Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Chương 65: Hài tử chào đời




Ngồi trên thảm dày, Đậu Đậu dựa vào lòng Tư Đồ Nhất Tương, ngắm nhìn cảnh tuyết bên ngoài. Đêm qua tuyết còn rơi dày, vậy mà sáng nay trời đã trong xanh. Bông tuyết từ trên cây rơi xuống dưới ánh nắng cũng trở nên lấp lánh. Chợt có một cành khô rơi xuống.

Hôm nay chính là ngày hạ sinh bảo bảo. Đậu Đậu và Tư Đồ Nhất Tương đều thức dậy từ sớm. Tâm tình của hai người bọn họ lúc này phi thường phức tạp. Có chút hưng phấn, có chút khẩn trương, nhưng cũng hết sức mong chờ. Đã đợi hơn chín tháng, cuối cùng cũng có thể gặp được hai hài tử đáng yêu rồi.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Nguyên Chiến cùng Hạ Viễn bước vào: “Con trai thứ ba, đã chuẩn bị tốt rồi sao?”

“Ngô Tốt lắm.” Đậu Đậu nhẹ nhàng gật đầu. Kỳ thật nó cũng không biết phải chuẩn bị cái gì, nếu có cũng chỉ là chuẩn bị tâm lý. Nga, đúng rồi, chào đón sinh linh mới đương nhiên là phải chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi.

Hạ Viễn bước đến, xoa đầu nó, “Lên giường nằm đi. Rất nhanh sẽ gặp được bọn nhỏ mà.”

Tư Đồ Nhất Tương ôm lấy Đậu Đậu, bế lên giường. Đậu Đậu tươi cười nhìn hắn “Yên tâm đi!” Kỳ thật cả hai đều rất khẩn trương, chỉ là đều cố trấn an đối phương mà thôi.

Quá trình sinh cũng không hề đáng sợ như Tư Đồ Nhất Tương vẫn nghĩ. Hắn vốn cho rằng Đậu Đậu sinh bảo bảo sẽ vô cùng thống khổ, nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn trái ngược. Tất cả đều tại Nguyên Chiến. Vị phụ thân này rõ ràng có thể nói cho bọn hắn biết trước, nhưng lại năm lần bảy lượt cố tình lờ đi. Chuyện này không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ đến là hắn lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nguyên Chiến làm cho Đậu Đậu nhắm mắt lại. Sau đó tinh xảo cắt một đường, nhẹ nhàng mở bụng của Đậu Đậu ra. Đậu Đậu không hề đau đớn, mà miệng vết thương cũng không chảy giọt máu nào. Bất quá Tư Đồ Nhất Tương vẫn thấy rõ được ruột gan bên trong. Thâm tâm tự nhắc mình, thở đều, thở đều nào. Hắn nãy giờ dường như đã quên luôn hô hấp. Nguyên Chiến đã nhìn thấy hai bảo bảo, liền với tay lấy cái hồ cá thủy tinh trong phòng, hai phần ba hồ chứa đầy nước. Tư Đồ Nhất Tương không nói được tiếng nào, nhưng trong nhất thời hắn đã nghĩ cha vợ này vốn là một con voi, chỉ có điều cái vòi đã biến thành cánh tay!

Hai hài tử, một trai một gái, nhưng dung mạo lại giống hệt nhau. Lúc Đậu Đậu và Tư Đồ Nhất Tương dùng pháp thuật xem qua, rõ ràng là hình dáng tiểu hài tử, sao bây giờ lấy ra lại là hai tiểu nhân ngư. Nguyên Chiến và Hạ Viễn mỗi người bế một bé, ngay trước mắt Tư Đồ Nhất Tương đem bỏ vào hồ cá. Vết thương trên bụng Đậu Đậu từ từ khép miệng, cuối cùng biến mất không còn dấu vết, cứ như chưa từng bị mổ ra.

