Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 3 - Chương 220: Danh hiệu




Dịch giả: Tiểu Băng

- Chọn cái nào cũng được?

Mạnh Kỳ tỏ vẻ nghi ngờ, vì trong số những cái không tỏa sáng có tới ba vị Thiên tôn Đạo môn và rất nhiều tiên nhân cổ, những vị này rõ ràng rất mạnh, mà sao không có ai chọn?

Bích Hà Nguyên Quân hừ:

- Ta lừa ngươi làm gì?

Cô dừng một chút:

- Có danh hiệu là do công pháp có yêu cầu đặc thù, không phù hợp với người lựa chọn, chủ tu hay kiêm tu đều không ổn, nên mới còn lại. Có danh hiệu là vì so với nó, có cái khác càng phù hợp với người lựa chọn hơn, có danh hiệu thì là vì công pháp không hoàn chỉnh, không có phần nội dung cao thâm, không thể làm chủ tu được, nên mới không được chọn.

- Còn có một số danh hiệu là vì chủ nhân của chúng đã mất mạng, ví dụ như Thái Ất Thiên Tôn.

- Thái Ất Thiên Tôn?

Mạnh Kỳ biết người này, nghe nói là một nhân vật lớn của chủ thế giới, đáng tiếc bị Phương trượng Thiếu Lâm Không Văn bắt được, tuy bị gạt bỏ nhưng thi thể chưa bị hủy, nên chắc chắn hắn sẽ không chọn cái danh hiệu mang điềm xấu này.

Bích Hà Nguyên Quân tưởng Mạnh Kỳ hứng thú với Thái Ất Thiên Tôn, bèn chỉ qua những ô khác:

- Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn, một trong cửu tôn Đạo môn, chuyện về người này chắc ngươi cũng đã có biết, ta không nói gì thêm, chỉ nói chút thông tin mới cho ngươi.

Mạnh Kỳ sáng mắt nhìn Bích Hà Nguyên quân:

- Xin nguyên quân nói.

- Truyền thừa công pháp của các bậc đại năng thượng cổ thường sẽ đi kèm với vận thế tương ứng, không phải là rất mạnh, nhưng cũng đủ buộc ngươi phải gặp vài chuyện, công pháp càng hoàn chỉnh, vận thế này càng rõ ràng, nên danh hiệu đại năng có bối cảnh càng đơn giản thì càng được hoan nghênh, vì sẽ gặp phải chuyện ít hơn, và cũng dễ hơn. Còn các tiên nhân quá mạnh, có nhiều bí ẩn sẽ khiến truyền nhân cũng dễ rơi vào mê cục hơn, thu hoạch nhiều hơn nhưng cũng nguy hiểm nhiều hơn.

Giọng nói của Bích Hà Nguyên Quân mang ý cười, ý đầy hù dọa.

Đương nhiên Mạnh Kỳ biết là cô đang trả thù hắn, cô nói không sai, chỉ là hơi thêm thắt độ nghiêm trọng lên một tí mà thôi.

Mình đã từng trải qua chuyện như vậy rồi!

Bích Hà Nguyên Quân thấy Mạnh Kỳ vẫn bình thản thì bĩu môi:

- Ngươi xem công pháp của Thái Ất Thiên Tôn, cảm thấy nó có giống của vị đại năng đó hay không?

Mạnh Kỳ nhìn kĩ, thấy trên mấy cái ngọc giản đều có ghi chữ, gồm Thái Ất Trường Sinh Kinh, Thái Ất Cứu Khổ Chân Quyết, Thanh Hoa Linh Văn.

- Thái Ất Trường Sinh Kinh là đại pháp căn bản của Thái Ất Thiên Tôn, Thái Ất Cứu Khổ Chân Quyết và Thanh Hoa Linh Văn là để dùng, phân biệt những điểm chính về chiêu thức võ đạo và pháp thuật phù triện, có cảm thấy nó cùng loại với vị đại năng này hay không?

Bích Hà Nguyên Quân hỏi.

- Trường Sinh... Thanh Hoa...

Mạnh Kỳ trầm ngâm:

- Cảm thấy nó phù hợp với Thanh Đế nhiều hơn...

Bích Hà Nguyên Quân cười:

- Đúng vậy, nhãn lực tốt lắm, nghe đồn Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn là một phân thân của Thanh Đế Đạo môn.

- Phân thân của Thanh Đế Đạo môn, giống Chân Võ Đãng Ma Thiên Tôn?

Mạnh Kỳ ngạc nhiên, cái này đúng là tin mới nha!

Bích Hà Nguyên Quân lắc đầu:

- Không giống. Chân Võ Đại Đế là thật sự xuất thân từ Đạo môn, Đãng Ma Thiên Tôn là căn bản, hai cái tên Chân Võ và Hắc Đế chỉ là danh hiệu dùng cho thiên đình mà thôi. Thanh Đế lại khác, ông ấy là thần linh trời sinh, chưởng khống quyền lực cai quản trời đất, nhưng chỉ được quản một phần quyền lực, không thể đánh bằng với Thiên Đế.

