Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 4 - Chương 184: Đường sá




Lăng Lạc Viêm và Long Phạm bước ra ngoài cửa phòng, Hề Trú liền đi theo ngay phía sau, không dám tiến đến gần. Hắn nghĩ đến những thi thể trên cây Hoan Hỷ thụ, sắc mặt trở nên khổ não, “Viêm chủ và tế ti đại nhân rời đi thì ta không biết phải làm thế nào để giải thích với dân chúng, từ trước cho đến nay cây Hoan Hỷ thụ vẫn là biểu tượng của thành này, có thể……”

Biết Hề Trú lo lắng điều gì, Lăng Lạc Viêm ra hiệu cho hắn không cần nói tiếp, “Được rồi, việc này chúng ta sẽ giải quyết, một lát nữa đi xem cũng được.”

Ở đó xuất hiện điều cổ quái, hắn và Long Phạm vốn cũng dự tính đi xem xét một chuyến.

Hề Trú nghe hắn nói như vậy thì rốt cục yên tâm.

Nơi đó đã phái người bao vây không cho dân chúng đến gần, nhưng những nhánh cây của Hoan Hỷ thụ lại um tùm sum xuê, phi thường cao lớn, đứng từ nơi xa xa đã có thể nhìn thấy. Hiện giờ trên cây chồng chất đủ loại thi thể, cho dù đã bị cách ly nhưng cũng không thể ngăn được miệng lưỡi của người khác, càng huống chi những người lúc trước đã sớm nhìn thấy cảnh tượng của Hoan Hỷ thụ đã đem việc này lan truyền.

Nghĩ đến cảnh tượng đêm qua, Hề Trú không khỏi cảm thấy rùng mình, “Bầu trời bị rách một mảng lớn như vậy, những thứ kia lại rơi xuống….Viêm chủ, việc này…..có liên quan đến thiên kiếp hay không?” Cố gắng lấy lại bình tĩnh, hắn hỏi một cách run rẩy.

Cho dù Long Phạm không dùng lực lượng diệt thế thì thiên kiếp cũng sẽ giáng xuống? Lăng Lạc Viêm vừa lắc đầu vừa nhún vai, “Mặc kệ là chuyện gì đã xảy ra, chung quy sẽ có môt ngày được phơi bày ra ánh sáng, đúng hay không đúng thì bản tông chủ cũng sẽ điều tra rõ ràng.”

Lời này không phải nói với Hề Trú, mà là suy nghĩ trong lòng của hắn từ trước cho đến này. Hách Vũ Đồ Lân là cái gì, lưu lại linh lực và mệnh lệnh thì như thế nào, những việc đó không hề quan trọng. Hắn chỉ biết kẻ nào dám trêu chọc hắn thì sẽ phải trả giá.

Hề Trú có được những lời này của Lăng Lạc Viêm thì cảm thấy vô cùng an tâm, hắn sai người chuẩn bị xe ngựa để đưa bọn họ đi tra xét cây Hoan Hỷ thụ, tuy ban ngày nhìn không thấy khủng bố như ban đêm nhưng cũng đủ khiến người ta kinh hãi, tốt nhất vẫn sớm nên đi xử lý.

“Lạc Viêm, con dị thú Hư đã sớm tuyệt tích từ rất lâu, cũng giống như Yêu tộc, lúc này lại xuất thế.” Đợi Hề Trú rời đi, Long Phạm nói như vậy với Lăng Lạc Viêm, ý tứ trong lời nói chính là nhắc nhở.

Lăng Lạc Viêm dừng lại cước bộ một chút, như có chút đăm chiêu, hắn nhìn ra phía xa xa, thần thái vô cùng hứng thú, “Thứ đã sớm tuyệt tích lại xuất hiện, một rồi lại hai, hai rồi lại ba. Xem ra có người chờ không kịp, muốn cho chúng ta biết sự tồn tại của bọn hắn.” Linh Thư và Dạ Dực mất tích nhất định có liên quan đến thế lực này.

Hướng hắn nhìn đến chính là phương Bắc, cứ tiếp tục đi về phía đó, rời khỏi thành trấn, đến nơi không người, tất cả manh mối đều hướng về nơi đó.