“Không đến xem một chút sao?” Nguyên Chiến nhìn Tư Đồ Nhất Tương nói. Cái này chính là biểu tình của người vừa được làm cha sao?

Tư Đồ Nhất Tương nhẹ nhàng đi lại chỗ hồ cá, cứ như hắn sợ sẽ đánh thức hai bảo bảo. Trẻ con nhân gian vừa sinh ra nhất định sẽ khóc thật to một hồi, sao con của hắn lại im lặng vây? Không chỉ vậy, lại còn chầm chậm nhắm mắt lại.

“Cha, sao bọn nhỏ không khóc?”

“Vì sao nhất định phải khóc? Bọn nhỏ muốn thích ứng với hoàn cảnh mới. Mặt khác hai đứa nhỏ sẽ ở trong hình dạng này một tháng. Các ngươi cần hảo hảo chăm sóc.”

“Vậy bọn nhỏ sẽ ăn gì?” Sẽ không giống như Đậu Đậu, suốt ngày chỉ biết ăn đậu chứ……..

“Cái gì cũng không ăn. Chờ đến khi bọn nhỏ biết nói sẽ tự động nói mình muốn ăn gì.”

“Vậy là còn phải đợi đến một năm sao?” Hài tử nào cũng đều như nhau, đến một tuổi mới bập bẹ nói được. Tiểu Đào Đào mới chín tháng nên cũng chỉ gọi được mấy từ ba ba mụ mụ đơn giản.

“A, sẽ không. Chờ bọn nhỏ biến thành người sau đó liền có thể nói được rồi.”

“!” Tuy nói là bọn nhỏ không phải người phàm, tuy là trong mình mang một phần tư huyết thống thần tộc, một phần tư huyết thống tinh linh tộc. Nhưng sau một tháng vừa biết đi, vừa biết nói thì………

“Bọn nhỏ có răng sao?” Tư Đồ Nhất Tương nhanh chóng đã bắt kịp thông tin. Sau đó tò mò nhìn hai bé cưng, đều đang ngủ say nên hắn không nhìn được cái gì. Nhớ Đậu Đậu ngay từ đầu dù ở trong hình dạng nào cũng đều có răng.

“Có, nhưng chỉ mới có bốn cái, trên dưới mỗi hàm hai cái.”

Mỗi hàm đều có hai cái răng, hài tử của hắn thật đáng yêu, Tư Đồ Nhất Tương nhìn hai tiểu nhân ngư bằng ánh mắt vô cùng trìu mến. Khó trách sao Đậu Đậu ăn mạnh như vậy, bao nhiêu dưỡng chất đều dồn lên người bảo bảo.

“Đậu Đậu khi nào mới tỉnh lại?” Được làm cha vốn rất cao hứng, nhưng cũng không thể vì vậy mà quên đi lão bà yêu dấu còn đang nằm trên giường.

“Đêm nay.”

Nghe được câu trả lời của Nguyên Chiến, Tư Đồ Nhất Tương không nói gì nữa, chỉ tiếp tục nhìn hai hài tử. Bọn nó nhìn giống hệt như lúc Đậu Đậu mới biến thành nhân ngư. Nắm tay nhỏ nhỏ, mái tóc mềm mại nhẹ nhàng đưa đẩy trong nước. Đưa tay sờ nhẹ, cảm giác thật giống như Đậu Đậu lúc còn bé, vô cùng trơn mềm êm ái. Tư Đồ Nhất Tương đột nhiên cao hứng đến muốn khóc. “Ta có hài tử rồi, ta có hài tử rồi…………” Chỉ năm chữ đơn giản này, nhưng trong lòng hắn lại không ngừng lập đi lập lại.

Tư Đồ Nhất Tương ban đầu tính đặt tên cho 2 con, ca ca là Tư Đồ Tiêu Dật, còn muội muội gọi là Tư Đồ Hâm Nhiên. Nhưng hắn lại quên mất nhũ danh cho hai đứa nhỏ. Thật không biết hắn làm cha cái kiểu gì mà chuyện này cũng có thể quên. Cái này chắc sẽ gây nhiều tranh cãi lắm đây. Nhưng dù sao, đó cũng là chuyện sau này.

