Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 4 - Chương 174: Giao chiến




Mặc dù Phong Trần Tuyệt cầm đầu đám người nhưng xem ra không muốn lên tiếng, ngược lại, bên cạnh hắn lại có người mở miệng trước.

“Viêm chủ, Ngân Diệu tộc muốn hủy thiên diệt thế, Xích Diêm tộc kế thừa Hách Vũ lực đương nhiên phải thuận theo thiên ý. Khẩn cầu Viêm chủ giao ra Ngân Diệu tộc!” Bên cạnh Phong Trần Tuyệt, Trấm Hậu tộc thay mặt các tộc, cưỡi linh thú bước ra phía trước đám người.

Trấm Hậu tộc cũng là một trong những cường tộc đương thời, tông chủ của Trấm Hậu tộc có thái độ làm người bình tĩnh quyết đoán được các tộc kính trọng, lúc này dường như hắn không phải bị Phong Trần Tuyệt khống chế mà là tự hạ quyết tâm, vì thế nhân, cũng là vì an nguy của bản thân mình mà cầu xin được bảo hộ.

Lăng Lạc Viêm dẫn tộc nhân đi đến chỗ cao nhất của Viêm Lạc cung quan sát phản ứng của mọi người ở phía dưới. Nhìn thấy bên dưới đông nghìn nghịt người, Lâm Sở bắt đầu lo lắng, “Tông chủ, có cần phái người báo về tổng điện để cho Lăng Vân tông chủ dẫn thêm người đến đây?” Lôi Lạc thành cách tổng điện của Xích Diêm tộc cũng không xa, nơi này nhân số cũng không ít, nhưng nếu cùng các tộc giao chiến thì chỉ sợ vẫn không đủ.

“Không cần.” Trả lời Lâm Sở chính là tế ti Long Phạm, thần sắc thản nhiên, nhìn không ra có một chút gì lo lắng đối với tình cảnh trước mắt. Lăng Lạc Viêm dường như cũng hoàn toàn không bận tâm, gật đầu đồng ý với lời nói của Long Phạm, “Không cần gọi Lăng Vân, cứ để hắn tiếp tục ở trong tộc dỗ dành Miểu Lan. Lúc này nếu triệu hắn đến đây e rằng hắn sẽ đem toàn bộ tộc nhân đi theo, bằng không thì hắn sẽ không yên tâm để Miểu Lan một mình ở trong tộc.”

Nghe nói đến nay Miểu Lan vẫn chưa cho hắn gần người, nói như vậy lúc này Lăng Vân vẫn đang vò đầu bứt tóc dỗ dành Miểu Lan. Nơi này có việc, nếu hắn muốn đến cũng sẽ không đến một mình.

“Chờ Lăng Vân chuẩn bị thỏa đáng để tiến đến đây thì mọi việc đã sớm được giải quyết.” Lăng Lạc Viêm nói một cách tùy tiện. Các trưởng lão xem ra lần này tông chủ và tế ti đã sớm có chuẩn bị, cho dù không chuẩn bị thì khi trực tiếp giao chiến bọn hắn cũng không sợ những người đó.

Bọn hắn ở đây, trong tộc có Lăng Vân trông coi, đa số đều là hảo thủ đi theo tông chủ đến Lôi Lạc thành, chỉ tiếc ngay cả cơ hội ra tay cũng rất ít, bây giờ có thể nhân dịp này mà thao luyện. Từ ngày Xích Diêm tộc khôi phục danh dự và vinh quang thì không ít người đều nóng lòng muốn giao chiến, nhất là Nham Kiêu, hắn ước gì lúc này có thể từ trên đây nhảy xuống, hảo hảo làm cho bọn người không hiểu tốt xấu biết lợi hại của Xích Diêm tộc bọn hắn.

“Viêm chủ—–giao ra Ngân Diệu tộc, chúng ta sẽ không tiếp tục gây khó dễ.” Lôi Quyện của Trấm Hậu tộc khẩn thiết nói, ngôn từ cũng không có gì bất kính với Xích Diêm tộc, vẫn tôn xưng Lăng Lạc Viêm như lúc trước.

