Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao

Chương 100




Edit+Beta: Minh Miu

Đã phải trở về quê cũ một lần, còn muốn mang theo Bảo Bảo cùng đi, tự nhiên là phải báo cáo cho hai người cha chuẩn bị, An Trình liền gọi điện thoại cho Chu Nguyên Dịch, nói trước khi đi sẽ về nhà cùng hai người cha ăn một bữa cơm.

Chu Nguyên Dịch nghe xong rất lo lắng, nói: “Như thế nào còn muốn mang Bảo Bảo cùng đi? Các con bận chuyện, vạn nhất không chăm sóc tốt cho Bảo Bảo đem Bảo Bảo làm thất lạc vậy thì quá kinh khủng rồi...ai, không ổn, không bằng đem Bảo Bảo đến chỗ này đi, a, đúng rồi, anh trai của con đến, cũng mang theo tiểu Bảo Bảo cùng đến, Bảo Bảo đến liền không lo không có người cùng chơi.”

An Trình cười nói: “Anh trai cũng trở về rồi hả? Ơ, vậy thì là rất tốt, con hiện tại liền qua. Bảo Bảo cùng tụi con là chuyện đã quyết định rồi, cha, người đừng lo lắng, có con cùng Đại Tráng bốn mắt nhìn chằm chằm, Bảo Bảo không lạc được.”

Đã đến Chu trạch, quả nhiên trong nhà người càng nhiều, không khí liền không giống, mới đứng ở cửa, liền nghe thấy thanh âm tranh cãi ở bên trong giống như người ngã ngựa đổ.

An Trình cười khổ nhìn thoáng qua Đại Tráng, nói: “An Bằng đến, quả nhiên liền không giống.”

Bảo Bảo nắm bàn tay lớn của ba, dùng lực nhảy lên một cái, nói: “Con muốn nhìn tiểu Bảo Bảo.”

Đại Tráng đem Bảo Bảo bế lên, nói: “Được.”

Đợi vào cửa, thấy vú em Trì Đức Triết đang tay chân vụng về mà lau sạch sẽ mông đổi tã cho tiểu Bảo Bảo đang khóc lớn, còn phải thoa một tầng phấn rôm mới xong, bằng không thì, ở bên trong bị che kín không thông thoáng, Bảo Bảo sẽ sinh ra bệnh sởi. Bạn suy nghĩ một chút nếu bên trong quần jean của bạn bịt quần lót ẩm ướt sẽ có bao nhiêu không thoải mái?

Trì Đức Triết囧囧 giải thích: “Vẫn là dì Mai làm, tôi cùng An Bằng đều không hiểu những cái này.”

An Trình đến, không nói hai lời liền tiếp nhận tiểu Bảo Bảo trong tay Trì Đức Triết, nhanh nhẹn mà chỉnh lý xong, Bảo Bảo vẻ mặt sợ hãi thán phục nhìn Tiểu Bảo Bảo, nói: “Nó thật nhỏ, thật giống như gà quay tối hôm qua ăn nhỏ như vậy.”

Đại Tráng vỗ đầu Bảo Bảo một cái, nói: “Lại bạo lộ bản chất tham ăn của con hử? Lại đem em trai nhỏ so sánh với gà quay.” Ngày hôm qua rõ ràng còn muốn ăn tro cốt. Thật sự là, còn có cái gì con không ăn vô bụng nữa, tiểu tham ăn?

Tất cả mọi người nở nụ cười.

Trì Đức Triết được giải phóng, vừa vặn Đại Tráng hỏi: “Hai người tới lúc nào? Sớm nói một tiếng, tôi lái xe đi sân bay đón hai người.”

Trì Đức Triết cười nói: “Vậy cũng không cần, chúng tôi tại MA đều quen thuộc. Hơn nữa lâm thời nói đi là đi, chưa kịp cùng mọi người nói. An Bằng em ấy...quả thực cũng bị nghẹn điên rồi, khó khăn mới có cơ hội đi ra ngoài thông khí, một chút cũng đợi không được, vội vàng ngồi máy bay đến, đến MA cũng sắp 0 giờ rồi.”