Thu hồi ánh mắt, Lăng Lạc Viêm tung viên ngọc châu lên không trung rồi lại rơi vào lòng bàn tay của hắn, nhìn viên ngọc xoay tròn lấp lánh lần lượt bay lên rồi lại hạ xuống, nhìn kỹ những đường vân ở trên bề mặt, hắn lơ đãng suy nghĩ, “Theo như câu ca dao ám chỉ đến vật thứ ba, nói không chừng có thể tìm được ở Linh Tê tộc, không biết đối phương có nguyện ý giao ra hay không.”

Viên ngọc hạ xuống lại tiếp tục được tung lên rồi xoay tròn thành hai vòng, không chờ hắn tiếp được thì một bàn tay đã chậm rãi duỗi ra, nhìn rất thong thả nhưng lại vô cùng chuẩn xác bắt lấy viên ngọc châu sắp rơi xuống tay hắn.

Người đón lấy hiển nhiên là tế ti của hắn, Long Phạm

“Vật này để ta bảo quản.” Tùy tay thu hồi, Long Phạm không hề che giấu tâm tư của hắn, “Vật của người khác không cần mang theo bên người, ta không muốn nhìn thấy những vật như thế này chạm vào thân của ngươi.” Từng thuộc về Tiếu Niệm Vân, lại là một vật mang ý nghĩa như vậy, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy rất chướng mắt.

“Ngay cả như vậy mà cũng để ý, dù sao thân thể của ta thì ngươi cũng đã sớm chạm vào, đặt ở trên người của ngươi thì cũng như thế.” Ngữ thanh chậm rãi, nâng lên đôi mắt cười giống như đang trêu chọc, khóe miệng khẽ nhếch, Lăng Lạc Viêm bước đến gần, nhẹ nhàng liếm lên môi của Long Phạm.

Đầu lưỡi bị tế ti của hắn há miệng giữ chặt, lại chậm rãi ngậm vào giống như muốn nuốt xuống. Lăng Lạc Viêm vốn dự định trêu ghẹo một chút rồi dời đi, lúc này có muốn thối lui cũng không kịp.

Nâng khuôn mặt Lăng Lạc Viêm lên để chuyên tâm vào nụ hôn, Long Phạm mang theo hô hấp nóng rực ở ngay bên môi của Lăng Lạc Viêm, “Đêm nay tông chủ có chấp thuận Long Phạm tiếp tục chạm vào một chút?”

“Chưa có lần nào ta nói là không được.” Liếm đi nước bọt ở bên môi, Lăng Lạc Viêm cũng thì thầm một cách ái muội.

Hai người đứng ở một hành lang vắng vẻ, người lui đến rất ít, xa xa chỉ có một hai hạ nhân bắt gặp cũng vội vàng lánh mặt, trong lúc nhất thời lại trở thành nơi yên tĩnh không một bóng người.

“Tối hôm qua ngươi nói muốn giết Tiếu Niệm Vân.” Dựa vào tường, hai người thì thầm ôm hôn cho đến khi cảm thấy thỏa mãn thì Long Phạm mới thay hắn chỉnh lại hồng sam. Lúc này Lăng Lạc Viêm lại nhớ đến thiếu niên ở trong phòng. (hôn thôi mà…sao phải chỉnh lại áo o_o)

Những dấu hôn môi đỏ ửng rõ ràng hiện lên từ trên cổ, kéo dài xuống dưới hồng sam bị mở rộng, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trên làn da trắng ngần lưu lại những vết tích đỏ sẫm, ngữ thanh của Long Phạm không nhanh cũng không chậm, “Hắn muốn sống thì phải chịu đựng oan hồn quấy nhiễu, nhưng nếu là hắn có thể tiếp tục chịu được….”

“Hắn chịu không được.” Lăng Lạc Viêm tiếp lời của Long Phạm, mỉm cười, hắn đã biết đáp án là thế nào.

Chỉ cần nhìn biểu tình của Long Phạm lúc này thì có thể biết rõ. Dưới vẻ bình thản hiển lộ sự thỏa mãn, ý cười quỷ bí hiện lên trong đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam.

Tiếu Niệm Vân chịu không được thì kết quả sẽ như thế nào? Tiếu công tử vốn an hưởng cuộc sống sung sướng, mọi chuyện đều có người khác lo lắng thay cho hắn, đến khi bệnh tật đã được tiêu trừ thì lại bị oán linh quấy nhiễu, ngày ngày bất an, sống không bằng chết, hắn còn có thể làm được cái gì?

Long Phạm không đích thân giết hắn, nhưng kết cục cũng không hề khác biệt.