- Nên, nghe đồn ông ấy bí mật chém ra chân thân, đầu nhập Đạo môn, hoá sinh Thái Ất, cầu tìm ra con đường siêu thoát tiên đạo. Đương nhiên đây chỉ là người đời sau căn cứ vào công pháp để phán đoán mà thôi, chứ thực tế thế nào chẳng ai biết được, vì hai người đều cùng tồn tại trong thời thượng cổ một khoảng thời gian, còn Thanh Đế là sau khi mất đi rồi, Thái Ất Thiên Tôn vẫn còn phát triển, mãi đến khi Cửu U tự ẩn, mới mai danh ẩn tích.

Bích Hà Nguyên Quân thấy nét mặt Mạnh Kỳ nghiêm trọng thì cười nhạo:

- Bị dọa rồi? Còn nghe đồn Thanh Đế lúc ấy chém ra không chỉ một cái phân thân, mà còn một cái nữa, đầu nhập vào Phật môn, trở thành Dược Sư Như Lai, trở thành một trong tam thế Phật, Đông Phương Lưu Ly tịnh thổ chi chủ.

Má ơi, Thanh Đế mạnh thật, đại năng thượng cổ quả thực là đáng sợ... Mạnh Kỳ không nhịn được nhe răng, không chừng vị đại đế thân khóa Thần Đạo Phật tam giới này còn sống...

- Nè, vậy ngươi có chọn Thái Ất Thiên Tôn không?

Bích Hà Nguyên Quân mỉm cười, thành công dọa được Mạnh Kỳ, cô thấy rất sảng khoái.

Mạnh Kỳ giả vờ nhíu mày:

- Công pháp cửu tôn Đạo môn tuy mạnh, nhưng Thanh Đế quá mức thần bí đáng sợ, ta kính nhi viễn chi thôi.

Danh hiệu này mang điềm xấu, một đời chủ nhân của nó đột tử, Thanh Đế lại còn có rất nhiều liên hệ với Phật môn, càng không thể chọn!

- Khá lắm, rất tự hiểu biết khả năng bản thân.

Bích Hà Nguyên Quân vười vang, tiếng cười trong vắt.

Mạnh Kỳ quay qua nhìn Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân, đây mới là danh hiệu mình muốn nha, tiếc là đã bị người khác lấy mất rồi!

Đầu đội phiến vân quan, thân mặc thủy hợp phục, eo đeo dải tua rua, chân đạp ma hài, khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ tiêu diêu tự tại, sau này còn được Bát Cửu Huyền Công miễn phí tới Ngoại cảnh thiên!

- Không phải đã bảo danh hiệu này được chọn rồi hay sao? Nếu không phải Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân tu luyện Bát Cửu Huyền Công, ta đâu có lấy được lộ tuyến vận khí bên ngoài cho ngươi? Ngươi tưởng tự nhiên ta biết đấy chắc?

Bích Hà Nguyên Quân tức giận.

Mạnh Kỳ ho khan:

- Nguyên quân, ta chỉ là thấy kì vì chưa nghe nói tới cái vị tiên nhân Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân này bao giờ thôi mà?

Bích Hà Nguyên Quân vặn lại:

- Tiên nhân thượng cổ, ngươi biết được hết hả?

Giọng Bích Hà thổn thức:

- Linh Bảo Thiên Tôn từng nói, thượng cổ rất có khả năng bị mất đi một đoạn lịch sử, chỉ có trong thế giới luân hồi mới tìm thấy một số dấu vết để lại mà thôi, ngay cả người cũng còn có nhiều điều không biết, huống chi ngươi?

- Như vậy à...

Bích Hà Nguyên Quân chuyển giọng:

- Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân còn có một thần danh nữa là Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân, nếu ngươi vào Thần Thoại, không chừng sẽ chọn được danh hiệu này. Như Thanh Đế, trong Thần Thoại gọi là Thanh Đế Đông Vương Công, còn ở chỗ chúng ta là Thanh Huyền Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn, đáng tiếc bọn họ không có Bát Cửu Huyền Công, có chọn cũng vô dụng.

Này... cao tầng của Thần Thoại và Tiên Tích đều liên quan tới Thanh Đế! Có phải là trùng hợp? Mạnh Kỳ gật đầu, nhìn qua Ngọc Đỉnh Chân Nhân, đệ tử biết Bát Cửu Huyền Công, sư phụ chắc cũng biết chứ?

- Ý, Cửu Chuyển Huyền Công? Ngọc Đỉnh Trảm Tiên Kiếm?

Mạnh Kỳ sửng sốt.

- Sao hả?

Bích Hà Nguyên Quân không hiểu vì sao Mạnh Kỳ kinh ngạc.

Mạnh Kỳ thở hắt ra:

- À, thấy cái tên Bát Cửu, thấy giống giống với Cửu Chuyển Huyền Công nên buột miệng kêu lên thôi.