Mặc kệ nói như thế nào thì Xích Diêm tộc không phải dễ dàng có thể đắc tội, Viêm chủ Lăng Lạc Viêm vẫn là hy vọng cứu thế. Bọn hắn không dám quên Hách Vũ lực, về phần tế ti Long Phạm đó là vấn đề ngay cả nhắc cũng chưa dám nhắc.

Đứng ở trên cao, tất cả mọi người đều nghe rõ lời nói của Lôi Quyện, nhìn rõ thái độ của bọn người ở bên dưới, Quyết Vân không khỏi cảm khái, “Bọn hắn biết tế ti không phải là người bọn hắn có thể đối địch, vì vậy đem tất cả sợ hãi chuyển lên đầu Ngân Diệu tộc, nghĩ rằng trừ đi Ngân Diệu tộc thì có thể giảm bớt một ít nguy hiểm, nhưng bọn hắn không biết hiện giờ Ngân Diệu tộc cũng xem như người một nhà với Xích Diêm.”

Các diệu sư đều nghe thấy lời nói của Quyết Vân, trong lòng có một cảm giác thật khó nói nên lời. Mới không lâu lúc trước, hai tộc của bọn hắn vẫn là quan hệ đối lập, hiện giờ vì hai người đứng đầu mà trở thành một nhà. Thái độ của các trưởng lão như thế làm cho một vài vị diệu sư đang còn lo lắng cảm thấy hoàn toàn an tâm, đồng thời cũng có một chút áy náy.

“Viêm chủ, hãy để chúng ta xuất cung!” Hoài Nhiễm bị khơi dậy phẫn hận trong lòng, bọn hắn không muốn vì chuyện này mà liên lụy Xích Diêm tộc. Lúc đầu bọn hắn sợ Long chủ không vui khi thấy bọn hắn gây phiền hà cho Viêm chủ, cho nên không muốn liên lụy Xích Diêm tộc, nhưng cho đến bây giờ là xuất phát từ thật tâm. Có thể nói sức quyến rũ của vị Viêm chủ này quá lớn, bọn hắn cố kháng cự nhưng vẫn không thể tự chủ mà thần phục, muốn nhân cơ hội này để chứng minh cho Viêm chủ thấy được lực lượng của chính mình.

“Ta có nói là không cho các ngươi ra ngoài hay sao? Đừng nóng vội.” Nhíu mi một cách ngả ngớn, Lăng Lạc Viêm nghiêng người dựa lên vai của Long Phạm, truyền xuống dưới một câu, “Ngân Diệu tộc đang ở trong Viêm Lạc cung. Trước tiên nói cho ta biết, trong các ngươi ai là người định đoạt?”

Từ bên dưới hướng lên có thể nhìn thấy màu đỏ sẫm ở trên lầu, mái tóc bạch kim tung bay, bóng dáng thuần bạch bên cạnh hắn là ai thì không cần hỏi cũng biết. Các tộc ngẩng đầu, không biết nên ứng phó như thế nào với những lời này của Lăng Lạc Viêm. Lúc đầu Xích Diêm tộc mới xứng đáng là tông tộc đứng đầu thiên hạ.

Mà hôm nay……mọi người nhìn nhau không nói gì. Lôi Quyện của Trấm Hậu tộc hỏi ý tứ của mấy người bên cạnh, rồi hướng sang Phong Trần Tuyệt vẫn đang lặng im không nói một câu, “Phong tông chủ cảm thấy làm như vậy quả thật có đúng hay không? Tế ti Long Phạm tuy có lực lượng diệt thế nhưng thân là tế ti của Xích Diêm tộc, có Viêm ở bên cạnh thì chưa hẳn sẽ làm ra chuyện này. Ngân Diệu tộc rất nguy hiểm nhưng lúc này cũng không cần nóng lòng đem bắt bọn hắn.”

“Các ngươi không dám?” Phong Trần Tuyệt cười lạnh, liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của các tộc. Sau khi phẫn nộ thì nỗi sợ hại sẽ chiếm thế thượng phong, hắn đã sớm đoán được việc này. Đôi mắt hung tàn như chim ưng nhìn chằm chằm lên bóng dáng đỏ sẫm ở trên Viêm Lạc cung, lộ ra một ý cười khó có thể phân biệt.

“Chúng ta dẫn nhiều người đến đây để liên thủ, lúc này nhân số chỉ có hơn chứ không thua Xích Diêm tộc, làm sao lại không dám?” Thủ lĩnh của một tộc khác ở phía sau Lôi Quyện tiến lên, thập phần bất mãn với lời nói của Phong Trần Tuyệt.