Vết hôn bị hồng sam che đậy, Long Phạm cùng Lăng Lạc Viêm vừa đi vừa nói. Trước khi xuất môn, bọn hắn phân phó các trưởng lão chuẩn bị khởi hành, hai người bọn hắn trước tiên đi đến cây Hoan Hỷ thụ nhìn một chút, những người còn lại chuẩn bị ổn thỏa thì lập tức đuổi theo.

Ngồi trên ngựa cưỡi do Hề Trú chuẩn bị, Lăng Lạc Viêm giục ngựa đi đến trước tàng cây Hoan Hỷ thụ.

Lúc này cẩn thận xem xét một vòng, ngoại trừ những thi thể vô cùng quỷ dị lấp đầy trên cây thì không nhìn thấy có gì đặc biệt, cũng giống như tối hôm qua đã chứng kiến, quả thực chính là một cơn ác mộng.

Chẳng qua cơn ác mộng này vẫn còn để lại vết tích ngay tại trước mắt, thời thời khắc khắc nhắc nhở bọn hắn đêm qua ở giữa không trung phía trên đỉnh cây đại thụ quả thật từng nứt ra một cửa khẩu khổng lồ, đem những thứ đó trút hết xuống dưới.

Không có hứng thú đi xem xét những cỗ thi thể này, Viêm chủ chỉ đơn giản dùng viêm hỏa thiêu rụi hết thảy rồi sau đó để cho tế ti Long Phạm dùng sóc thủy tịnh hóa hoàn toàn.

Chỉ trong một lát thì cây Hoan Hỷ thụ được khôi phục giống như ban đầu với vẻ đẹp huyền ảo. Những tia nắng xuyên thấu qua từng cành lá chiếu xuống tàng cây, khúc xạ ánh sáng rực rỡ, giống như những cỗ thi thể lúc trước chưa từng xuất hiện ở đây. Những viên ngọc châu vẫn còn lác đác giắt trên nhánh cây, nhẹ nhàng lay động trong gió.

Mặc kệ sau này có thể không còn người nào dám đến đây, thì như trước mắt đang chứng kiến, Hoan Hỷ thụ đã khôi phục nguyên trạng.

Hề Trú đứng ở nơi xa xa nhìn thấy hai người không tốn một chút hơi sức mà đã giải quyết hết thảy phiền toái, hắn tiến lên không ngừng bái tạ, cảm kích đến rơi cả nước mắt, “Đa tạ Viêm chủ, đa tạ tế ti đại nhân!”

“Hôm nay chúng ta sẽ khởi hành, không cần đưa tiễn.” Lăng Lạc Viêm không lắng nghe lời nói của Hề Trú, hắn vẫn đang chăm chú nhìn Hoan Hỷ thụ, đập vào tầm mắt là bầu trời trong xanh thăm thẳm ở phía trên, tìm không thấy có một chút dấu vết rạn nứt.

Dị thú sớm đã tuyệt tích, bầu trời đột nhiên nứt ra, chẳng lẽ trong đó có liên hệ?

Hề Trú nhìn thấy sự tình đã được giải quyết, tiếp tục ở lại nơi này chỉ có thêm phiền phức, sau khi khom người hành lễ và một lần nữa nói lời tạ ơn thì hắn liền dẫn người rời đi.

Long Phạm nhìn thấy ánh mắt xuất thần của Lăng Lạc Viêm, liền đứng trước mặt hắn, rồi nhìn theo phương hướng mà hắn đang dõi mắt về nơi đó, “Đi qua thêm hai thành trấn là đến nơi đã tìm thấy tung tích của Dạ Dực, ta đã sai người đi tra rõ, hắn mất tích ở nơi đó.”

“Đợi mọi người tập trung đầy đủ thì chúng ta lên đường đi đến đó,” Lăng Lạc Viêm xoay người rồi leo lên linh thú, chờ tộc nhân tiến đến.

Long Phạm không ngồi trên lưng linh thú của mình mà lại nhảy ra sau lưng của Lăng Lạc Viêm, vòng tay ôm thắt lưng của hắn, “Ngươi lo lắng cho Dạ Dực?”