Đem bọn nhỏ thả lại vào trong hồ cá, Tư Đồ Nhất Tương chợt nghĩ xem có nên đổi một cái hồ lớn hơn hay không. Hắn còn đang suy nghĩ đến xuất thần thì bị Nguyên Chiến liếc mắt cái, sau đó vung tay lên, hồ cá liền biến lớn lên.

Tư Đồ Nhất Tương từ lúc bọn nhỏ chào đời đến giờ vẫn không rời nửa bước, cả ngày chỉ ở bên cạnh hồ cá ngắm nhìn. Xế chiều, hai bảo bảo đã dậy. Mặc dù chưa nói được, nhưng cả hai đầu giống như trước, mỉm cười nhìn hắn, lộ ra nét vui vẻ. Tư Đồ Nhất Tương nhìn hai cục cưng đang đưa tay khua nước, cái đuôi bé xíu đung đưa, thật đáng yêu vô cùng.

Trước khi Đậu đậu tỉnh lại, Nguyên Chiến liền tìm Tư Đồ Nhất Tương nói chuyện. Người nói có thể dùng một chút pháp thuật khiến cho những người xung quanh tưởng rằng hai người con này kỳ thật là do hắn cùng tình nhân sinh ra. Như vậy mặc dù không quá công bằng với Đậu Đậu, nhưng chung quy so với việc nói rằng chúng là do nhận nuôi thì vẫn tốt hơn. Nếu nói là nhận con nuôi, như vậy các anh em Dạ Hỏa cũng sẽ suy nghĩ. Thật giống như là Đậu Đậu không hy vọng hài tử do Tảm Nguyệt sinh ra kế thừa Dạ Hỏa vậy. Như vậy đối với tất cả mọi người đều không tốt.

Đám người Trần Húc Đông đều biết hôm nay là ngày Đậu Đậu sinh bảo bảo, nên tất cả đã đứng chờ ngoài cửa từ sớm. Nhưng đợi cả nửa ngày trời cũng không thấy ai cho vào. Tư Đồ Tảm Nguyệt thật muốn một cước đạp tung cửa mà hỏi: “Lão đệ, tốt hay không tốt hả?”

“A, nha đầu kia thật nôn nóng mà.” Hạ Viễn vừa cười vừa mở cửa. Chỉ thấy cửa vừa mở đã có ba bốn người rầm rầm chạy đến.

“Ở đâu? Ở đâu?” Tư Đồ Tảm Nguyệt vừa hỏi vừa nhìn về phía giường chỗ Đậu Đậu đang nằm.

“Người ở đây!” Tư Đồ Nhất Tương cười nói. Bọn người kia nhất định là nghĩ hài tử phải ở bên cạnh nương của chúng rồi.

Trong một năm, Đậu Đậu đã phát triển với tốc độ phi thường, nhưng tất cả mọi người đều không nhận ra điều đó. Chỉ có bọn Trần Húc Đông đối với chuyện Đậu Đậu mang dòng máu tinh linh ngư tộc và thần tộc là biết rõ chân tướng. Vì thế dù lúc này có nhìn thấy mỹ nhân ngư, nhưng cũng không cảm thấy giật mình. Mà theo như lời Hứa Minh nói chính là, những chuyện liên quan tới Đậu Đậu thì không gì là không thể.

“Hạ thúc thúc, bọn nhỏ khi nào thì nói được?” Tư Đồ Tảm Nguyệt ôm Tiểu Đào Đào phi thẳng đến. Chỉ cần tưởng tượng cảnh hai tiểu hài tử đó gọi mình là “cô cô” là nàng đã hưng phấn không chịu được rồi.

“Một tháng nữa.”