Lôi Quyện không lên tiếng. Hai bên giao chiến làm sao có thể chỉ nhìn nhân số nhiều hay ít, khinh thường liếc mắt người nọ một cái, hắn ngước nhìn lên trên Viêm Lạc cung, thương lượng với hồng y nam nhân, “Viêm chủ không cần hỏi ai là người định đoạt, việc này là quyết định của tất cả tông chủ các tộc. Ngân Diệu tộc có quan hệ đến diệt thế, thỉnh Viêm chủ đưa bọn hắn giao ra…..”

“Nếu là không giao thì sao?” Lăng Lạc Viêm vẫn lộ ra bộ dáng nhàn nhã giống như đám người ở dưới chỉ là những món đồ trang trí, ngữ thanh vừa truyền xuống thì đám người ngay lập tức trở nên huyên náo xôn xao. Bọn họ đều biết cách thức hành sự của vị Viêm chủ này, nhưng đến bây giờ hắn lại điềm nhiên như không có việc gì, quả thực không đem bọn họ để vào trong mắt.

“Hà tất phải như thế, ngươi mới thu phục bọn hắn không bao lâu, chẳng lẽ có quan hệ đến tế ti Long Phạm thì ngươi đều phải bảo toàn?” Phong Trần Tuyệt trả lời, lúc này ánh mắt nhìn thẳng vào Long Phạm. Đối với vị tế ti tao nhã trầm tĩnh này, hắn luôn khó có thể khống chế ác cảm cùng hận ý trong lòng.

Thân ảnh thuần bạch đứng thẳng ở trên lầu vẫn bất động, “Ngươi nên suy nghĩ làm sao để tự bảo toàn chính mình, Phong tông chủ.”

Xưng hô chính là Phong tông chủ, lời nói như có thiện ý nhắc nhở. Mọi người nhìn lên bóng trắng mờ ảo ở trên cao, ngay khi câu nói vừa ra khỏi miệng thì sắc trời bỗng nhiên tối sầm lại, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng trong lòng lại không khỏi cảm thấy run rẩy.

Bọn hắn chỉ muốn vây hãm Ngân Diệu tộc chứ không muốn trêu chọc tế ti Long Phạm. Một người không vui sẽ dẫn đến thiên kiếp, chẳng phải như vậy là tự tìm đường chết hay sao!

“Ngươi đang nói cái gì, chẳng lẽ ngươi bị điên?” Lôi Quyện của Trấm Hậu tộc không khỏi trở nên hoảng loạn, nghiến răng cảnh cáo Phong Trần Tuyệt.

Bọn hắn dưới sự xúi giục của Phong Trần Tuyệt mà bao vây nơi này, vốn là để đe dọa chứ không phải thật sự muốn gây ầm ĩ với Xích Diêm tộc. Nhưng Phong Trần Tuyệt lại lôi cả tế ti Long Phạm dính vào chuyện này. Đến bây giờ không thể không hoài nghi đến tột cùng mục đích của Kiền kì tộc là cái gì.

Muốn nói kẻ nào muốn nhìn thấy các tộc hỗn loạn nhất, ở bên trong hỗn loạn tìm thời cơ để đánh ra đòn trí mạng, cuối cùng đem hết thảy thôn tính, nhất định đó là Kiền kì tộc.

“Tế ti của ta đương nhiên ta phải bảo toàn. Tộc nhân của ta cũng không thể chấp nhận có người nói giao hay không giao. Phong Trần Tuyệt, nếu ngươi dám xúi giục các tộc đối địch với ta thì việc tiếp theo không phải do ngươi định đoạt nữa.” Lăng Lạc Viêm nhếch lên nụ cười lạnh lùng bên khóe môi, hắn luôn hoài nghi việc Lam Đằng bị người khác khống chế có quan hệ đến Phong Trần Tuyệt.

Rất muốn hắn và Long Phạm đối lập, chẳng phải đây là việc mà Phong Trần Tuyệt mong đợi hay sao. Cơ hội lần này là do Phong Trần Tuyệt tự mình đưa đến, không lợi dụng thật tốt thì hắn cảm thấy rất lãng phí.