Lăng Lạc Viêm cười giễu cợt, “Tiểu Dạ Dực là Dẫn Hồn tộc, căn bản không cần ta lo lắng, chỉ cần không gặp phải người giống như tế ti của ta thì hắn không chết được.” Lăng Lạc Viêm ngoảnh đầu thì nhìn thấy một đôi mắt trầm tĩnh thâm thúy, bên trong đáy mắt bình thản xa xăm có thể nhìn thấy một thần sắc vừa âm u vừa hài lòng khẽ lướt qua.

“Quả thật không cần phải vì hắn mà lo lắng.” Tâm tư của Lạc Viêm chỉ cần ở trên người của hắn là đủ rồi. Nâng tay kiềm chặt dây cương, kỳ thực người nam nhân xem ra vô cùng thánh khiết cao quý lại muốn nói rằng, cho dù Dạ Dực thật sự đã chết thì cũng không cần thiết phải bận tâm. (dã man vô nhân đạo, T__T)

“Trong lòng của Lạc Viêm chỉ cần nghĩ đến ta là đủ rồi.” Không biết là đang yêu cầu hay là đang ép buộc, lời nói ôn hòa nhẹ nhàng vang lên, bàn tay ở bên hông lại gắt gao kéo hắn về phía sau, Lăng Lạc Viêm nghe thấy giọng nói nỉ non ở bên cổ của mình, hắn dịch chuyển ra sau một chút.

Lúc này hắn cảm giác được một chỗ bị hắn chạm vào đang dần dần cứng rắn, hắn vừa cười tà vừa nói, “Chẳng lẽ ta nghĩ đến ngươi vẫn chưa quá nhiều?”

“Lúc này nghĩ đến nơi nào?” Lời nói của Long Phạm thì thầm ở bên tai, ngữ thanh trầm thấp, thản nhiên mà ôn hòa, tựa như đang hỏi hắn chuẩn bị đi đến nơi nào, mà không phải ám chỉ đến hàm nghĩa đầy khiêu khích và cám dỗ.

Hỏi như vậy nhưng tế ti của hắn vẫn có thể bảo trì ngữ điệu tao nhã thanh thoát.

Mỗi khi Long Phạm nói ra những lời tình ý, dùng vẻ mặt và giọng điệu như vậy, thì sẽ khiến cho hắn có cảm giác bị kích thích mãnh liệt. Mặc kệ có phải tế ti của hắn cố ý hay không, nơi đó ở giữa hai chân của Lăng Lạc Viêm nhất thời trở nên nóng rực cũng như hắn có thể cảm giác được độ cứng ở phía sau.

“Tông chủ, tế ti, chúng ta đã chuẩn bị ổn thỏa, bây giờ có thể khởi hành?” Tiếng bước chân từ phía xa xa truyền đến. Nham Kiêu vẫn chưa phát hiện không khí khác thường giữa hai người, khi chưa tiến đến gần đã mở miệng hô to.

Chỉ có Lâm Sở là nhìn ra, hắn chậm lại tốc độ một chút. Hoài Nhiễm dẫn theo nhóm diệu sư ở phía sau, hắn vẫn còn lo lắng cho tộc nhân đang ở lại Lôi Lạc thành, căn bản chưa từng lưu ý đến Lăng Lạc Viêm và Long Phạm. Bọn hắn dẫn theo nhân mã tiến đến rồi tụ tập xung quanh hai người.

“Đến khá sớm a.” Ngồi ở trên linh thú, hồng y nam nhân đáp lại mọi người, thần sắc xem ra có một chút khó chịu, tế ti ở phía sau hắn vẫn giữ nguyên phong thái bình yên, bộ dáng lạnh nhạt không thay đổi, chỉ là chậm rãi liếc mắt một cái.

Một cái liếc mắt khó có thể hình dung, mọi người bất giác nín thở, ngay cả linh thú ở dưới thân cũng cảm giác có điều dị thường, bọn chúng đối với nguy hiểm thường nhạy cảm hơn rất nhiều so với con người.

“Xuất phát.” Hai chữ thản nhiên vang lên, không thấy sự phập phồng trong đó, cũng không có cảm giác khó chịu, nhưng hai tiếng của tế ti vừa dứt thì hơn phân nửa các trưởng lão và diệu sự lập tức giục ngựa chạy đi.

Hai người cùng đội ngũ tiến về phía trước, Long Phạm thở dài, Lăng Lạc Viêm nghe thấy tiếng thở dài liền bật cười ha hả, vẫn chưa kịp cười xong thì cùng với sự phập phồng lên xuống của linh thú đang cưỡi ở dưới thân, bỗng nhiên có một chỗ dính sát vào phía sau. Giờ khắc này mặc dù cách lớp y phục của hai người, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được sự nóng rực cùng độ cứng đang chỉa thẳng vào sau lưng của hắn.

