Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Chương 29: Đậu Đậu lớn lên




Tư Đồ Nhất Tương nhìn xung quanh. Quả nhiên là WC!!! Cúi xuống, vật thu vào trong mắt kia không phải bồn cầu thì là cái gì?

“Hư hư hư… Ưm….” Đậu Đậu chớp mắt chép miệng tỉnh lại.

Tư Đồ Nhất Tương là người đầu tiên bước ra ngoài. Không thể để cho Đậu Đậu chịu khổ thêm nữa!

“Lão ba, chúng ta sao lại không đi qua cửa lớn?” Nguyên Hạ Lâm nghi hoặc hỏi. Lẽ nào đường đó không thể dùng sao?

Ở thời hiện đại, bên ngoài, hài tử của Nguyên gia đều gọi Nguyên Chiến là “lão ba”, gọi Hạ Viễn là “cha”.

“Hừ, không còn cách nào. Nếu chúng ta trực tiếp từ cửa chính đi ra, tên tiểu tử Trần Húc Đông sẽ cùng chúng ta đụng mặt.”

“Nhưng chỗ người chọn đây cũng thật tốt nha!” Nguyên Hạ Kỳ oán giận.

“Việc này cũng đâu còn cách nào khác. Nếu trực tiếp đi vào công viên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Cho nên chỉ có chọn WC là ổn thoả nhất.” Nguyên Chiến nói tiếp.

“Nhưng cũng nên chọn nơi sạch sẽ một chút để đáp xuống chứ. Chiến, ngươi thật là…” Hạ Viễn lắc đầu cười khổ.

“Chuyện này cũng không thể trách ta. Những nơi sạch sẽ đều đã có người! Nếu chúng ta đột nhiên xuất hiện, vậy kết quả sẽ càng tệ hơn!”

“…” Cả đám người nhất thời im lặng. Tư Đồ Nhất Tương cuối cùng cũng rõ ràng. Tất cả đều tại tên Trần Húc Đông kia.

Vì vậy, khi Trần Húc Đông khẩn cấp chạy đến Tư Đồ gia, người đã đi rồi, lầu cũng vắng ngắt…

“Nhất đa đa” Đậu Đậu vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, có chút mơ hồ đem đầu nó chôn sâu vào cổ của Tư Đồ Nhất Tương.

“Đậu Đậu, tiếp tục ngủ đi” Tư Đồ Nhất Tương vỗ vỗ vào lưng nhỏ của Đậu Đậu. Lúc này Đậu Đậu thích ngủ nhất.

“Ưm” Đậu Đậu nhắm mắt lại, tiếp tục giấc mơ đẹp nhỏ bé của nó.

“Hình như thiếu mất cái gì…….” Sau khi ra khỏi WC, Nguyên Hạ Lâm nhìn tay mọi người nói.

“Diều…” Nguyên Hạ Kỳ tiếp lời. Quả nhiên là cùng trứng, vô cùng ăn ý.

“Chiến, ngươi đi lấy đi.” Hạ Viễn trực tiếp nói.

“Được rồi, chờ ta một lát.”

“Ngươi đi đâu?” Hạ Viễn hỏi.

“…WC.”

Vẫn là gian đó, chỗ bẩn nhất đó, không có cách nào, chỗ khác đều đã có người.

Kì thật Nguyên Chiến hoàn toàn có thể dùng thần thuật làm nơi này trở nên sạch sẽ, hoặc có thể tạo kết giới bên ngoài không cho mọi người nhìn thấy vân vân. Chẳng qua có một chuyện, trên Nguyên Chiến có một vị ca ca. Vị ca ca này là đại thần. Điều hắn chú trọng nhất là không được sử dụng thần thuật bừa bãi ở nhân gian. Hắn là quan nhất phẩm, chức vị còn cao hơn cả tử thần. Ca ca của Nguyên Chiến lại tương đối hung hãn. Khụ Đành chịu, loại thần thuật này, Nguyên Chiến hiện tại chỉ có thể dùng một phần rất nhỏ, nếu không sau khi quay về nhất định sẽ có chuyện xui xẻo.

Nguyên Chiến dùng phép thuật để con diều ở nhà tự ra ngoài tìm bọn hắn. Đậu Đậu bị Tư Đồ Nhất Tương ôm vào trong ngực lại tiếp tục ngủ say sưa.