“Ta chỉ muốn hết thảy đều quay trở về quỹ đạo, ngươi nói có phải hay không, tế ti?” Lời nói tràn đầy ám chỉ, ánh mắt âm lãnh của Phong Trần Tuyệt lóe lên một màu u ám dị thường. Lúc này đáng lý phải là hắn cùng “Lăng Lạc Viêm”, còn bên đối lập là Long Phạm và Ngân Diệu tộc.

Hiện giờ hết thảy đều sai lầm, phải quay trở về quỹ đạo.

“Không phí lời với ngươi.” Lăng Lạc Viêm mất đi tính kiên nhẫn, hắn không muốn nhìn thấy các tộc nhằm vào Long Phạm, tùy ý vung tay lên, một đoàn lửa đỏ lan tràn từ trên cao bay xuống giữa không trung, mãnh liệt bùng cháy một cách diễm lệ rực rỡ.

“Lạc Viêm từ từ, ngươi không cần ra tay.” Long Phạm mỉm cười với hắn, nụ cười vừa hạ xuống thì sắc trời bỗng nhiên trở nên tối sầm, không trung dường như đang bị xé nát. Các tộc đứng trước Viêm Lạc cung nhìn thấy bầu không gian bị những vầng ánh sáng bóp méo trở nên vặn vẹo, mọi người lập tức kinh hãi lui về phía sau mấy trượng.

Bầu trời trong xanh quang đãng bị liệt hỏa đỏ rực thiêu đốt, những gợn sóng màu thanh lam cuồn cuộn nổi lên. Hỏa sắc cùng thủy quang đồng thời hiện ra, chưa có người nào nhìn thấy dị tượng như thế, cho dù biết rằng không phải dễ dàng có thể chạm vào hai cỗ lực lượng kia, nhưng vẫn có người nhìn thấy viêm hỏa và sóc thủy mà trở nên ngốc lăng đến mức quên cả việc phải tránh né, chờ đến khi phục hồi tinh thần thì nhất thời không thể thở được, lại càng cảm thấy phi thường hoảng sợ

“Lăng Lạc Viêm, ngươi vốn nên là đấng cứu thế, nhưng bây giờ lại liên thủ với lực lượng diệt thế. Chẳng lẽ ngươi muốn dồn chúng ta vào chỗ chết? Muốn cùng thiên hạ đối địch?” Những câu chất vấn mang theo sợ hãi, đó là tiếng lòng của các tộc, không ai muốn sự tình lại loạn đến mức này.

“Là các ngươi muốn đối địch với ta. Đừng trách bản tông chủ không nhắc nhở, nơi đây là Lôi Lạc thành, đã bị ta hủy đi một lần, ta không để ý sẽ hủy nó lần thứ hai.” Tiếng cười tà khí lạnh lùng vang lên, ngữ thanh mang theo uy hiếp, Lăng Lạc Viêm không hạ xuống viêm hỏa mà để đám lửa tiếp tục lượn lờ thiêu đốt giữa không trung.

Bằng lực của hai người bọn hắn thì nơi này có thể dễ dàng bị san bằng, giác ngộ điểm này, các tộc hoảng sợ tiếp tục lui về phía sau, bất đầu oán hận Phong Trần Tuyệt, nhưng lúc này đã thấy hắn nhìn về một phương khác.

Tổng điện Xích Diêm tộc.

Phía trên Viêm Lạc cung, tiếng bước chân dồn dập đang vang lên, “Tông chủ, sáng sớm hôm nay có tộc khác xâm phạm tổng điện, mới vừa rồi có người đến báo tin, là Kiền Kì tộc, tộc nhân có thế ngăn cản nhưng nhân số không đủ, sợ là không thể duy trì được lâu.”

“Trách không được người ít như vậy.” Lăng Lạc Viêm không hề khẩn trương, cúi đầu nhìn xuống Phong Trần Tuyệt ở bên dưới, phát hiện nhân số ở phía sau Phong Trần Tuyệt không nhiều lắm, hiển nhiên tất cả đều đi đến tổng điện của Xích Diêm tộc.

