Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 4 - Chương 178: Khác thường




Dịch giả: Tiểu Băng

Nhiệm vụ tới, mấy thứ như bí bảo phù triện đều không dùng được, cái chính là thực lực của bản thân. Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, nói:

“Ta cũng muốn tăng thực lực, thể ngộ thiên địa vận chuyển, quan sát thêm pháp lý, nếu chỉ đơn thuần dựa vào bế quan sẽ không có được tác dụng gì lớn. Nhưng mà hiện giờ sở học của ta quá tạp, ta định sáu tháng tới sẽ hệ thống lại đao pháp, kiếm pháp, quyền pháp, chưởng pháp, thống nhất chiêu thức với bản thân.”

Tuy Bát Cửu huyền công có thể dung nạp biến hóa, am hiểu mô phỏng, không gây trở ngại Mạnh Kỳ sử dụng những chiêu thức tạp lục kia, nhưng giữa chỉ sử dụng đơn thuần và sử dụng mà có thông hiểu đạo lý, thì khi nhét vào bản thân vẫn có sự khác biệt rất rõ. Nếu cái trước chỉ cho ra được chiêu thức cứng nhắc, khi giao thủ biến hóa không được mượt mà, dễ bị người ta tóm được sơ hở, thì cái sau chiêu thức hầu như đã nhập vào bản thân, ra chiêu không còn bị gò bó vào chiêu thức, hạ bút thành văn, phối hợp ra đòn như nước chảy mây trôi, lấy thừa bù thiếu, mượt mà không tì vết!

Giống như kiếm pháp ‘kể chuyện xưa’ của hắn. Mỗi một chiêu thức là một lộ số, sau khi bỗng nhiên học được nhiều Pháp Thân chiêu thức, Ngoại Cảnh công pháp, hiện giờ chính là chỉ đơn thuần sử dụng lộ số của chúng mà thôi. Một lần hai lần còn đỡ, nếu kẻ địch và bản thân giao thủ nhiều lần, là có thể từ lộ số nhìn ra quy luật chiêu thức, mà một khi ra chiêu bị người ta nắm giữ quy luật, trừ phi có thực lực áp chế tuyệt đối, bằng không nhất định kết quả sẽ là thất bại.

May cho hắn là cho tới bây giờ, những kẻ đã từng giao thủ với hắn, không bị giết thì cũng mới chỉ so tay ít ỏi có một hai lần, nên vấn đề này còn chưa hiện ra rõ ràng, nhưng nhiệm vụ tới là nhiệm vụ tử vong, chuyện nhà mình mình biết rõ, chỗ thiếu hụt này phải được nhanh chóng sửa chữa.

Một cường giả chân chính không phải khinh thường “Lộ số”, mà là hiểu được cách bỏ qua bề ngoài, nắm lấy tinh túy của chiêu số, dùng tinh túy ấy để sử dụng một cách hợp lý và uyển chuyển, phù hợp với các tình huống khác nhau, giúp nó trở nên không còn đơn điệu, chế ra được những ‘câu chuyện xưa’ hấp dẫn, phong phú.

Vốn dĩ đao pháp và kiếm pháp của Mạnh Kỳ khi hắn ở giai đoạn Thiên Nhân Hợp Nhất đã đạt được tới cảnh giới này, nhưng sau khi hắn thành ngoại cảnh, gặp được kì ngộ quá nhiều, lấy được quá nhiều chiêu thức và công pháp có uy lực lớn, dẫn tới trở nên không còn hòa hợp được với nhau. So với đao pháp, vấn đề của chưởng pháp, quyền pháp và kiếm pháp Nguyên Thủy kim chương càng thêm nghiêm trọng.