Hai chủ nhà vừa đi vừa nói chuyện.

Bên này, An Trình cùng Chu Nguyên Dịch cùng nhau mang theo hai Bảo Bảo chơi. An Trình từ khi sinh Bảo Bảo ra, đối với trẻ con đặc biệt thích, huống chi cái này còn là cháu của mình?An Trình ôm tiểu Bảo Bảo, hỏi Bảo Bảo: “Có muốn ôm em trai nhỏ không?”

Bảo Bảo lộ ra bộ dáng có chút ghét bỏ, nói: “Nó còn bọc tã, sẽ không tiểu đến trên quần áo con chứ?”

Chu Nguyên Dịch cười nói: “Không biết, bọc tã rồi, nước tiểu cũng sẽ không đến lượt trên người cháu. Bảo Bảo cũng biết thích cái đẹp sao? Biết rõ nước tiểu ở trên người sẽ khó coi?”

An Trình nói: “Cũng không phải sao? Một đậu đỏ đinh có chút lớn như vậy, lại cũng sẽ thích cái đẹp? Xem con cùng Đại Tráng thường xuyên mặc đồ vét, nó cũng ồn ào muốn, trước đó không lâu đặt một bộ đồ theo yêu cầu cho nó, hôm qua mới cầm được, nó liền nói muốn mặc lúc cùng tụi con trở về quê cũ.”

Chu Nguyên Dịch cảm thấy rất thú vị, nói: “Bảo Bảo, cháu trước đó không lâu cũng bọc tã như vậy, hiện tại lại biết mặc đồ vét thích cái đẹp rồi hả? Cháu muốn đẹp như vậy làm gì, không sợ người ngoài trộm đem cháu mang ra ngoài à, mang về nhà bé gái làm con rể nhỏ à.”

Bảo Bảo dẩu dẩu cái miệng nhỏ nhắn, nói: “Cháu sẽ ngoan ngoãn đi theo cha và ba, mới không để người lén trộm đi. Ai muốn trộm cháu, cháu liền...ra sức đánh hắn, đem bại hoại đánh chạy.”

An Trình cùng cha cùng một nhau nói chuyện đùa Bảo Bảo, thuận miệng hỏi: “An Bằng đâu? Như thế nào không gặp người khác?”

Chu Nguyên Dịch nhìn thoáng qua trên lầu, nói: “Ở phía trên đi? Có thể đang ở trên máy chạy bộ chạy đi? Vừa về đến liền ồn ào nói không mặt mũi gặp người, quá mập rồi. Bảo Bảo của mình cũng mặc kệ, liền vội vàng giảm béo, làm đẹp đi. Ha ha, Bảo Bảo nhỏ như vậy lại biết yêu cái đẹp, bác cả của con đương nhiên cũng yêu cái đẹp. Đợi lát nữa nó xuống, các con ngàn vạn lần đừng nói chữ mập chữ béo, nghe thấy chưa?”

An Trình nghe được cười đến không được, nói: “Anh ta hiện tại càng tạo ra nhiều trò.”

Chu Nguyên Dịch nói: “Vậy ngược lại là không có. Ta cảm thấy An Bằng một năm này, ngược lại cũng không tệ lắm, không có tham sống như trước đây, đối với ta, thái độ cũng tốt hơn nhiều, rốt cuộc là bản thân trở thành người làm cha rồi, cuối cùng cũng thay đổi tốt hơn, nó ra rồi...”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, trên lầu đi xuống đúng là Chu An Bằng, An Trình nghiêm túc đánh giá hai mắt của gã, dường như trên khuôn mặt luôn tràn đầy cảm xúc nóng nảy dễ giận trước đây thiếu rất nhiều, người cũng hơi có chút béo, ngược lại là lộ ra bộ mặt hình dáng nhu hòa không ít, nhìn xem cũng có chút giống người.