“Hả hả hả, tốt quá, tốt quá bọn nhỏ có thể gọi ta là “cô cô” rồi. Ta thật là hạnh phúc mà!” Tư Đồ Tảm Nguyệt vô cùng kích động, làm hại Tiểu Đào Đào không hiểu nổi sao nhìn nương lại ngốc nghếch như thế.

Nguyên Chiến nhìn thấy bộ dạng của Tư Đồ Tảm Nguyệt không khỏi nở nụ cười phúc hậu. Chỉ có điều không ai biết hắn đang cười cái gì. Đối với Nguyên thúc chiến thần này, mọi người luôn cảm thấy có một áp lực khó hiểu. Tuy rằng thần thái rất hợp với diện mạo, nhưng lại luôn lộ ra khí tức uy nghiêm, oai hùng.

Nửa đêm khi Đậu Đậu tỉnh dậy, điều đầu tiên nhìn thấy được chính là bóng lưng của mấy người bọn họ đứng vây quanh hồ cá, không biết đang bàn luận chuyện gì.

“Nhất ca ca!” Đậu Đậu đứng dậy, phát hiện cơ thể của mình không có chỗ nào khó chịu, và cái bụng đã nhỏ lại như xưa.

“Tỉnh rồi sao?” Tư Đồ Nhất Tương từ trong đám người đi tới. Cái đám hỗn đản này, đuổi thế nào cũng không chịu đi. Hai bé cưng của hắn đã bị vây đến hết dưỡng khí rồi!

“Ân, bọn họ đang làm gì vậy? Ta muốn nhìn hài tử một chút.”

“Bọn họ đang tranh cãi về nhũ danh cho bé cưng.”

“Ồ, vậy không cần tranh cãi nữa, con trai gọi là Tiểu Đậu Tương, còn con gái là Tiểu Đậu Đinh.” Đậu Đậu được Tư Đồ Nhất Tương dìu đến bên hồ cá, hai bé cưng đột nhiên quay mặt lại, tặng cho Đậu Đậu một nụ cười rạng rỡ. Mấy cái răng sữa trắng noãn đều lộ hết ra, không những vậy, cả hai đều có hai má lúm đồng tiền, nhìn thật đáng yêu!

Tiểu Đậu Tương giơ một tay lên, muốn Đậu Đậu ôm lấy mình. Đậu Đậu cười nhẹ, rồi ôm lấy con. Thấy thế Tiểu Đậu Đinh liền học theo ca ca, vươn tay đòi bế, nhưng Đậu Đậu lại không thể ôm được cả hai bé. Tư Đồ Nhất Tương chợt cười, rồi vươn tay ôm lấy con gái yêu. Hai bé cưng đối diện nhau, lại làm ra bộ mặt quỷ.

“Ta cũng muốn ôm một cái!” Tư Đồ Tảm Nguyệt đem Tiểu Đào Đào để vào trong lòng Hứa Minh, còn mình thì đưa tay về phía hai bé cưng. Tiểu Đậu Đinh cùng Tiểu Đậu Tương nghe thế liền vội vàng níu chặt lấy cha mẹ. Bọn nó chính là không thèm người khác ôm!

Hai bé cưng vui vẻ khỏe mạnh mà phát triển. Không cần ăn cái gì, cũng không tè hay ị bậy. Xem ra Tư Đồ Nhất Tương và Đậu Đậu chính là cặp cha mẹ hạnh phúc nhất trong thiên hạ rồi. Tư Đồ Tảm Nguyệt trông trái ngóng phải chỉ mong mau đến ngày hai bé cưng có thể nói chuyện được. Còn nhớ lúc Tiểu Đào Đào lần đầu tiên gọi mình là mẹ, nàng đã hạnh phúc đến chừng nào, thật là mừng đến phát khóc. Một cô nhi lại có thể có được một gia đình trọn vẹn, lại còn nhìn thấy em mình có hài tử, thật là cảm giác lâng lâng khó tả. Kỳ thật thì không phải chỉ có nàng là hồi hộp chờ đợi, Đậu Đậu cũng muốn biết khi hai bé cưng gọi “cha” thì Nhất ca ca sẽ có biểu tình gì.

