Nhất Túy Kinh Niên

Chương 81: Phiên ngoại: Khởi nghiệp (3)




Ngày đó, cơ hồ tất cả mọi người đều không lòng dạ nào đánh golf.

Cố Thanh Bùi thì luôn miệng về dự án của mình, từ đầu tới cuối đều không nhìn Nguyên Dương, Nguyên Dương cố tình đứng bên cạnh, chốc chốc nói chen vào mấy câu.

Hà Cố càng nhiều người càng trầm mặc, chỉ đứng gần Cố Thanh Bùi, thỉnh thoảng cười cười với mấy sếp lớn, Tống Cư Hàn đồng dạng chẳng nói lời nào, vẫn rất đề phòng Cố Thanh Bùi.

Bành Phóng đáng thương nhất, bị Nguyên Dương ngó lơ, cũng không dám đến gần Tống Cư Hàn, cuối cùng bị ép chỉ có thể trò chuyện cùng caddy. Caddy là nữ, có vài phần tư sắc, cho rằng Bành Phóng coi trọng mình, nói bóng nói gió muốn lưu điện thoại, Bành Phóng hiển nhiên là kẻ mắt để cao hơn đầu, y chỉ điềm tĩnh trốn tránh, cuối cùng thật sự không có biện pháp, bèn lôi kéo Hà Cố tán gẫu.

Caddy: nhân viên kéo bao gậy hay làm "két" là những nhân viên phục vụ được thuê để kéo, bảo quản những bao đựng gậy đánh golf cho khách chơi golf trên sân. Tại các sân golf, hầu hết những người đảm nhận công việc này là phụ nữ. Đây là một nghề để phục vụ cho những khách chơi golf)

"Hà Cố, lâu quá không gặp, thế nào, bận gì thế?"

Lời này thật sự có chút dư thừa, có một đoạn thời gian, Hà Cố liên tục xuất hiện trên đầu tin tức cùng Tống Cư Hàn, Bành Phóng là kẻ thích hóng chuyện như vậy, không có khả năng không biết anh "thế nào", nhưng Hà Cố vẫn là nói cho có lệ:"Mẹ tôi sinh bệnh, bận chăm sóc bà."

"Ồ, đây là chuyện lớn, bệnh gì, cần giúp đỡ không?"

"Bệnh tình khống chế rất tốt, nếu có chỗ cần Bành tổng giúp đỡ, tôi nhất định không khách khí."

Bành Phóng cười cười, sau đó len lén liếc Tống Cư Hàn một cái, mang theo chút ý tứ lấy lòng nói:"Hai người hiện tại thật tốt, thật khiến người ta hâm mộ, quả là ông trời tác hợp.

Hàng lông mày khẽ nhíu của Tống Cư Hàn quả nhiên giãn ra một ít, cười nói:"Bành Phóng, cậu tinh mắt đấy."

"Đúng thế mà, vừa nhìn đã thấy tướng mạo hòa hợp, bên nhau đến khi răng long đầu bạc." Bành Phóng chỉ kém dựng thẳng ngón tay cái.

Nguyên Dương chê y quá mức ba hoa, trừng y:"Cậu xem tướng số từ khi nào vậy, chỉ nịnh hót là tài."

"Tôi biết gì còn phải nói cho cậu chắc, sợ nói ra sẽ hù chết cậu thôi." Bành Phóng có chút xấu hổ.

Tống Cư Hàn mặc kệ Bành Phóng rốt cuộc biết xem hay không, hắn nghe thấy vui là được, còn đắc ý hếch hếch cằm với Hà Cố, vẻ mặt "nghe thấy hay chưa".

Hà Cố dở khóc dở cười.

Đánh golf xong, Cố Thanh Bùi phải đi ăn cơm cùng mấy ông sếp, vốn dĩ chính là gã tổ chức, đương nhiên cũng muốn trước sau vẹn toàn, đành khách khí nói với Nguyên Dương:" Tôi biết Nguyên tổng và Bành tổng chắc chắn bộn về công việc, không quấy rầy hai người nữa, hôm nào tôi sẽ tìm hai người tụ họp." Anh đánh mắt về phía Hà Cố, "Đi thôi."

"Tôi không bận đâu." Nguyên Dương tựa tiếu phi tiếu nói:" Hôm nay vừa vặn rảnh rỗi, cùng mọi người tán gẫu cũng rất ăn ý, tôi vẫn chưa trò chuyện đủ."

Bành Phóng lé mắt nhìn người nọ, lòng trắng trợn hơn phân nửa.

Một giám đốc lập tức nói:"Vậy vừa hay a, cùng đi ăn cơm đi, chúng ta tiếp tục nói."

Cố Thanh Bùi nheo mắt nhìn Nguyên Dương.