Chu An Bằng trước kia nhìn thấy An Trình thường thường là châm chọc khiêu khích, liền muốn giật cuống họng mắng chửi người, thậm chí rút quyền hướng tới, lúc này đây xem như xa cách từ lâu gặp lại, không chỉ không có bạo lực như vậy, thậm chí vẻ mặt trở nên có chút nhu hòa, khiến An Trình trong lòng âm thầm kinh ngạc: Tên này, sinh ra đứa nhỏ liền thay đổi tính tình rồi hả?

Kì thật, Chu An Bằng không phải vì sinh con mà thu liễm bản tính, mà là trong lúc đang mang thai cân nhắc một chút về địa vị của mình trong nhà, trước kia cảm thấy An Trình là con riêng cha cùng người phụ nữ ti tiện sinh ra, mà mình là con trai trưởng do vợ cả sinh ra, cho nên trên tinh thần coi rẻ và nhìn An Trình bằng nửa con mắt, hiện tại cân nhắc tới, căn bản không có người phụ nữ ti tiện gì, An Trình chẳng khác gì là trong bụng cha bò ra, tuy đồng dạng là con trai thân sinh, đường đi không giống, Chu An Bằng cảm thấy An Trình mới chính thức là con trai thân sinh chính thức của cha, mà chính mình, dường như có một tầng quan hệ xa cách. Còn nữa, hiện tại người đàn ông ở cùng cha là một người ba khác của An Trình, cùng chính mình không có quan hệ gì, có thể không thiên vị An Trình sao? Thổi gió bên tai, chính mình cùng cha quan hệ lại càng xa hơn, cộng thêm hành vi bất lương trước kia, Chu An Bằng xem xét thời thế một phen, quyết định vẫn là không nên cùng An Trình cứng rắn đối chọi, hơn phân nửa người trong nhà hướng về phía An Trình, bản thân làm khó dễ An Trình, còn không hợp nhau tấn công? Tội gì khổ như thế?Hơn nữa, An Trình bây giờ ngồi vững vị trí ở xí nghiệp Chu thị tại MA rồi, chính mình muốn trở lại MA, phải cùng nó làm tốt mối quan hệ mới được, tính toán một bàn như vậy, mặt Chu An Bằng liền trở nên vui sướng, sau khi nói vài câu lại lôi kéo An Trình hàn huyên, y hệt thật sự là hai anh em tình cảm tốt, sắc mặt Chu Nguyên Dịch vui mừng, cho là hai anh em như vậy đã hóa giải thành kiến ân oán trước kia.

An Trình trong lòng hiểu rõ đức hạnh của gã, chó không thể thay đổi được đớp shit, sẽ không bởi vì sinh ra đứa nhỏ liền thay đổi tính tình, chỉ có điều, cũng không muốn cùng gã ồn ào quá nghiêm mặt, dù sao cha ở chỗ này, luôn hy vọng hai anh em cậu quan hệ hòa thuận, liền cũng cùng gã hừ vài tiếng, xem như đáp lại.

Chu An Bằng vẫn hăng hái, nhìn cha rời đi, càng đối với An Trình tạo tình cảm, thân mật phàn nàn nói: “Anh một năm này trôi qua giống như ngồi tù, thật vất vả nhịn đến hôm nay có thể ra gặp người rồi, trông thấy người quen liền cảm thấy thân thiết.”

An Trình thấy cha rời đi, cũng liền chẳng muốn lại cùng gã chào hỏi, vào tai trái ra tai phải, cũng chuẩn bị rời đi.

An Bằng lại càng muốn lôi kéo An Trình nói chuyện: “Em nói cha như thế nào không sớm nói cho chúng ta biết sự kiện kia, anh vẫn muốn hỏi em, em có phải hay không giống như anh, cũng là bất đắc dĩ mang thai mới cùng Đại Tráng kia bên nhau. Đều là cha không có kế hoạch tốt, nếu sớm biết là cùng với đàn ông sẽ như vậy, chúng ta vẫn không bằng sớm lên kế hoạch. Ai, nhìn xem nhìn xem, em theo người bán thịt heo, anh tìm một bảo tiêu, đều là đầu óc ngu si tứ chi phát triển, làm giận nhất chính là đều nghèo kiết xác, hai người chúng ta thật đúng là một đôi anh không ra anh em không ra em...”