Qua khoảng hai giờ đồng hồ…

“Nhất Tương ca, ngươi không chơi sao?” Nguyên Hạ Lâm chạy tới hỏi.

“Không, các ngươi cứ chơi đi. Đậu Đậu vẫn chưa thức dậy.” Tư Đồ Nhất Tương vô ý lay mạnh muốn làm Đậu Đậu tỉnh. Tiểu gia hoả này hôm nay rất kì quái. Trước đây ngủ trưa luôn đúng nửa tiếng đồng hồ, nhưng thời gian hôm nay rõ ràng là nhiều hơn trước.

“Ách… Nếu không để ta ôm tam ca một lúc cho. Ngươi đi ra chỗ mọi người chơi đi.” Nguyên Hạ Lâm hiểu chuyện tiếp tục hỏi.

“A, ngươi cứ đi đi. Đậu Đậu nếu đổi vị trí thì sẽ ngủ không ngon.” Tư Đồ Nhất Tương cười đáp. Hắn sao có thể để người khác ôm Đậu Đậu được. Cho dù người đó là em vợ hắn cũng không thể!

“Được, vậy ta đi đây.” Nguyên Hạ Lâm dứt lời xoay người rời đi.

“Bảo bối à, ngươi khi nào mới có thể lớn thêm chút nữa đây…” Đợi sau khi Nguyên Hạ Lâm rời đi, Tư Đồ Nhất Tương mới đầy yêu thương sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đậu Đậu trìu mến nói.

Người lớn thì anh tuấn, đứa nhỏ thì đáng yêu. Tư Đồ Nhất Tương ngồi ở ghế dài trong công viên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, có điều hắn một mực không thèm để ý đến.

Mãi đến lúc năm giờ, mấy người bọn Hạ Viễn mới quay về. Mà lúc này, Đậu Đậu vẫn còn chưa tỉnh.

Lúc quay về nhà thì bọn họ đi bộ về. Công viên này thực ra cũng cách nhà Tư Đồ Nhất Tương không xa lắm. Tư Đồ Nhất Tương trên đường về vẫn luôn ôm Đậu Đậu, trong lòng ít nhiều có chút lo lắng. Đến lúc tới cửa nhà, hắn rốt cuộc chịu không nổi phải hỏi Hạ Viễn.

“Đậu Đậu vì sao vẫn chưa tỉnh?”

“Đừng lo, đến lúc thì tự nhiên sẽ tỉnh. Ngươi bế nó về giường đi.” Hạ Viễn vỗ vai Tư Đồ Nhất Tương nói.

“Được.” Tư Đồ Nhất Tương cũng không còn cách nào. Vừa rồi ở trên đường về, hắn cũng đã thử lay nhẹ Đậu Đậu, thế nhưng Đậu Đậu không hề phản ứng lại.

Tư Đồ Nhất Tương ngay cả bữa tối ăn gì cũng không biết, chỉ luôn nghĩ đến vấn đề của Đậu Đậu. Nhìn hắn không yên lòng, Nguyên Chiến và Hạ Viễn cũng chỉ cười cười. Nếu nói ra bây giờ, vậy sáng mai sẽ không còn có sự bất ngờ đầy thú vị dành cho… con rể nữa…

Ban đêm rất yên tĩnh. Tư Đồ Nhất Tương lại mất ngủ. Đậu Đậu đã ngủ mười mấy tiếng rồi mà vẫn chưa tỉnh.

“Bé ngoan, sao ngươi vẫn còn chưa tỉnh?” Tư Đồ Nhất Tương vuốt mái tóc màu lam mềm mại của Đậu Đậu thì thầm.

Đậu Đậu vẫn ngủ không biết trời đất là gì. Nó đang nằm mơ, một giấc mơ rất hạnh phúc. Có Nhất ca ca cùng nó thả diều.

(Lộ: Tiểu gia hoả, ta nói ngươi không chịu tỉnh nha! Hoá ra là đang có giấc mộng đẹp, không nỡ tỉnh sao?

Đậu Đậu: Mới không phải, rõ ràng là ngươi không cho ta tỉnh!

Lộ: Để Nhất ca ca của ngươi lo lắng một lúc không tốt sao?

Đậu Đậu: Không tốt!

Lộ: Hừ, xem bộ dáng đau lòng của ngươi đi.

