Nhị Kiến Khiêu Tình

Chương 22




"Đồng Ánh Diêu!"

Lí Tắc Hàn mang gương mặt cứng ngắc đi vào văn phòng của Đồng Ánh Diêu. Tần số hò hét vẫn như lúc trước, cao đến mức dường như tất cả các đồng nghiệp đều nghe được.

Đồng Ánh Diêu nhướng mày, giọng có vẻ miễn cưỡng hỏi: "Trưởng phòng Lí, xin hỏi anh có chuyện gì sao?"

"Không phải mấy ngày trước anh đã nói giao hợp đồng của công ty Tường Phương cho anh sao?" Vừa rồi hắn gọi điện thoại hẹn thời gian gặp mặt, kết quả mới biết được Đồng Ánh Diêu đã sớm hơn hắn một bước, xác định thời gian gặp mặt với đối phương.

"Nhưng là đó là hợp đồng của em, tại sao phải giao cho anh? Vả lại trong tay anh cũng đang có không ít hợp đồng. Em tự phụ trách là được."

Đôi mày rậm của Lí Tắc Hàn nhíu chặt. "Trong giới này ai cũng biết chủ tịch Liêu kia là một lão già háo sắc, vì vậy em không cần nhiều lời, giao hợp đồng này cho anh."

"Nhưng em cũng nghe nói, chủ tịch Liêu cùng lắm cũng chỉ sờ sờ tay mà thôi. Dù sao cũng phải bắt tay với đối phương, cứ coi như cách thức bắt tay của ông ta có vẻ đặc biệt là được rồi, không sao cả." Đồng Ánh Diêu cảm thấy Lí Tắc Hàn chuyện bé xé ra to.

"Cái gì gọi là sờ sờ tay?" Vừa nghe đến có thể nàng sẽ bị quấy rối tình dục, hắn liền cảm thấy bực bội cả người. "Không cần nói nữa, hợp đồng chuyển qua cho anh."

"Trưởng phòng Lí, chúng ta đã nói là công tư rõ ràng." Người này cũng thật là, sau khi kết giao với hắn, nàng mới biết thì ra hắn là một bình dấm chua thật lớn.

"Em muốn anh nhìn em bị người khác quấy rối tình dục, sau đó làm như không thấy sao?"

"Chuyện này cũng không phải là chưa từng có."

Lí Tắc Hàn khiếp sợ không thôi. "Trước kia em đã từng bị khách hàng quấy rối tình dục? Tại sao anh không nghe em nói?"

Chuyện như thế này làm sao nàng có thể nói ra! Nàng cũng không muốn nói chuyện trước đây với hắn. "Trưởng phòng Lí, anh nghĩ rằng em là một chú chim non mới vào đời sao? Anh yên tâm, em sẽ xem xét kĩ mà làm. Sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa nói đến háo sắc, chủ tịch Liêu sao so với anh được!" (hô hô, Hàn ca cứng họng rùi nhé!)

"Em!" Gương mặt anh tuấn vẫn luôn nghiêm túc lộ ra một chút ửng hồng hiếm có. Bị nàng chọc tức, hắn nghiêng người về phía trước, cắn răng nói khẽ: "Đồng Ánh Diêu, buổi tối trở về nhà, anh sẽ làm cho em chết rất khó xem!"

Nhìn hắn tức giận đi ra văn phòng của nàng, vừa rồi nàng thật sự không nên trổ tài "múa mỏ". Hơi thở ấm áp của hắn thổi qua mặt nàng khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi nóng lên, bởi vì nàng rất rõ hắn ám chỉ là cái gì.

Lần sau nàng nên cấm không cho hắn tiến vào văn phòng của nàng.

Hai người chính thức yêu đương được hai tháng mười ngày. Vừa rồi, dưới sự "nhắc đi nhắc lại" của hắn, nàng dọn đến ở chung với hắn. Có điều nàng chỉ mang theo vật dụng cá nhân đơn giản cùng quần áo, những thứ khác còn đang ở phòng trọ của nàng. Bởi vì hợp đồng thuê phòng của nàng còn chưa hết hạn.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ dùng ngày nghỉ để cùng nhau đi xem không ít căn nhà. Có căn nhà hai người đều thích, có điều cũng không vội vã lập tức mua lại, còn có thể xem thêm nhiều căn khác.

Từ khi sống chung tới nay, nàng cũng không cảm thấy không thoải mái hoặc không quen, bởi vì trước kia nàng thường qua đêm ở nhà hắn. Ngược lại, nàng phát hiện hắn làm việc nhà còn giỏi hơn nàng. Đúng là gia giáo quá tốt.

Nếu có điều gì cần nói, đó chính dục vọng của hắn. Nàng còn nhớ hắn từng nói qua mình không phải người coi trọng tình dục, đó căn bản chính là lời nói dối gạt con nít ba tuổi. Bởi vì mỗi lần Tắc Hàn tới gần nàng, nhiệt độ cơ thể đều cao đến mức dọa người. Tuy rằng nàng cũng rất thích hắn ôm ấp, nhưng thỉnh thoảng vẫn có trách móc, bởi vì thể lực của hắn thật sự là rất dồi dào. (hix, dã thú!)

Lúc này Lương Như Phượng gõ cửa đi vào văn phòng của nàng, trên mặt lộ ra nụ cười quái lạ. Thật là, phụ nữ có thai mà cứ thường cười như vậy, nàng rất sợ đứa nhỏ sinh ra cũng sẽ có vẻ mặt này, thật sự là đáng sợ. Gần đây bụng của nàng thoạt nhìn rất lớn, có cảm giác dường như có thể sinh bất cứ lúc nào.