Trong sự chờ đợi của mọi người, một tháng lẳng lặng trôi qua. Trong thời gian này, ngày nào Tư Đồ Tảm Nguyệt cũng đều nhắc nhở bọn nhỏ một câu: “Nhớ kỹ khi nào biết nói, phải gọi ta là ‘cô cô’ nha.” Tới khi hai bé cưng khinh thường liếc mình một cái, nàng mới chịu rời đi. Nguyên Chiến và Hạ Viễn cũng đã về. Có điều Nguyên Chiến nói khi nào Cổ Thần Hi sinh thì hắn sẽ ghé qua. Nhưng chỉ có một mình hắn, ghé qua giúp Thần Hi sinh em bé xong sẽ đi ngay.

Đối với chuyện Nguyên Chiến nói sẽ làm mọi người tin hai đứa nhỏ là do Tư Đồ Nhất Tương và tình nhân sinh ra, Đậu Đậu quả nhiên không hề phản đối. Chỉ cần trong lòng biết rõ đây là con của mình, thì có gì mà không được chứ!

Một buổi sáng nọ, Tư Đồ Nhất Tương và Đậu Đậu còn chưa tỉnh ngủ, đã bị ai đó chụp lấy. Hai bé cưng khoe hai cái tiểu thí thí phấn nộn thẳng tiến đến chỗ cha mẹ đang nằm. Mỗi bé ôm một người.

“Ngô?” Tư Đồ Nhất Tương và Đậu Đậu giật mình tỉnh giấc, liền thấy hai cái đầu bé xinh. Một xanh, một đen. Tiểu Đậu Tương thì tóc đen, còn Đậu Đinh là tóc xanh lam.

“Khanh khách.” Hai bé cưng bò qua bò lại trên giường, cuối cùng cũng cảm nhận được giường lớn này vốn là một chỗ rất tốt.

“Cha, cha xinh đẹp.” Hai anh em cùng nhau lên tiếng. Vừa nghe là đã biết, cha là Tư Đồ Nhất Tương, còn cha xinh đẹp tức là Đậu Đậu. Đậu Đậu vốn còn đang suy nghĩ xem bọn nhỏ có gọi mình là “mụ mụ” hay không. Xong, tất cả đều tan biến!

Nhổm dậy mỗi người bế một bé. Hai bé cưng nằm trong lòng của cha mẹ cứ liên tục cười khanh khách. Tư Đồ Nhất Tương dùng bàn tay ấm áp của mình vuốt ve con gái. Đậu Tương thấy thế cũng bò đến trong lòng cha. Tư Đồ Nhất Tương chợt cười, rồi đưa tay vuốt ve đầu của bé. Mặc dù không nói lời nào, nhưng Đậu Đậu biết rõ, trong lòng Tư Đồ Nhất Tương nhất định rất hạnh phúc. Nhưng có điều, hạnh phúc này không tồn tại lâu. Bởi vì………

Trong phòng toàn là giấy vụn, ảnh bị xé nát, rác bị vứt lung tung cả lên.

“Con à, bộ các ngươi là đến để đòi nợ sao?” Nếu không phải đòi nợ, sao phòng ngủ của hắn lại ra thành cái dạng này? Hắn nhớ rõ ràng, phòng này từ khi được xây lên cho tới nay chưa bao giờ hỗn loạn như hôm nay.

“Cha, bọn con đói……….” Hai bé cưng đều cúi đầu, ngón trõ khẽ chạm chạm vào nhau, khẩu khí có chút đáng thương. Dù gì hai bé đã dậy lâu lắm rồi, mà chưa có gì bỏ bụng.

“Muốn ăn cái gì?”

“Bọn con cái gì cũng chưa ăn qua. Ăn rồi mới biết là thích cái gì.”