Đậu Đậu: Đâu, đâu có… Đậu Đậu đỏ mặt ING)

Cuộc đời của một người, có rất nhiều rất nhiều buổi sáng, các buổi sáng sẽ không khác nhau là mấy, sẽ không có nhiều buổi sáng có thể đặc biệt khiến ngươi cả đời không quên. Chí ít thì từ trước đến giờ, Tư Đồ Nhất Tương chưa từng có. Nhưng mà buổi sáng ngày hôm nay, lại khiến hắn cả đời không quên được.

Cảm giác được sự hỗn loạn trong lòng, Tư Đồ Nhất Tương chậm rãi mở mắt.

“Nhất ca ca” Đậu Đậu nhìn Tư Đồ Nhất Tương gọi lên một tiếng.

“Đậu, Đậu Đậu?” Tư Đồ Nhất Tương bỗng nhiên ngồi dậy.

“Ưm, là ta” Đậu Đậu cũng ngồi dậy. Nó lúc này, tóc dài hơn trước đây không ít, hơn nữa vừa nhìn là biết, đã cao hơn rồi!

“Đứa nhóc này, ngươi sao lại biến nhanh như vậy?” Tư Đồ Nhất Tương nhìn Đậu Đậu đã lớn ngang một đứa trẻ chừng bốn, năm tuổi, thật sự kinh ngạc không thôi.

“Hi hi Ta cũng không biết. Lát nữa hỏi cha.” Đậu Đậu dứt lời, kéo Tư Đồ Nhất Tương xuống giường.

Nguyên Chiến và Hạ Viễn thức dậy rất sớm, có lẽ nên nói, bọn họ căn bản không ngủ. Nhìn thấy Đậu Đậu kéo Tư Đồ Nhất Tương xuống lầu, bọn họ liền cười vẫy vẫy tay.

“Lúc Đậu Đậu ngủ lâu thì sẽ lớn lên sao.” Tư Đồ Nhất Tương vội vàng hỏi.

“Phải mà cũng không phải. Nó sẽ chỉ biến hoá vào ngày hai mươi âm lịch mỗi tháng.” Nguyên Chiến uống trà sáng mà tiếp lời.

“Nhưng nếu như vậy, sau đó nó sẽ phải làm thế nào? Tốc độ lớn không bình thường như vậy sẽ khiến Đậu Đậu thu hút sự chú ý của mọi người. Hai người nên biết, với thân phận đặc thù của ta, Đậu Đậu tất sẽ bị nhiều người để ý.” Tư Đồ Nhất Tương nhíu mày. Phương thức lớn lên của Đậu Đậu khiến hắn vừa mừng vừa lo. Hắn có thể bảo vệ Đậu Đậu chu toàn. Nhưng người sống cả một đời, vạn nhất có một sơ xảy thì sao? Nếu sớm biết sẽ như vậy, hắn sao có thể mang Đậu Đậu ra ngoài gặp nhiều người như thế.

“Việc này ngươi yên tâm. Trên thực tế, lần này chúng ta đến là vì việc này. Bất luận tốc độ lớn của Đậu Đậu bất bình thường như thế nào, sẽ không một ai phát hiện. Thật sự mà nói, bọn họ sẽ không để ý thấy vấn đề lớn hay không lớn lên của Đậu Đậu. Đậu Đậu ở bất kì độ tuổi nào xuất hiện trước mặt bất kì người nào, bọn họ cũng sẽ cảm thấy, đó là việc tự nhiên, là điều nên có.” Nguyên Chiến giải thích tỉ mỉ.

“…” Tư Đồ Nhất Tương vẫn không thể tin. Năng lực của Chiến Thần thực sự có thể cường đại như vậy sao? Còn có thể khống chế ý thức cùng tâm trạng con người?

“Nhất Tương, ngươi yên tâm đi. Đậu Đậu là con của ta và Chiến. Chúng ta sẽ không để nó lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.” Thanh âm ôn hoà của Hạ Viễn vang lên, ý muốn bảo Tư Đồ Nhất Tương không cần lo lắng như vậy.

“Vậy Đậu Đậu cũng sẽ già rất nhanh?” Sinh mệnh cũng rất nhanh kết thúc sao…

“Không phải. Chỉ cần nó lớn như khi mười lăm tuổi, thì tốc độ lớn sẽ như bình thường.”