Mạnh Kỳ cũng biết điều ấy, nên vẫn luôn cố gắng điều hòa, bước đầu đã thành công hòa quyện, tạo ra hỗn hợp “Tiên thần lui tránh”“Ta thân độc tồn” “Khai thiên tích địa”, dung hợp “Đạo Truyền Hoàn Vũ” và “Vạn Vật Phản Hư” “Nhật Vẫn”--“Oanh Oanh Liệt Liệt Táng Tinh Hà”, đây là những chiêu thức thực sự do hắn tự chế tạo ra, thuộc lòng các loại biến hóa, biết tình huống thế nào thì phải dùng thế nào, dùng tới mức độ nào, khá là thoải mái.

Nhưng mà cũng chỉ có hai chiêu đó mà thôi. Số lượng đao pháp, kiếm pháp, chưởng pháp hắn chưa dung hợp được còn rất nhiều, hơn nữa hai chiêu kia cũng chỉ mới đơn thuần thuộc về “Lộ số”, chẳng qua là hắn khai phá ra một cái lộ số mới mà thôi, dùng tinh túy lý giải thấu triệt được cái lộ số mới ấy, còn muốn kết hợp mọi thứ với nhau để tạo thành những câu chuyện xưa hay ho, những câu chuyện không bao giờ bị lặp lại, thì con đường phải đi còn rất dài.

Sau khi nghĩ kĩ, hắn quyết định đổi thời gian nửa năm để làm chuyện này.

Giang Chỉ Vi mắt sáng lên: “Đúng, phải nên như thế! Ta cũng đổi nửa năm!”

Từ sau khi cảm ngộ ‘Đạo Truyền Hoàn Vũ’, các chiêu thức như ‘Thái Thượng Vong Tình’ đều có những biến hóa mới, ‘Kiếm ra vô ngã’ tại học được kiếm nhập tam, Lục Diệt kiếm nhập tam, và theo Mạnh Kỳ miêu tả thì ‘Trảm đạo gặp ta’ cũng đã được như thế, hiện giờ chính là lúc phải tinh luyện ra những tinh túy kiếm pháp khác, dung hợp chúng lại với nhau, giúp cho kiếm pháp thoát thai hoán cốt.

Mạnh Kỳ mỉm cười: “Ta còn định đổi ‘Tam kiếm’ đối ứng ‘Tam đao’, như thế đao pháp kiếm pháp với đối ứng với nhau, giúp cho đao kiếm hợp kích càng thêm mạnh mẽ, cũng giúp Thiên chi thương tăng lên, đưa nó lên thành thượng phẩm.”

Tam đao là tam đao trong Tam đao tam kiếm tam thần kỹ, Thiên Đao Bất Tận, Thập Đao Phá Cực, Nhất Đao Tuyệt Không, từ phức tạp trở về đơn giản, đi vào tinh yếu của đao đạo, là tổng cương do Huyền Thiên Tà Đế từ trong đao pháp của bản thân mình tinh luyện ra được, rất có ý nghĩa cho Mạnh Kỳ tham khảo.

Hắn bỏ tám ngàn tám trăm thiện công đổi “Tam đao”, dùng một ngàn hai trăm thiện công đổi thời gian nửa năm, lại chọn lựa tài liệu, nhờ Lục Đạo Luân Hồi chi chủ tăng Thiên chi thương từ trung phẩm lên thành thượng phẩm, tổng cộng một ngàn hai trăm thiện công:

“Thiên chi thương, bảo binh [thượng phẩm], Thiên Lôi Xích Kim chú thân, lôi kích linh mộc làm chuôi, dung nhập rất nhiều tài liệu trân quý... vô cùng nặng, hơn bảy trăm cân... có khả năng khống chế lôi điện nhất định, uy lực cực mạnh, giá trị sáu ngàn bảy trăm thiện công.”

Về phần Lưu Hỏa, sau khi hấp thu được máu tươi của nhiều cao thủ, hiện giờ đã là tiếp cận cực phẩm, Mạnh Kỳ tin rằng không cần nhờ tới Lục Đạo, chỉ cần sau vài lần chiến đấu nữa, nó sẽ có thể tự mình tấn chức!