Bành Phóng khoát tay:"Tôi thật sự có chuyện, xin mạn phép đi trước."

"Cố tổng, buổi tối em cũng có hẹn, em về trước đây." Hà Cố biết hôm nay Cố Thanh Bùi hẹn nhiều người như vậy là muốn bàn chuyện hợp tác, nhưng Nguyên Dương ở đây, tối nay căn bản không bàn được chính sự gì, anh vẫn là quyết định từ bỏ.

Kỳ thật, anh cảm giác được, việc giữa Cố Thanh Bùi và Nguyên Dương chưa xong, bất kỳ chuyện gì, sớm muộn đều phải có kết cục, Cố Thanh Bùi muốn tránh cũng tránh không nổi.

Cố Thanh Bùi hết cách, đành phải để Nguyên Dương đi cùng.

Trên đường Về nhà, Hà Cố hỏi Tống Cư Hàn:"Nguyên Dương thực sự không phải em tìm tới?"

Tống Cư Hàn bày vẻ mặt vô tội:" Không phải a."

"Vậy sao lại trùng hợp như thế."

"Trên thế giới nhiều chuyện trùng hợp lắm." Tống Cư Hàn chuyển chủ đề, "Buổi tối muốn đi đâu ăn?"

"Em muốn ăn cái gì?"

"Em nghe lời anh." Tống Cư Hàn lộ ra nụ cười mê người.

Hà Cố có chút chịu không nổi Tống Cư Hàn liên tục tỏa ra hormone, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ:"Nhìn trên đường xem."

Tống Cư Hàn nghiêng người:"Gần đây mới mở một khách sạn, tầng thượng là một căn phòng xoay tròn, chúng ta có thể vừa ăn cơm, vừa thưởng thức cảnh đêm." Cuối cùng, hắn dán đôi môi ấm áp lên tai Hà Cố, nhỏ giọng nói:" Khách sạn kia cao lắm, làm tình trước cửa sổ cũng sẽ không bị ai nhìn thấy."

Thân thể Hà Cố run lên, có tật giật mình nhìn thoáng qua tài xế, thấy tài xế không hề phản ứng, chẳng biết gã nghe thấy hay chưa, nhưng hai gò má anh vẫn nóng bừng đẩy Tống Cư Hàn ra.

Tống Cư Hàn mỉm cười nhìn anh:"Đi không?"

Hà Cố Ho nhẹ một tiếng:"Tùy em."

Tống Cư Hàn cười vang, nói với tài xế:"Đến khách sạn xx."

Căn phòng xoay tròn ở khách sạn kia quả thật cực kỳ độc đáo, đồ trang trí vô cùng xa hoa, phong cách nghiêng về phía dùng để làm ăn buôn bán, nhưng nếu nói rõ là tình nhân vào, chỉ cần đợi khoảng nửa tiếng liền thay đổi xong. Cả căn phòng xoay tròn một vòng hết hai tiếng, có thể ngắm trọn cảnh đêm tốt nhất, thật sự là tiền nhiều đốt tay mới có thể ở đây.

Sau khi căn phòng xử lí ổn thỏa, Tống Cư Hàn đặt món, đồng thời đặc biệt dặn dò lúc nào hắn gọi điện thông báo mới có thể mang lên, cúp điện thoại, hắn liền kéo Hà Cố vào phòng tắm, triền miên "tắm uyên uyên".

(Uyên ương là một loài vịt đậu cây kích thước trung bình, con đực trên cổ có lông mã trắng dài, cánh to đẹp, con cái không có lông mã, cánh xấu. Con đực gọi là uyên, con cái là ương, vậy nên ở đây tác giả mới nói tắm uyên uyên)

Từ phòng tắm đi ra, bọn họ rửa sạch cả ngày mệt mỏi, nhưng "vận động" xong, bụng đói kêu vang, Tống Cư Hàn gọi người mang thức ăn lên, bọn họ mặc áo tắm ngồi trước cửa sổ ăn cơm.

Hà Cố nhìn cảnh đêm phồn hoa sầm uất ngoài cửa sổ, trong lòng rất là cảm khái:"Có tiền thật tốt, khó trách người nào cũng muốn kiếm tiền."

Tống Cư Hàn cười hỏi:"Sao đột nhiên nói như vậy? Chẳng phải trước giờ anh luôn coi tiền là vật ngoài thân sao?"

"Anh nghĩ tới Cố tổng, anh ấy luôn sống rất khôn ngoan, con người thật sự cần có sự nỗ lực cùng dã tâm như anh ấy mới có thể thành công, đây cũng là nguyên nhân anh muốn đi theo anh ấy, anh ấy có thể khích lệ anh."

Tống Cư Hàn bĩu môi:"Anh sùng bái anh ta như vậy? Lúc này còn muốn nhắc tới anh ta?"