“Được rồi. Vậy sinh nhật Đậu Đậu là khi nào?” Tư Đồ Nhất Tương luôn nghĩ đến vấn đề này, nhưng mỗi lần định hỏi lại quên mất.

“Ngày hai mươi tháng hai âm lịch.” Hạ Viễn đáp.

Hạ Viễn vừa dứt lời, Nguyên Chiến đột nhiên nói: “Tiểu tử này, lại tới rồi.”

Tiểu tử này, còn có thể là ai? Có thể không phải là Trần Húc Đông hiếu kì đến phát cuồng sao.

“Chào Nguyên thúc, chào Hạ thúc.” Trần Húc Đông khoác một cái bao to màu đen chào hỏi.

“A, ngồi đi” Hạ Viễn cười. Đứa nhỏ này thật sự quá cố chấp rồi. Cố chấp đến mức ngốc nghếch.

“Húc Đông, ngươi cảm thấy Đậu Đậu…” Tư Đồ Nhất Tương không biết nói thế nào cho tốt.

“A? Đậu Đậu? Đậu Đậu làm sao vậy? Không phải vẫn luôn ở đây sao.” Trần Húc Đông nhìn Đậu Đậu trong lòng Tư Đồ Nhất Tương nói. Vị đại ca này sao lại có biểu cảm kì quái như vậy? Là Đậu Đậu bị làm sao a? Hắn nhìn vẫn thấy rất bình thường mà.

“Không có gì. Ngươi tới sớm như vậy làm gì? Thuê chỗ dài hạn sao? Còn vác một bao to như vậy?” Tư Đồ Nhất Tương chuyển chủ đề.

“Ừm, không có gì. Mang chút… đồ vật mà hôm nay ta sẽ dùng đến.” Trần Húc Đông vừa dứt lời liền mở cái bao đen của hắn ra. Máy vi tính xách tay, máy ảnh kĩ thuật số, cáp dữ liệu…

“Ngươi, hài tử này…” Hạ Viễn vỗ trán cười.

“Húc Đông ca ca, ngươi muốn làm gì vậy?” Đậu Đậu đung đưa hai chân nhỏ mập mạp hỏi.

“Chụp ảnh!”

“Ha hả, ngươi đúng là bám dai.” Nguyên Chiến cười nói.

“Này…” Đậu Đậu nhìn phụ thân ngồi rung đùi đắc ý, không nói gì.

“Đừng để ý tới hắn. Chúng ta lên lầu đi Đậu Đậu” Tư Đồ Nhất Tương biết được đáp án, cũng không muốn ở lại chỗ này xem Trần Húc Đông chiến đấu bằng nước bọt!

“Được, Nhất ca ca…” Đậu Đậu ôm chặt cổ Tư Đồ Nhất Tương ngọt ngào nói.

Trần Húc Đông mấy ngày hôm nay bận tối mày tối mặt. Ban ngày hay buổi tối đều bận xử lý chuyện Dạ Hoả, còn phải tranh thủ chạy đến nhà Tư Đồ Nhất Tương. Ảnh chụp của Chiến Thần a, ảnh chụp!!!

“Đại ca, ngươi thật quá đáng! Ở lại giúp ta đi.” Trần Húc Đông sao có thể mở mắt yên lặng nhìn Tư Đồ Nhất Tương lên lầu.

“Ngươi tự giải quyết cho tốt đi” Tư Đồ Nhất Tương rất ‘không hứng thú’ rời đi.

Đậu Đậu lại dựa vào vai Tư Đồ Nhất Tương vẫy tay với Trần Húc Đông.

“Húc Đông ca ca, tạm biệt. Hi hi”

Trần Húc Đông vẫn như cũ không nhận ra trong lời của Đậu Đậu, đa phần là đang xem kịch vui, vẫn thật tâm chào từ biệt nó.

“Nguyên thúc, ta van ngươi. Ngươi mặc Kim Vũ chiến giáp cho ta chụp một bức. Một bức thôi.” Trần Húc Đông lại bắt đầu.

“Được” Ngoài ý muốn, Nguyên Chiến liền đồng ý. Ngay cả Hạ Viễn cũng có chút ngẩn ra…

“A! Thật sao?” Trần Húc Đông vừa nói vừa vội vội vàng vàng cầm lấy máy ảnh. Sau đó…

“A!”

Mất điện? Sao lại mất điện được?