"Vua bà tám của tôi, cậu lại có chuyện gì nữa?"

"Không có việc gì, chỉ là đứng lên đi lại một chút mà thôi." Lương Như Phượng mỉm cười chi mà nói. "Xem ra tình cảm của cậu và trưởng phòng Lí rất ngọt ngào nha."

"Ngọt ngào? Cậu không nghe thấy anh ta rống mình lớn tiếng như vậy sao?"

"Về điểm này, mình cũng rất ngạc nhiên. Lúc riêng tư, cậu và trưởng phòng Lí ở chung sẽ như thế nào đây? Chẳng lẽ anh ta cũng thường gọi cả họ lẫn tên của cậu sao?" Ở công ty, chỉ nghe thấy trưởng phòng Lí gọi Ánh Diêu là trưởng phòng Đồng hoặc là Đồng Ánh Diêu, hình như chưa từng nghe qua hắn chỉ gọi tên của nàng.

"Không sai, quả thực anh ấy gọi cả họ tên của mình." Có lẽ là đã gọi suốt sáu năm, ngay cả khi tên kia ôm nàng nói yêu nàng cũng là mang cả họ lẫn tên ra mà gọi: "Đồng Ánh Diêu, anh yêu em!" Tai nàng không khỏi nóng lên, giống như giờ phút này người nào đó đang ghé sát vào tai nàng mà nói, tim cũng đập nhanh và mạnh hơn.

"Cái gì, không lãng mạn chút nào. Đừng nói lúc riêng tư anh ta cũng gọi cậu là trưởng phòng Đồng nha?" Lương Như Phượng thật sự cảm thấy thực không thể tin nổi.

"Đúng vậy, thỉnh thoảng anh ấy cũng gọi mình là trưởng phòng Đồng." Đêm qua hắn gọi nàng như vậy…

………….…………

"Trưởng phòng Đồng, anh biết em rất chăm chỉ, nhưng đến lúc nên lên giường đi ngủ thì nên lên giường ngủ. Thường xuyên thức khuya không tốt cho sức khỏe." Hắn nửa ngồi nửa nằm ở trên giường, đem quyển tạp chí trong tay đặt lên chiếc bàn bên cạnh.

"Em biết, em xem xong tài liệu này sẽ đi ngủ."

"Đó cũng không phải tài liệu quá quan trọng, ngày mai đến công ty xem là được rồi."

"Anh ngủ trước đi." Đồng Ánh Diêu ngồi ở chiếc bàn bên cạnh, tiếp tục xem tài liệu. Hắn đột nhiên im tiếng. Vừa quay đầu lại, nàng thấy vẻ mặt của hắn như oán phụ chốn phòng khuê mà nhìn nàng. Vẻ mặt đó thật sự rất buồn cười, làm cho nàng nhịn không được mà bật cười. "Sao thế, anh muốn nói với em rằng không có em thì anh ngủ không được sao?"

"Đúng."

Vẻ mặt quá mức nghiêm túc của hắn làm cho tim nàng đập thật nhanh. "Anh đang đùa với em sao."

"Nhưng anh không đùa với em." Hắn vươn tay về phía nàng. "Không có em anh thật sự ngủ không được, cho nên, lại đây nhanh lên."

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. "Anh thật sự…"

"Lại đây!"

Cũng không biết là ánh mắt của hắn quá mức nóng rực, hay là đôi cánh tay kia quá mê người, nàng biết được hắn ôm lấy rất thoải mái. Tóm lại, nàng giống như bị ma nhập, buông tài liệu trong tay xuống, tắt đèn bàn, đi về phía vòng tay mạnh mẽ kia…

………….…………

Không có phát hiện ra vẻ lơ đễnh của bạn thân, Lương Như Phượng tiếp tục nói. "Ánh Diêu, lúc riêng tư khi trưởng phòng Lí gọi cậu là trưởng phòng Đồng, cậu có phản ứng gì?"

"Phản ứng gì? Thì cười thôi." Ngày hôm qua quả thật là nàng cười mà đi về phía hắn. Hắn cũng cười, sau đó giống như bạch tuộc mà gắt gao quấn lấy nàng ôm vào ngực, hôn nàng nồng nàn.

Lương Như Phượng nghĩ rằng bạn thân chỉ là cười gượng, bởi vậy đề nghị: "Ánh Diêu, mình cảm thấy cậu nên nói với trưởng phòng Lí một chút, để cho anh ta sửa miệng lại. Cách gọi Đồng Ánh Diêu, trưởng phòng Đồng như vậy thật sự không lãng mạn cũng không ngọt ngào. Nên gọi cậu là Diêu, Diêu Diêu, hoặc là Diêu của anh,… Hiểu chưa?"

Cả người Đồng Ánh Diêu nổi da gà. Đây chỉ là Như Phượng kêu nàng như vậy đã khiến cho nàng cảm thấy rất quái lạ. Nàng thật sự không thể tưởng tượng khi người đàn ông cao lớn kia gọi nàng như vậy thì sẽ như thế nào nữa? Nhất định là càng rùng mình dữ dội.

Thôi đi, bây giờ bọn họ cũng rất tốt rồi, hơn nữa cách gọi như vậy không lãng mạn không ngọt ngào sao? Mỗi lần nàng đều cảm thấy rất lãng mạn rất ngọt ngào mà… (haiz, yêu đến mụ mị rùi thì có bít gì nữa đâu…)

"Ánh Diêu, cậu có nghe mình nói chuyện không đấy?"

"Nghe rồi." Đồng Ánh Diêu cười cười. "Cám ơn đề nghị của cậu. Có rảnh mình sẽ nói với trưởng phòng Lí."