“Qua đêm nay thì có thể đến được thành trấn kia.” Nâng tay chỉ về hướng Bắc, giọng nói của Long Phạm vô cùng nghiêm túc, nhưng bàn tay đặt ở bên hông Lăng Lạc Viêm vẫn không có nửa điểm thả lỏng. Linh thú ở dưới thân bắt đầu băng nhanh về phía trước, cảnh vật lần lượt thối lui, Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy ở phía sau ngay dưới thắt lưng có một ngạnh vật đang không ngừng va chạm rồi ép vào người của hắn.

Buông mắt xuống, Lăng Lạc Viêm khẽ cười rồi nhíu mi hướng ra sau liếc mắt một cái, “Dù sao thì không thể chỉ có một mình ngươi được thoải mái.” Nắm lấy bàn tay của Long Phạm đang ôm ở bên hông rồi đưa xuống một chỗ nóng rực của hắn, “Nơi này.”

Dùng y mệ che giấu động tác của bàn tay ở giữa hai chân của hắn, Lăng Lạc Viêm nhìn thẳng về con đường ở phía trước, ngạnh vật ở sau lưng lần lượt cọ sát càng lúc càng nóng. Bàn tay ở dưới hạ thân của hắn không chỉ vuốt ve ở nơi mẫn cảm mà còn đem hắn kéo sát về phía sau. Hô hấp ở ngay bên cổ dần dần nặng nề, hơi thở nóng rực thỉnh thoảng lướt qua bên tai của Lăng Lạc Viêm.

Xung quanh vẫn có rất nhiều người, ngạnh vật ở phía sau vẫn cứng rắn nóng rực, không hề có chút lắng dịu, thậm chí bạch y bào nam nhân càng thêm ngang nhiên cọ sát trên người của hắn. Lăng Lạc Viêm nghiêng đầu có thể nhìn thấy biểu tình của Long Phạm ở phía sau. Bạch y bào nam nhân khẽ khép mắt lại, giống như đang trầm tư, duy nhất chỉ có ở góc độ của hắn thì mới có thể nhìn thấy màu thanh lam nhợt nhạt đang chậm rãi nâng lên, dưới đáy mắt tràn đầy dục vọng.

“Lạc Viêm dường như rất thích làm thế này trước mặt tộc nhân?” Giọng nói ẩn chứa ý cười, giống như có nghi vấn muốn được giải đáp, Long Phạm cực kỳ thong thả mỉm cười, Lăng Lạc Viêm có thể nhìn thấy vài phần xảo quyệt cùng ác liệt trong đó.

Ai có thể nghĩ đến tế ti vô cùng thánh khiết cao quý lại nhịn không nổi phải lập tức làm ra việc bỉ ổi với hắn ngay trên lưng ngựa như thế này. Bất quá hắn cũng không hề bận tâm, thậm chí còn cảm thấy có một chút kích thích. (o_o vô sỉ như nhau)

“Đừng để cho người khác phát hiện là được.” Quét mắt nhìn tộc nhân ở xung quanh, phát hiện không có ai khác thường, Lăng Lạc Viêm nhẹ nhõm thở dài một tiếng, dục vọng thẳng đứng ở ngay hạ khố đang bị Long Phạm vuốt ve vẫn chưa lắng dịu, mà càng thêm rõ ràng, xem ra khi đến thành trấn ở phía trước phải giải quyết mới được.

Từng trận tiếng chân của linh thú vang lên, tộc nhân mải mê giục ngựa chạy đi, bọn hắn lo sợ lúc trước tế ti và tông chủ dường như không được vui, vì vậy không dám nhiều lời, mãi cho đến sau giờ ngọ thì bọn hắn đã đến được địa phương mà hoàn toàn mất đi tung tích của Dạ Dực.

Vài tộc nhân được phái đi trước để tìm hiểu đã quay trở lại đội ngũ, nói với Nham Kiêu vài câu. Sau đó Nham Kiêu ghìm cương ngựa rồi quay lại, hướng đến hai người đang cùng cưỡi ngựa ở trong đội nhân mã, hắn nâng lên một vật ở trên tay, “Tông chủ, phía trước có người nhìn thấy vật này của Dạ Dực.”

_________________