“Ta đoán ta thích ăn cái gì, bọn nó cũng đều thích.” Đậu Đậu nói chen vào. Nó vốn nghĩ là vậy, nếu không sao trong thời gian mang thai nó lại ăn nhiều thứ đến vậy. Trước đến giờ chỉ là không được ăn đậu thì không vui thôi.

Tư Đồ Nhất Tương ôm hai bé cưng vẫn còn đang khoe cái mông xinh xinh đi tới tủ lạnh tìm đồ ăn. Tủ lạnh này từ khi được mua về, đều để ở lầu hai, là đồ “Thai phụ chuyên dùng”. Cái này là do Trần Húc Đông nói. Bởi vì bên trong đó đều là đồ ăn của Cổ Thần Hi và Đậu Đậu.

Tủ lạnh vừa mở ra, mắt của hai bé cưng đã không ngừng tìm kiếm.

“Cái này, cái này, cái này………..” Bàn tay bé nhỏ mập mập chỉ hết một lượt các món từ trên xuông dưới, Tư Đồ Nhất Tương căn bản là theo không kịp món nào là của bé nào.

“Hả! Bọn nhỏ đã nói được rồi!” Chợt có tiếng nói xuất hiện, chính là bà cô Tư Đồ Tảm Nguyệt.

Tiểu Đậu Tương và Tiểu Đậu Đinh cùng quay đầu lại, tặng cho nàng một cái nhìn xem thường, sau đó là một cái lễ gặp mặt, kỳ thực trong lòng chúng chính là…… Khinh thường ngươi!

“Quay lại, quay lại, gọi “cô cô” đi nào.” Tư Đồ Tảm Nguyệt đang định đi lấy một chén kem về phòng ăn, không nghĩ lại gặp hai bé cưng cũng đang ở đây, nhất là chúng đã biết nói rồi.

“Đại cô…….” Tiểu Đậu Đinh kéo dài giọng, khẽ cười xấu xa. Tư Đồ Tảm Nguyệt nghe vậy chợt nghĩ gọi là đại cô cũng đúng, vì nàng là chị của Tư Đồ Nhất Tương mà. Mặc dù cô cô thì dễ nghe hơn đại cô. Nhưng không sao, vẫn ổn. Còn chưa kịp cao hứng……

“…….. Nương” Tiểu Đậu Đinh cuối cùng cũng nói xong. Bé chính là muốn gọi “đại cô nương”. Ai bảo nàng ta cứ suốt ngày lải nhải “cô cô” này “ cô cô” nọ, muốn điếc cả tai làm gì.

“Đại cô nương, đại cô nương ” Tiểu Đậu Tương vừa gọi vừa vỗ tay.

Tư Đồ Tảm Nguyệt suýt nữa làm rơi cả cái chén trong tay, cháu gái yêu tinh của nàng, có lầm không đây?!

Tư Đồ Nhất Tương nhìn con gái yêu không khỏi đau đầu cười, sau đó liền muốn đem đồ ăn lên phòng. Chỉ có điều hắn không thể mang hết chừng này đồ được.

Hai bé cưng từ hai bên vai của Tư Đồ Nhất Tương tự động nhảy xuống, nhìn mặt của Tư Đồ Nhất Tương xanh rồi lại trắng, trắng đến không còn một giọt máu mới vui vẻ cười.

Cuối cùng, tiểu Đậu Tương lại nói thêm một câu: “Đại cô nương, cười cho ta một cái xem nào!”

Tư Đồ Nhất Tương thiếu chút nữa ngã quỵ xuống đất, hắn đột nhiên cảm thấy bình yên trong nhà sắp biến mất, hôm nay e rằng chỉ là mở màn cho bão táp triền miên.

Nguyên Chiên trước đây cười hiền lành thế cũng vì đây. Hắn biết rõ, nha đầu Tảm Nguyệt đáng thương này muốn nghe hai cháu ngoại của hắn gọi là “cô cô” so với lên trời còn khó hơn. Đời này, e là không tưởng rồi…………