- Ừ, Cửu Chuyển Huyền Công và Bát Cửu cũng xêm xêm, đều là huyền công đạo môn chính tông, Ngọc Đỉnh Chân Nhân là sư phụ của Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân, nếu ngươi chọn, chắc Thanh Nguyên sẽ phải đen mặt.

Bích Hà Nguyên Quân bật cười, vẻ chờ mong.

Hừ, ta mà có suy nghĩ như ngươi, ta chính là tiểu nhân nhỏ mọn! Mạnh Kỳ cười:

- Nhưng đệ tử là Bát Cửu Huyền Công, tại sao sư phụ lại không có?

Bích Hà Nguyên Quân nghĩ nghĩ:

- Nghe đồn Bát Cửu Huyền Công là Nguyên Thủy Thiên Tôn thông qua Ngọc Đỉnh Chân Nhân truyền thụ cho Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân, môn công pháp này được bảo là tương đương với Như Lai, Tiệt Thiên, dễ gì học được? Nhưng cụ thể là do vị đại năng nào sáng chế ra thì không ai biết.

- Ngươi tốt nhất đừng chọn Ngọc Đỉnh Chân Nhân, Cửu Chuyển Huyền Công biểu hiện khá giống với Bát Cửu, sẽ dễ bị người ta nhận nhầm, chó ngáp phải ruồi lại đoán ra đúng thân phận thật của ngươi, chọn cái nào khác biệt nhiều vào. Ngươi đã có Bát Cửu, đâu cần kiêm tu, cứ bắt chước thẳng là được, không phải sợ bị mâu thuẫn xung đột và lãng phí tinh lực.

Mạnh Kỳ gật đầu, nhìn qua Nguyên Thủy Thiên Tôn, Bát Cửu Huyền Công cũng liên quan tới ông ta?

- Nguyên Thủy Thiên Tôn, tất cả thủy trên đời, nắm giữ bí mật trước khi trở thành ‘vô’ của trời đất, công pháp cực mạnh, nghe đồn không dưới Như Lai, Tiệt Thiên, chỉ là ở chỗ Lục Đạo không có, mà chúng ta cũng chỉ có phần của Khai khiếu và Ngoại cảnh mà thôi, phần sau bị thiếu, nên không ai lựa chọn.

Bích Hà Nguyên Quân giải thích.

Cô thuận miệng:

- Lúc đầu mấy người Linh Bảo Thiên Tôn chỉ kỳ ngộ được mấy chục danh hiệu công pháp, những cái còn lại đều là sau các nhiệm vụ, đổi lấy sưu tầm mới có, nhưng có công pháp không trọn vẹn, tỷ như Nguyên Thủy Thiên Tôn, tỷ như Bát Cửu Huyền Công chúng ta cũng chỉ được thiên Pháp thân đầu tiên, có những danh hiệu còn không có cả công pháp, như Đạo Đức Thiên Tôn, Đa Bảo Thiên Tôn và Đãng Ma Thiên Tôn.

Mạnh Kỳ nhìn công pháp của Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Trong ô chỉ có một ngọc giản, trên viết:

- Nguyên Thủy Kim Chương.

- Còn có tên là Ngọc Hư Động Chân Kinh, chúng ta thích gọi nó là Ngọc Hư Khai Thiên Công.

Bích Hà Nguyên Quân nói, sau đó giới thiệu công pháp của Quảng Pháp Thiên Tôn, Từ Hàng Chân Nhân, Tử Hư Nguyên Quân, Kim Mẫu Nguyên Quân (danh hiệu của Tây Vương Mẫu trong Đạo môn), cuối cùng nói:

- Ngươi tự quyết định đi, ráng tìm cái nào khác biệt thật nhiều với công pháp ở chủ thế giới ấy, mới làm che giấu được.

Mạnh Kỳ gật đầu, thuận tiện nhìn công pháp của Linh Bảo Thiên Tôn, quả nhiên là bốn bộ Tuyệt Tiên Kiếm Kinh, Hãm Tiên Kiếm Kinh, bao hàm Tru Tiên Kiếm Kinh mà trong Lục Đạo không có, chỉ là đều viết “Thiếu phần sau từ Pháp thân thiên thứ hai”.

Hắn chuyển mắt sang những danh hiệu còn trống khác:

"Chắc chắn không lấy danh hiệu của nữ!"

"Không được có liên quan rõ ràng tới Phật môn!"

"Tốt nhất là bí ẩn in ít thôi, nếu lỡ công pháp không hoàn chỉnh thì cũng bị thiếu ít thôi, dù sao ta chủ tu là Bát Cửu..."

"Đương nhiên, danh hiệu phải thỏa mãn một điều kiện tiên quyết, có phong phạm!"

Hồi lâu, hắn mới nói:

- Nguyên quân, ta chọn xong rồi.

- Lấy cái nào?

Bích Hà Nguyên Quân hứng thú.

Mạnh Kỳ phun ra bốn chữ:

- Nguyên Thủy Thiên Tôn!