Hà Cố nhìn hắn một cái, phì một tiếng nở nụ cười:"Rốt cuộc em ghen cái gì, Cố tổng cũng đâu để ý anh, anh cũng chỉ coi anh ấy là bạn, em cứ có địch ý với người ta làm chi?"

"Anh ta, em chính là thấy không vừa mắt, quá dối trá, ai biết trong lòng mưu tính gì."

"Dù sao cũng không phải mưu tính anh, bọn anh trước kia là đồng nghiệp, hiện tại là cộng tác, em phải đáp ứng anh, thứ nhất, cư xử khiêm nhường với anh ấy, thứ hai, không cho phép suy nghĩ linh tinh."

Tống Cư Hàn bỏ nĩa xuống, bộ dạng không tình nguyện:" Đã biết." Sau đó lại khẽ thầm thì, "Sớm muộn cũng sẽ có người trừng trị anh ta."

"Cái gì?"

"Không có gì." Tống Cư Hàn rót li rượu cho Hà Cố, "Cụng ly, chúc mừng...anh ở trước mắt em."

Hà Cố cười cười, nâng chén khẽ chạm.

Chúc mừng em ở trước mắt anh.

Buổi tối hôm ấy, Tống Cư Hàn tận dụng hết mọi thứ trong căn phòng, đè Hà Cố trước cửa sổ tùy ý xâm phạm, cảm giác hổ thẹn giống như bị người nhìn thấy khiến thân thể Hà Cố đặc biệt mẫn cảm.

Ngày hôm sau, Cố Thanh Bùi gọi điện cho Hà Cố, không nhắc đến chuyện hôm qua nửa chữ, chỉ bàn công sự.

Chưa qua bao lâu sau, Hà Cố liền lấy được một khoản tiền từ chỗ Tôn Tình, chính thức quyết định gia nhập cổ phần vào công ty của Cố Thanh Bùi, sau đó hai người còn phải nói chuyện hợp đồng, vì bận việc này, tần suất gặp mặt cũng tăng lên mấy lần.

Tống Cư Hàn giận mà chẳng dám nói gì, có thể đi cùng liền theo đuôi, Hà Cố phát hiện từ sau khi Tống Cư Hàn chuyển sang hoạt động sau sân khấu, thời gian rảnh rỗi quả thật tăng hơn nhiều, nhưng anh lại trở nên quá bận, không phải bận gây dựng sự nghiệp, mà chính là bận chăm sóc đứa nhỏ, ừm, chăm sóc Tống Cư Hàn.

------------------------------

Vạn vật bước vào tiết trời mùa thu ảm đạm, sự nghiệp của Hà Cố lại bừng nắng như mùa xuân. Sau khi trở thành đối tác của Cố Thanh Bùi, anh lập tức lấy về một dự án, một dự án mà anh phải độc lập dẫn dắt cả đội hoàn thành trên ý nghĩa thực sự.

Cùng lúc đó, một người mới do Tống Cư Hàn bồi dưỡng nhanh chóng phất lên, làm cho cái tên Tống Cư Hàn cùng tình yêu đồng tính truyền kì của hắn lần nữa lọt vào tầm mắt công chúng, chẳng qua khác với lời chửi rủa phê phán một năm trước, lần này bất luận là truyền thông hay dân mạng, lời chúc phúc ngày càng nhiều.

Hai người đều có chút bận rộn, nhưng mặc kệ bận đến đâu, họ đều sẽ cố gắng về nhà ăn cơm.

Cánh tay Tống Cư Hàn hồi phục rất tốt, cứ hễ rảnh rỗi ở nhà, hắn sẽ bày các trò lãng mạn, trong cuộc sống vĩnh viễn không thiếu niềm vui, dưới tình yêu tràn đầy nhiệt tình cùng ngọt ngào của Tống Cư Hàn, ngay cả người cứng nhắc như Hà Cố cũng bắt đầu học được cách mua đóa hoa trên đường tan tầm để trang trí bàn ăn, đi ngang qua trung tâm mua sắn sẽ mang về cho Tống Cư Hàn lọ nước hoa mới nhất, từng chút một đem khăn mặt, cốc uống nước, dép lê, áo ngủ đều đổi thành đồ đôi.

Vanessa từ bỏ không ít công việc nước ngoài, bắt đầu cố gắng hết khả năng lưu lại trong nước với thời gian dài nhất có thể, bà từng nói với Hà Cố, Hà Cố đã thay đổi Tống Cư Hàn, bà phải thử thay đổi Tống Hà, chuyện này bà nên làm từ hai mươi năm trước mới đúng, nhưng đối diện với cuộc hôn nhân làm người ta thất vọng năm ấy, bà lựa chọn trốn tránh, hiện tại bà lựa chọn giải quyết.