An Trình ở giữa xen vào một câu: “Đại Tráng nhà tôi không phải bán thịt, còn có, chúng tôi cùng các anh không giống, chúng tôi...ồ, thám tử Trì, sao anh lại tới đây...”

Chu An Bằng bị dọa nhảy dựng, quay đầu nhìn lại, chính là Trì Đức Triết, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm chính mình, vội vàng chột dạ giải thích nói: “Ah, em thật ra là an ủi An Trình, cố ý đem anh giáng chức xuống thấp một chút, để trong lòng An Trình cân bằng một chút. Anh không phải bảo tiêu, là thám tử, vẫn là có hàm lượng kỹ thuật rất lớn, không giống như Đại Tráng nhà em ấy, hoàn toàn chính là...”

Đúng lúc này, cửa ra vào truyền đến một trận tiếng động lớn thanh âm ồn ào, An Trình nhìn xuống dưới lầu, vậy mà lại chạy tới hai luật sư, lôi kéo Đại Tráng nói chuyện.

Đây là luật sư xác định di chúc của Bùi Vĩ Trạch? Như thế nào tìm tới nơi này?

An Trình cũng mặc kệ hai người này tranh cãi, vội vàng đi xuống dưới lầu xem tình huống một chút.

Chu An Bằng xuống xem xét, lập tức nói: “Xem đi xem đi, mặc long bào cũng không giống thái tử. Điền Đại Tráng kia đậu vào An Trình, hiện tại cũng lớn nhỏ là tổng giám đốc, nhưng cậu ta là một người bán thịt heo xuất thân nông dân, chỗ nào có thể đáng tin? Xem luật sự đều đã tìm tới cửa, đừng nói là thiếu kiến thức pháp luật cộng thêm mù chữ đút cái gì sọt? Chậc chậc chậc, An Trình thật đúng là đáng thương, tìm người gì không tốt, tìm người...”

Chu An Bằng giả bộ như đi xuống lầu xem náo nhiệt, ý đồ thừa cơ thoát khỏi Trì Đức Triết sắp bùng nổ tức giận.

Luật sư dưới lầu Đại Tráng cũng không quen, đang nói: “Điền tiên sinh, chúng tôi là luật sư giải quyết di sản của Phan Lạc Thi tiên sinh. Theo chúng tôi hiểu rõ, Phan Lạc Thi tiên sinh khi còn sống không có lập di chúc, lúc này đây thình lình bỏ mình, thực khiến người trở tay không kịp. May mắn chúng tôi tra được Bùi Tử Quân vợ của Phan Lạc Thi tiên sinh tuy mấy năm trước qua đời, nhưng lưu lại một đứa con, chính là ngài, cho nên, ngài là đứa con hợp pháp duy nhất trong cuộc hôn nhân của Phan Lạc Thi tiên sinh và Bùi Tử Quân phu nhân, dựa theo quy định pháp luật, có thể kế thừa tất cả di sản của Phan Lạc Thi tiên sinh.”

Đại Tráng trên mặt phát sốt, xấu hổ nói: “Không, cái này...tôi không thể. Nói thiệt cho các người biết, tôi không phải con trai của Phan Lạc Thi, thực không phải, tôi không dám cầm số tiền này. Hơn nữa, tôi cũng không cần...”

Một gã luật sư trịnh trọng nói: “Di sản Phan tiên sinh lưu lại, ước chừng giá trị hơn ba tỷ đô la, ngài nghĩ thông suốt lại nói tiếp.”

Chu An Bằng cả kinh thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi. Ba tỷ. Vẫn là ba tỷ đô la. Tên bán thịt heo còn đẩy ra không nhận? Ăn thịt heo nhiều choáng váng sao?