“Phái người đi chi viện.” Long Phạm thản nhiên phân phó, ý bảo các trưởng lão đi theo. Đám người Quyết Vân do dự, tình hình nơi này cũng cực kỳ cấp bách, làm sao có thể dễ dàng rời đi, cho dù tông chủ và tế ti có thể ngăn cản các tộc nhưng làm gì có đạo lý để cho hai người bọn hắn phải động thủ. Thân là tộc nhân, không thể cứ lần nào cũng phải để tông chủ và tế ti bảo hộ.

“Chúng ta không đi.” Nham Kiêu trừng mắt nhìn đoàn nhân mã ở phía dưới, thầm muốn lao xuống đánh với Kiền Kì tộc một trận.

“Các trưởng lão có thể đi trước, có Ngân Diệu tộc chúng ta ở đây sẽ không để cho những người đó tổn hại đến Viêm Lạc cung dù chỉ nửa điểm.” Hoài Nhiễm cam đoan như thế, rồi quay lại quỳ xuống trước mặt hai người, “Tộc của ta chính là kiếm ra khỏi vỏ trong tay của Viêm chủ và Long chủ, thỉnh Viêm chủ hạ lệnh!”

“Bọn hắn muốn chứng minh chính mình, Lạc Viêm cứ để cho bọn hắn đi đi! Đã thuộc về ngươi thì phải có hữu dụng.” Tùy tay thu hồi sóc thủy, Long Phạm ôn hòa mỉm cười. Lăng Lạc Viêm nhếch môi lên, cũng thu hồi viêm hỏa. Nhớ đến suy tính trước kia.

“Nham Kiêu, phái người đi chi viện tổng điện, nơi này không cần thêm người. Hoài Nhiễm, để cho ta nhìn thấy bản lĩnh của Ngân Diệu tộc các ngươi, để cho ta nhìn thấy thanh kiếm trong tay của ta có thật sự sắc bén như trong truyền thuyết hay không, đi đi!” Một ngón tay chỉ xuống đám người dưới lầu, y mệ nâng lên một màu đỏ sẫm như liệt hỏa xẹt qua phía chân trời.

Các tộc ở phía dưới coi như là một lần luyện binh, hắn rất muốn nhìn thấy Ngân Diệu tộc thuộc về Long Phạm có lực lượng thế nào.

“Dạ! Chúng thần tuân lệnh!” Hoài Nhiễm ôm quyền đứng dậy, các diệu sư Ngân Diệu tộc ở phía sau cũng phấn chấn không thôi. Mấy trăm năm ẩn tích làm cho bọn hắn muốn một lần nổi trận lôi đình, biểu hiện oai nghi của Ngân Diệu tộc, hiện giờ rốt cục đã có cơ hội.

Các diệu sư thân mặc chiến giáp dẫn theo người hướng ra ngoài cung mà đi. Đứng trên Viêm Lạc cung, Lăng Lạc Viêm nhìn chăm chú một màn sắp được trình diễn ở dưới chân, hắn cười khoái trá, “Các ngươi muốn Ngân Diệu tộc. Được thôi, bản tông chủ giao người cho các ngươi.”

Ngữ thanh vừa truyền xuống, các tộc đang lo lắng bất an thì chỉ nhìn thấy từ trong cung đột nhiên mấy trăm người ào ào lao ra, tất cả đều là người của Ngân Diệu tộc. Cách thức giao người như thế này tuyệt đối không phải bọn hắn mong muốn.

“Thực phấn khích.” Lăng Lạc Viêm nhìn một màn hỗn chiến ở dưới lầu, trong miệng cất lên lời tán thưởng. Ngân Diệu tộc không hổ là thủ hạ của Long Phạm, thế nhưng lúc này vẫn còn biết chừng mực, vẫn chưa tổn hại đến tánh mạng của các tộc khác. Bọn hắn đạt đến trình độ chỉ tung ra một chiêu, lóe lên linh quang làm cho người ta bị thương nhưng hoàn hảo không chết.

“Không chỉ có như vậy, còn phấn khích hơn nữa. Lạc Viêm nhìn kỹ.” Long Phạm ôm lấy Lăng Lạc Viêm từ sau lưng, hắn chỉ xuống bên dưới.

Trong đám người, một màn sương mờ ảo vừa tụ lại rồi tản ra, giống như bị gió cuốn thổi, đang hướng đến Phong Trần Tuyệt mà đi.

Màn sương mù kia không phải là thứ gì khác, mà chính là Lam Đằng.