Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 6 - Chương 215: Cùng Nguyên Hoàng đi mạo hiểm




Dịch: Tiểu Băng

Lăng Vân độ vào nước không nổi, rộng đủ tám dặm, đối với nhục thể phàm thai của con người chính là lạch trời chân chính. Nhưng chỉ cần đạt tới, là có thể phi độn vượt qua, khỏi nói những người đang vào Linh sơn hôm nay đều là cường giả mạnh nhất dưới Truyền Thuyết, vượt qua con sông này đối với họ chỉ là chuyện nhỏ.

Mạnh Kỳ theo ở cuối cùng, lặng yên đẩy đẩy phiến vân quan, nhẹ nhàng lặng lẽ vượt qua Lăng Vân độ, chính thức tiến vào Linh sơn.

Sau khi họ vượt qua, lưu ly bên cạnh Lăng Vân độ chợt lóe, hiện ra thân ảnh một hòa thượng tăng bào sạch sẽ, chính là Mạnh Kỳ lấy thần thông “Nhất Khí Hóa Tam Thanh” phân ra hóa thân “Chân Định Như Lai”.

Hòa thượng Chân Định so với trước đây càng thêm thanh tịnh, giày không dính bụi trần, hai mắt ám tàng lưu ly, không khác gì Phật Đà hàng thế.

Trong vũ trụ kia, Mạnh Kỳ từ trong tay nghịch Phật giáo lấy được ba hạt xá lợi có ẩn chứa chân ý truyền thừa của Như Lai thần chưởng, gồm thức thứ ba “Niêm hoa cười”, thức thứ sáu “Trong tay tịnh thổ” và thức thứ bảy “Phổ độ chúng sinh”, đều do Ma Phật để lại, khiến cái hóa thân Như Lai này càng thêm viên mãn.

Về phần những chiêu “Vạn ma loạn vũ”, “Thiên địa đồng trụy” và “Chủng tộc diệt tuyệt” đối ứng Như Lai nghịch chưởng, Mạnh Kỳ chỉ để làm tham khảo, hắn biết mình biết người, chưa từng tu luyện.

Chân Định Như Lai từng bước sinh hoa sen, đi dọc theo xuống hạ du Lăng Vân độ.

Sông nước cuồn cuộn, không biết cuối cùng.

............

Hư không rạn nứt, Thần Phong bắn ra, hắc vụ tràn ngập, ô uế khắp nơi, những tiếng gào thét thảm thiết không ngừng vọng vào tai, có xa có gần, khiến Linh sơn như Cửu U Địa Ngục, thường nhân nửa bước khó đi.

Nhưng Mạnh Kỳ, Thanh Khâu, Thái Ly, Huy Quang, Lạc Già và Phi tưởng, đều là thần tiên trong loài người, dù có đụng vào khe nứt hư không cũng không sao cả. Đám người như giẫm trên đất bằng, nhanh chóng đi sâu vào trong Linh sơn, đi qua những ngôi chùa tan nát.

Đột nhiên, một hạt châu phiếm màu vàng lưu ly phá không bay tới, công kích các vị Yêu Thần. Nó như một hằng tinh thu nhỏ, xung quanh quấn những tia khí đen, thanh tịnh và ô uế vừa vặn cân bằng, một khi bị ngoại vật đánh vỡ, sẽ lập tức vỡ tung, sức nổ vô cùng khủng bố, hủy diệt tất cả mọi thứ xung quanh.

Mạnh Kỳ thản nhiên, hắn muốn xem thực lực của các yêu thần.

Thấy phật châu bay tới, ”Phượng Hoàng Yêu Thần” Huy Quang hừ nhẹ, những cái cánh công đức hư ảo hiện ra quanh thân, chúng đều hướng lên, tạo thành một cái bảo tháp linh lung ba mươi ba tầng, một màu vàng óng ánh, không thể phá vỡ, thả xuống những dòng Huyền Hoàng, hóa thành Chân Long quay quanh.

Phốc!

Phật châu đánh trúng bảo tháp, một trận gợn sóng, song không tạo ra được cái gì, sức mạnh bạo tạc đã bị những con Huyền Hoàng Chân Long bao bọc thôn phệ, không tạo ra được sự phá hoại nào.

Công đức gia thân, vạn tà không xâm!

Trên đầu có công đức chi đạo hiển hóa Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp bảo vệ, Huy Quang tiến lên trước một bước, đi tới bên một ngôi chùa đã tàn phá, ở đó có một Kim Thân Bồ Tát bị tử khí xám trắng và hắc vụ ô uế quấn quanh, trên gương mặt từ bi thương hại hiện lên vẻ dữ tợn, chuỗi phật châu khí tức mạnh mẽ trong tay chỉ còn lại có mấy hạt mà thôi.