Làm xong tất cả, Mạnh Kỳ còn dư một ngàn một trăm chín mươi thiện công, mỉm cười nhìn mọi người: “Có ai cần đổi thời gian tu luyện nữa không? Trước nhiệm vụ tử vong nhớ trả lại là được.”

Triệu Hằng cười khổ: “Có đủ tài liệu, ta muốn tấn chức lên tam trọng thiên sẽ không mất bao lâu, nhưng chuyện muốn bước qua nấc thang trời thứ nhất không phải chỉ dựa vào bế quan là được.”

Đây là cửa ải khó khăn đầu thiên của con đường Ngoại Cảnh, đòi hỏi phải có được sự cảm ứng đối với quy luật trời đất, cần phải có ma luyện.

Nguyễn Ngọc Thư không lựa chọn đổi thời gian, là vì trước nhiệm vụ cô đã gom hết thiên tài địa bảo để tu luyện đổi cho Lục Đạo, để đổi thành thiện công, mà dưới tình huống không có đủ tài liệu, bế quan năm sáu năm cũng chưa chắc đột phá được đến nhị trọng thiên, cho nên đầu tiên mới phải chọn tài liệu, thấy Mạnh Kỳ còn nhiều thiện công như vậy, thì cúi đầu, khẽ nói: “Ta cần.”

Nếu có đủ thời gian, đủ tài liệu tu luyện, đạt tới tam trọng thiên trước khi nhiệm vụ diễn ra cũng là điều có thể.

“Được, đợi giao dịch xong cho ngươi, dù sao chúng ta đều phải ở lại chỗ này bế quan.” Mạnh Kỳ định làm xong chuyện Tiên Tích sẽ cho Nguyễn Ngọc Thư mượn.

Vì nếu cô đồng ý gia nhập Tiên Tích, cô sẽ không chỉ có được côn gpha1p, mà còn mua được tài nguyên tu luyện với giá mềm ở trong Tiên Tích phường, làm xong nhiệm vụ thành viên sẽ có thêm thiện công, hoàn toàn đủ sức tới đó lại đổi thời gian tu luyện, tranh thủ lên tam trọng thiên!

Có Mạnh Kỳ “Làm mẫu”, Giang Chỉ Vi cũng nghĩ một hồi, sau đó tới đổi thời gian nửa năm để tiêu hóa kiếm pháp.

Sau đó, cô trả thêm hai ngàn hai trăm thiện công đổi “Rượu dưỡng kiếm”, để ôn dưỡng Bạch Hồng Quán Nhật kiếm.

Đổi xong, cô mỉm cười: “Nếu không ai muốn mượn thiện công, vậy ta đem đổi đồ đó.”

Nguyễn Ngọc Thư đã mượn thiện công của Mạnh Kỳ, Tề Chính Ngôn thì lắc đầu, ý bảo mình thiện công còn đủ. Vì thế Giang Chỉ Vi tiếp tục đổi “Vô phùng thiên y”, vật phẩm bảo hộ cấp bảo binh thượng phẩm bảo binh, giá trị tám ngàn tám trăm thiện công, nếu kích phát toàn lực, sẽ đạt hiệu quả tương đương với lực phòng ngự hiện giờ của Mạnh Kỳ, còn có thể tị thủy kháng hỏa.

“Tề sư huynh, nghĩ xong chưa?” Mạnh Kỳ sang Tề Chính Ngôn.

Tề Chính Ngôn không chút biểu tình: “Tăng Long Văn Xích Kim kiếm lên thượng phẩm. Đổi một viên Ám hỗn độn tinh thạch để hỗ trợ tu luyện, và thời gian một năm.”

Mỗi giai đoạn của “Hồn Thiên bảo giám” đòi hỏi một loại năng lượng đặc biệt khác nhau, và giai đoạn nào cũng cần thiên tài địa bảo. Đến giai đoạn hiện nay, Tề Chính Ngôn chỉ cần dùng tài liệu có tính chất hỗn độn, tiêu hao không nhiều.

