyền được biết.” Chu Duật Minh nhẹ nhàng nói, giống như tự nói: “Huống hồ tương lai nếu như anh ấy xảy ra điều gì bất ngờ cũng chưa chắc tôi vẫn còn ở nơi này. Ai biết một ngày nào đó còn có thể nhìn thấy hay không.”

Kỳ dị chính là trong tích tắc cậu liền hiểu suy nghĩ của Triệu Thâm. Mặc dù không biết hắn nhọc lòng che giấu đến tột cùng là vật gì, nhưng Chu Duật Minh biết rõ ràng để hắn tự tay đưa ra khiếm khuyết của mình thì cần rất nhiều dũng khí.

Có lẽ là câu nói sau cùng kia cũng chọt trúng tâm tư Thôi An Di, dù sao giữa hai người cũng không có bao nhiêu “Ngày mai” có thể tính toán. Trước khi đi cô dặn dò người đưa đồ vật tới, sau đó liền vội vã cáo từ đi ứng đối với cục diện thay đổi trong nháy mắt. Chu Duật Minh suy đoán và thấp thỏm vượt qua hai giờ cực dài dằng dặc. Đây là đem tim của cậu đặt ở trên lửa quay nướng hai giờ.

Thuộc hạ của Triệu Thâm vẫn luôn tay chân lanh lẹ. Khi cái tủ sắt đưa tới cậu dùng đôi tay run rẩy mở ra. Đồ trong tủ không nhiều, chỉ có một phong thư mỏng manh cùng với một chiếc chìa khóa.

Cậu nhìn kỹ địa chỉ được viết trên chìa khóa, phát hiện chính là biệt thự này, đây là chìa khóa của một cái phòng. Lúc đó cậu còn không biết, bắt đầu từ khi cậu được đưa đến nước Mỹ căn phòng này đã bị khóa lại nhiều năm.

Mà lá thư đó lúc cậu mở ra trong lòng vẫn là có mấy phần hiếu kỳ, nhưng khi ánh mắt chạm được chữ viết trên giấy dù cậu có nỗ lực chống đỡ thì tâm tình của mình cũng sụp đổ. Hết thảy bi thương như mất khống chế bị thủy triều chậm rãi cuốn đi, thế giới của cậu thành phế tích sau cơn biển động.

Đây là chữ viết cậu đã từng rất quen thuộc. Người này đã từng dạy cậu hành thư, nhất bút nhất hoạ như nước chảy mây trôi, dẫn cậu vẽ ra một mảnh thủy sắc thiên quang. Thế nhưng bây giờ cậu nhìn một hồi lâu mới nhận ra đây là bút tích ‘Hoa cành tranh phát, thải vân lưu nguyệt’.

Đó là bức thư người nhà họ Thư từng nhiều lần yêu cầu Triệu Thâm trả lại mà không được.

Di thư của Thư Vân Kỳ.