Huy Quang xòe bàn tay, như giương cánh, giữa năm đầu ngón tay đầy hỏa diễm vô hình. Một chưởng đánh xuống, vỗ vào Bồ Tát, ngăn cản thủ ấn của ông ta.

Hỏa diễm đốt cương thi Bồ Tát thành lưu ly trong suốt.

Lưu Ly thu nhỏ lại, kim quang bắn ra, kết ra một viên xá lợi trong vắt.

Huy Quang khẽ chộp một cái, thu hồi cả xá lợi lẫn những viên phật châu còn sót, không quay đầu lại nói:

“Đi!”

Cả quá trình, cô chưa hề phải tạm dừng chân lần nào, như đang vẫn tiếp tục đi tới, thuận tay đập chết một con ruồi mà thôi.

“Không hổ là Phượng Hoàng chỉ còn thiếu một chút là thành Truyền Thuyết.” Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, rất xứng với vị trí dẫn đầu.

Theo bình thường, hẳn là lúc này hắn phải móc Vạn Giới Thông Thức phù ra, lấy thận phận chủ bá làm ra một tiết mục truyền hình trực tiếp, lấy tên là: “Cùng Nguyên Hoàng đi mạo hiểm” hoặc là “Ta và Yêu Thần sấm Linh sơn”, nhất định sẽ được mọi người hoan nghênh.

Chỉ là, Linh sơn và ngoại giới ngăn cách, không thể dùng nhân quả để truyền tin tức, haiz, chỉ có thể mơ ước ở trong lòng mà thôi......

Một đường đi lên, bên đường không thiếu La Hán và Bồ Tát cương thi, đều bị Huy Quang tiện tay hủy diệt, đốt thành Xá Lợi tử.

Sắp tới một ngã rẽ, từ bên trong ô vụ tối om đột nhiên một con sơn dương đầy tử khí với sức mạnh khủng bố, sát khí mười phần nhào ra.

Đây là một yêu thần chí cường từng công lên Linh sơn, bị Cửu U ma khí tử ý xâm nhiễm, đã có vài phần trùng sinh linh trí, vô cùng khủng bố.

“Kỳ Lân Yêu Thần” Lạc Già thản nhiên nhìn con sơn dương, thần huy năm màu quanh thân rực lên, ngưng tụ thành một cái lệnh bài cổ xưa, số mệnh sở chung, hiệu lệnh thiên địa, rõ ràng cách nhau rất gần, mà Yêu Thần đã nát rữa kia lại không thể đánh trúng y, như hai bên ở cách nhau rất xa.

Sau đó từ trong mắt Lạc Già bắn ra hai tia sáng trắng muốt.

Quang mang vừa chiếu, sát khí tiêu tán, ô uế rút đi, thân thể sơn dương tan rã, biến thành bãi máu.

“Không hổ là số mệnh Thần Thú, ‘Phá tà đạo quang’ quả thực bất phàm.” Mạnh Kỳ thầm khen.

Đội ngũ không ngừng, tiếp tục tiến tới. Thấy Huy Quang và Lạc Già đều nổi bật như vậy, Phi tưởng tăng tốc, giành đi lên hàng đầu, những La Hán Bồ Tát, Yêu Thần Yêu Vương cương thi xuất hiện, đều bị y từng quyền đánh thành bột mịn, hoặc xé thành hai nửa, ném vào trong khe nứt hư không, quả thật như vào chỗ không người, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Đội ngũ nhờ vậy tốc độ cực nhanh, không qua bao lâu đã vượt qua sườn núi, vượt qua địa vực ngày xưa mấy người Mạnh Kỳ gặp phải Già Diệp, Văn Thù.

Đúng lúc này, phía trước xuất hiện một ngôi chùa, cửa mở một nửa, từ trong đi ra một thân ảnh vàng óng ánh.

“Nó” mặt mũi hiền lành, vành tai rất to, chạm tới tận bả vai, trên kim thân bị tử khí xám trắng và ô uế đen nhơ nhớp quấn lấy tỏa ra những tia sáng lưu ly năm màu, trong mỗi tia quang mang đều có kim liên trầm phù, hoa nở hoa tàn, tịnh thổ sinh diệt, như vô số vũ trụ tại vây quanh thân ảnh này.

Đây là di thể của một “Phật”!

Mạnh Kỳ nheo mắt. Linh sơn chư phật không phải đều đã hợp thành Vạn Phật đại trận, ở trên đỉnh núi hay sao?

Sao Phật Đà Kim Thân này lại rời khỏi Vạn Phật đại trận, đi xuống sườn núi?!

Là Ma Phật vẫn còn khả năng thao túng, hay là có đại năng khác ngầm khống chế?

Quả nhiên, Thanh Khâu tìm ta nhập bọn chính là tự tìm phiền toái...... Mạnh Kỳ tự khinh bỉ mình.