Mạnh Kỳ cười: “Cố gắng lên tam trọng thiên khi tới nhiệm vụ mới.”

Tề Chính Ngôn gật đầu, dùng hai ngàn bốn trăm thiện công đổi thời gian một năm, lấy hai ngàn thiện công đổi một viên Ám hỗn độn tinh thạch, và mấy thứ nguyên liệu như Giao Long cốt, tốn thêm bốn ngàn sáu trăm thiện công, nâng cấp Long Văn Xích Kim kiếm:

“Long Văn Xích Kim kiếm [Hàn Ly], bảo binh [thượng phẩm],... Thân kiếm cực kì cứng và sắc bén, cực phẩm khó làm ảnh hưởng, kẻ trúng kiếm huyết mạch bị đóng băng, nguyên thần cương hóa, nếu kích phát toàn lực, có thể nuốt vân phun vụ, cải thiên biến quý, đóng băng mấy chục dặm... Giá trị sáu ngàn bốn trăm thiện công.”

Đổi xong, bởi vì ba người Mạnh Kỳ đều phải bế quan, nên Triệu Hằng hàn huyên mấy câu xong thì rời khỏi quảng trường luân hồi.

Mạnh Kỳ khẽ ho, nói chuyện về Tiên Tích cho mọi người nghe.

Nguyễn Ngọc Thư lẳng lặng nghe, sau đó nói: “Ta không thành vấn đề.”

Đã sắp tới nhiệm vụ tử vong, có cách để mình tăng thực lực, mà lại không làm nguy hại gì tới gia tộc, lại do người đánh tin cậy đề cử, cô chẳng có lý do gì từ chồi.

Mạnh Kỳ hỏi Tề Chính Ngôn: “Tề sư huynh, còn huynh?”

Tề Chính Ngôn thở mạnh: “Ta không thích bị quản lý, ta không tham gia.”

Nói xong, y quay người, đi vào trong phòng, bế quan, không cho Mạnh Kỳ cơ hội thuyết phục.

“Tề sư huynh hình như kì kì.” Mạnh Kỳ nhíu mày, “Huynh ấy để tăng thực lực, ngay cả công pháp của môn phải còn có thể đổi cho Lục Đạo, hiện giờ nhiệm vụ tử vong sắp tới, Tiên Tích nhiều ưu điểm như vậy, sao huynh ấy từ chối dứt khoát thế?”

Mình còn chưa kịp nói chuyện cảm ngộ “Đạo Truyền Hoàn Vũ” nữa cơ!

Nguyễn Ngọc Thư mở miệng: “Lúc ngươi lấy cây nhỏ thu lấy vật hạch tâm, Tề đại ca rất sửng sốt, vô cùng kinh ngạc.”

Cô là người có tính quan sát rất kĩ.

“Hình như lúc đó, huynh ấy cũng muốn chạm vào hạch tâm chi thụ.” Giang Chỉ Vi cũng nhớ lại cảnh lúc ấy.

Mạnh Kỳ vẫn cau mày: “Tề sư huynh có chuyện khó nói?”

“Chỉ Vi, sau khi rời khỏi luân hồi, ngươi dẫn Ngọc Thư đi Tiên Tích, ta tìm Tề sư huynh nói chuyện.”

“Ừ.”

Bàn bạc một hồi, Nguyễn Ngọc Thư chọn lấy danh hiệu “Quảng Hàn tiên tử”, bởi vì chuyên về âm luật, lúc quan trọng sẽ chuyển sang dùng âm công sẽ không bị người hoài nghi, mặt khác danh hiệu này còn có khinh công xuất chúng, bộ bộ đăng nguyệt, rất thích hợp cho Nguyễn Ngọc Thư giữ mạng.

Đợi Nguyễn Ngọc Thư cảm ngộ xong Đại Đạo chi thụ, Mạnh Kỳ bắt đầu bế quan.