Vì thế, vị nữ thần không tuổi này cũng dung nhập cuộc sống của Hà Cố cùng Tống Cư Hàn, đảm đương nhiệm vụ hòa giải giữa bọn họ và Tống Hà, khiến Hà Cố giảm bớt khá nhiều oán giận đối với Tống gia.

Tôn Tình thu xếp chuyện công ty đâu vào đấy, cơ bản đã ổn thỏa, bà dự tính sang năm chờ Tố Tố tốt nghiệp tiểu học liền đưa bé chuyển đến Bắc Kinh sống cùng con trai.

Hà Cố thường xuyên ngẩn người, sau đó nghĩ tới Tống Cư Hàn, nghĩ tới cuộc sống hiện tại của mình.

Anh cảm thấy cuộc sống như bây giờ rất hoàn mỹ.

Có người thân, có người yêu, có sự nghiệp. Người thân của anh không được hoàn chỉnh hơn nữa còn sinh bệnh, người yêu từng khiến anh tổn thương tới mức thương tích đầy mình, sự nghiệp đầy những chuyện vụn vặt cũng chẳng kiếm được mấy tiền, nhưng anh rất hài lòng, bởi vì người thân anh ít nhất vẫn sống khỏe mạnh, người yêu anh hiện tại đối với anh rất tốt, sự nghiệp làm anh cảm thấy phong phú. Chẳng một ai có cuộc đời không chút tì vết, nhưng tì vết của anh không che lấp được ánh ngọc, vì thế anh hài lòng.

Hơn nữa, trải qua phong ba bão táp, anh càng quý trọng sự yên bình hiện tại, anh nguyện ý dùng lòng khoan dung cùng kiên nhẫn lớn nhất để "kinh doanh" cuộc sống của chính mình.

Bỗng một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo anh từ phía sau, anh khẽ nhếch khóe miệng, thả lỏng dựa sát vào lồng ngực dày rộng sau lưng:"Trở về rồi.?"

"Nghĩ gì đó, đứng ngẩn ngơ như vậy."

"Nghĩ đến em." Hà Cố quay đầu, mỉm cười hôn hắn, "Tin không?"

"Sao lại không tin chứ, trong đầu anh tất cả đều chỉ có em là đúng rồi." Tống Cư Hàn thu chặt cánh tay, ngửi mùi hương ấm áp dễ chịu trên da anh.

"Chọc em thôi, anh nghĩ đến mẹ."

Tống Cư Hàn hừ nói:"Anh nói một câu dễ nghe không được hả."

"Em muốn nghe câu gì dễ nghe." Hà Cố thích nhìn bộ dạng Tống Cư Hàn kinh ngạc, vô cùng thú vị.

"Muốn nghe..." Tống Cư Hàn nghiêng đầu xem xét, "Bỏ đi, nếu anh đột nhiên nói mấy lời tình tứ chắc em bị dọa chết mất."

Hà Cố Cười nói:"Em biết là tốt."

"Kỳ thật anh chẳng nói gì cũng không sao." Tống Cư Hàn nhẹ nhàng cắn lên cổ anh, "Anh rên dễ nghe là đủ rồi."

"Chậc, sao con người em dù là gì đều có thể lái sang chuyện đó thế." Ở cùng nhau lâu như vậy, Hà Cố cũng thường xuyên bị sự mặt dày của Tống Cư Hàn làm cho chấn kinh.

"Bởi vì vừa nhìn thấy anh, em liền nhịn không được nghĩ về chuyện đó, ví như hiện tại." Tống Cư Hàn mạnh mẽ bế bổng Hà Cố, ném anh lên sô pha, sau đó tự mình nhào tới.

Hai người nhìn nhau, dừng hai giây, tiếp đó cười ngặt nghẽo.

Tống Cư Hàn ôn nhu hôn môi Hà Cố:" Cuối tuần đừng ra ngoài, ở nhà với em."

"Được, em muốn làm gì?"

Tống Cư Hàn vùi đầy vào ngực Hà Cố, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn của đối phương, mỉm cười nói:"Không muốn làm gì cả, chỉ là mệt mà thôi, muốn bên anh hai ngày này, chẳng muốn gặp ai, cũng chẳng muốn đi đâu."

"Anh cũng vậy." Ngón tay Hà Cố quấn lấy sợi tóc quăn mềm mại của Tống Cư Hàn, lẳng lặng nhìn trần nhà, trong mắt tràn đầy ý cười mềm mại, "Chúng ta ở nhà, không gặp ai, không đi đâu hết."

Chỉ cần ở bên nhau, xuất hiện trước mắt đối phương, ở trong tầm tay đối phương, cho dù là nơi quen thuộc nhất, trải qua cuộc sống bình thường nhất, từng giây từng phút kia cũng là khoảng thời gian tươi đẹp đáng để ghi nhớ cẩn thận.