Các Yêu Thần tuy tâm cao khí ngạo, nhưng không phải loại mù quáng vô tri. Vừa nhìn thấy di thể Phật Đà thì đều biến sắc.

Thái Ly tiến lên trước một bước, ngũ sắc năm màu sau lưng lưu chuyển, ngưng tụ thành một luồng, quét mạnh xuống, hút Phật Đà Kim Thân vào trong.

Năm đạo quang hoa chấn động, gợn sóng không ngừng, Thái Ly vẻ không thể giữ được lâu, Phi tưởng gật đầu, mở miệng.

Ngũ Sắc Thần Quang run lên, Kim Thân Phật Đà bay ra, Côn Bằng Yêu Thần miệng há to, môi dưới chạm đất, một phát hút di thể vào miệng.

Bụng mấp máy, kịch liệt giãy dụa, sau đó nhanh chóng bình ổn, Phi tưởng cười hắc hắc nói: “Hương vị cũng không tệ lắm.”

Thực ra ngươi không phải Côn Bằng Yêu Thần, là Thao Thiết Yêu Thần đi...... Mạnh Kỳ khóe miệng giật giật.

“Tiếp theo phải càng thêm cẩn thận.” Tiểu hồ ly Thanh Khâu ngưng trọng nói.

Huy Quang, Lạc Già và Phi tưởng tuy gật đầu, nhưng tự tin chi ý mười phần.

Kế tiếp, bắt đầu nhìn thấy những di thể rõ ràng mạnh hơn xuất hiện, nhưng tứ đại Yêu Thần các hiển thần thông, thế như chẻ tre, tốc độ chỉ hơi bị chậm đi một chút mà thôi.

Mạnh Kỳ nhìn tất cả, thầm đưa ra kết luận:

“So với Thanh Khâu tu luyện công pháp ngũ đức, Huy Quang vẫn còn chưa đạt tới tình trạng ngũ đức gia thân, thánh đức và âm đức chi lực rõ ràng yếu hơn, chỉ có công đức, đạo đức và phúc đức mới xứng với cảnh giới của cô, chẳng lẽ là Thiên tiên Tam Đức, Truyền Thuyết Tứ Đức, Tạo Hóa ngũ đức......”

“Lạc Già am hiểu phá tà trừ sát, còn là số mệnh hóa thân, giao thủ với y sẽ bị rơi vào trong hoàn cảnh thiên địa không tha, vận mệnh ghét bỏ, may mà mình có thể thao túng vận mệnh trong phạm vi nhỏ......”

“Phi tưởng sức mạnh nhục thân rất mạnh, có thể so bằng thân thể của mình hiện giờ, lại còn có khả năng thôn phệ vạn vật......”

“Thái Ly Ngũ Sắc Thần Quang cũng có tiến bộ, đã có thể ngũ sắc gộp lại, bao dung vật chất, không có gì không hút vào được......”

Đội ngũ vượt qua sườn núi, lối đi phía trước đã sụp.

Mạnh Kỳ thấy Lạc Già dừng lại, nhìn sang bên vách núi. Ở đó có một thân ảnh màu vàng rất to ngồi xếp bằng, trông khá già, hai hàng mi dài rủ xuống, chung quanh không có khe hở hư không, từng đóa Bà La hoa vây quanh, mỗi đóa hoa là một trọng vũ trụ một phương tịnh thổ, hoa và tâm đồng tịch.

Thân ảnh kia hai tay ôm quyền, khóe miệng cười rất nhẹ, ý thiền mơ hồ, vô thường cười ta, ta cười lại vô thường.

Khác với những di thể nãy giờ nhìn thấy, quanh kim thân này không hề có tử khí xám trắng và tử ý.

Mạnh Kỳ nhắm chặt mắt, trong lòng thở dài:

“Già Diệp......”

So với lần trước giao thủ, hình như ông đã sinh ra linh trí, trình độ khủng bố đã tăng vùn vụt!

“Khó đối phó, mọi người cùng hiệp lực.” Côn Bằng Yêu Thần ngưng trọng nói.

Đúng lúc này, từ trong bóng tối của vách núi phát ra một tiếng rít gào, cả tòa Linh sơn run rẩy, từng cái di thể La Hán Bồ Tát, thi hài Yêu Thần Yêu Vương thi nhau vọt ra, tụ thành một dòng sông kéo dài tới chân trời, khiến Huy Quang, Lạc Già và Thái Ly đều biến sắc, vô cùng ngưng trọng.

Dòng thi hài và Linh sơn như hòa hợp vào nhau, còn khó đối phó hơn cả Già Diệp!

Thấy bọn họ trịnh trọng, Mạnh Kỳ thầm thở phào, hài cốt Hoàng Tuyền mặc dù có chút dị biến, nhưng lạc ấn của hắn vẫn còn!