Nhị Thứ Nguyên Chưởng Khống Giả

Quyển 4 - Chương 7: 2 Con Sâu Nhỏ




Nhìn cái kia khổng lồ Undead cao hơn tường thành Kenji duỗi thẳng ngón trỏ nhẹ điểm ra, một ngọn lửa không có màu sắc nhẹ nhàng rung động, không nhìn kĩ liền không thể phát hiện ra đến, đây cũng là Sen:Amaterasu cùng Hồ hỏa dung hợp mà đến, khủng bố lửa.

Con kia khô lâu, gào thét cũng không thể, trực tiếp bị ngọn lửa phân diệt toái thành hư vô biến mất trong thiên địa.

"Narberal, xử lý toàn bộ đám này xương cốt, ta đi xử lý tên kia thao túng, cái này khí tức làm ta buồn nôn không được thoải mái."

"Vâng, theo ý ngài Kenji-sama."

Gần gật đầu, Kenji cũng nhẹ nhàng mà mở đường đi, mỗi khi Kenji đi qua khô lâu trực tiếp ngã xuống nát bấy, thậm chí không ai có thể nhìn ra Kenji rốt cuộc như nào làm đến.

Kenji chỉ là vừa đi vừa làm vỡ vụn không gian xung quanh mà thôi, tương tự như Râu Trắng vậy, cái này vài con kiến nhỏ lấy đâu ra khả năng chống đối. Kenji thiên phú cùng kĩ năng hầu như phần lớn đều là phá quân dạng hình thức, thích hợp tiêu diệt nhiều địch.

Con đường cũng không đến mức xa xôi, Kenji đã làm việc vậy làm nhanh chóng, dùng thực lực trực tiếp nghiền ép, làm chi bày kế cho mệt người. Kenji bước đến một khắc trước mặt đó là một tên dáng người khụ nụ già nua cùng cái đầu trọc lóc, trên khuôn mặt vẻ hèn mọn bẩn thỉu cũng tại đang hướng mình nhìn đến.

"Cái khí tức buồn nôn này là do ngươi phát ra nhỉ? Hôm nay trăng thật đẹp, ngươi biết đấy...nhưng cái mùi hôi thối này thật sự làm hỏng ý cảnh." Kenji nhàn nhạt nhìn lão già trên mặt vô hỉ vô bi, vô hận vô phẫn, lãnh đạm.

"Hừ, ngươi đến đây chỉ vì nói những lời đó nhàm chan sao? Nói đi ngươi là ai, tại sao ngươi có thể xuyên qua ngần đó đám Undead."

"Kẻ hèn mà thôi, xứng sao biết được đấng tối cao tên tuổi." Narberal trên không trung, trên người một bộ chiến phục hầu gái lạnh nhạt nhìn xuống, sau lưng chính là một biển xương cốt nát bấy.

"Thật kiêu ngạo, trên người ngươi là Admantium mạo hiểm giả... À ra là hai người sử dụng ma thuật cấp 5 kia, trách không được có thể xuyên qua đám khô lâu đến đây. " Lão già nói vậy cũng không có tỏ ra sợ hãi, nhiều hơn là khinh thường,

"Vậy, hai ngài mạo hiểm giả cấp Admantium mục đích đến đây lại là vì chuyện gì đâu? Không phải vì ủy thác cứu cái kia nhóc con chứ?" lão già cười nhạt một cái.

"Ohh~~ Hai vị mạo hiểm giả Admantium gần đây nhất mới xuất hiện đây mà, thật đẹp trai cùng xinh đẹp đâu." Một giọng nói truyền ra đồng thời một người phụ nữ chậm rãi đi ra đến, mỗi bước chân đều tại mang tiếng kim loại reo vang lấy.

"Thật là nhàm chán bộ hài kịch, tính cách của ngươi cùng cách nói chuyện, làm ta buồn nôn."

"Ha ha ha, thật thú vị và kiêu ngạo nha... Có thể cho ta biết tên không? Ta tên Clementine, thật hân hạnh được gặp ngươi Admantium-san."

"Không cần giới thiệu, mỗi một con sâu nhỏ gặp mặt ta đều muốn giới thiệu vậy ta cũng cần phải nghe đến hay sao? Cho nên câm mồm lại." Kenji cười lạnh một tiếng, khuôn mặt cũng vặn vẹo ra đôi mắt cũng bắt đầu long lanh lên.

"Wahh~ thật là lạnh lùng nam nhân nha... Ta nhưng sợ hãi đấy, fufufu~~ bộ sưu tập ta đã đủ cả, còn thiếu mỗi Admantium nữa thôi, ngươi cho ta được chứ... A đôi mắt thật đẹp, ta dùng thanh kiếm nhọn này móc vào có được không nhỉ? "

"Hừ!! Chỉ là con người cũng dám như vậy trước mặt đấng tối cao, đáng chết."

Narberal đôi mặt phủ sương, lạnh lùng băng lãnh lời nói, trên tay lôi điện lấp lóe, hai người này phải chết.

"Narberal, để ta đi... Ta ghét nhất loại này sâu rệp, không giết ta thực sự cảm thấy không thoải mái."

"Hừ!!!"

Ả kia ngay lập tức tựa như cơn gió, trên tay mũi nhọn tế kiếm trực tiếp xiên đến người Kenji.

"Keng!!"

Tựa như hai đầu kim loại va chạm, nhìn lại bên dưới, mũi kiếm nhọn hoắt vẫn đang tại cùng ngón tay Kenji đâm vào nhau.

"Bặp!!!" Kenji lại nhanh chóng bàn tay gắt gao bắt lại cái đầu nhỏ nhấc lên với cái nhìn lạnh giá. "Thấy chưa, trước mặt ta ngươi sâu kiến cũng chưa xứng, thật bẩn tay."

"Không tốt, gặp kinh khủng người." lão già lại quay mặt định tìm thân ảnh thuộc hạ của mình, lại phát hiện toàn bộ đã đều không thấy đâu rồi, chỉ còn rẹt rẹt vài tiếng lôi điện vẫn còn vang vọng trong không khí.

Narberal thần sắc lãnh đạm, khinh thường nói chuyện, nếu không phải Kenji để tự mình giải quyết, tên này sớm đã là một cỗ thi thể.

Lão già lại nhìn sang bên cạnh, Kenji vẫn tay đang nắm chặt lấy đầu Clementine nhấc cao lên, Clementine khuôn mặt vặn vẹo, chân không ngừng đá lung tung, hai tay cũng rút sau lưng kiếm ra một hồi đâm hướng Kenji. đáng tiếc, tất cả chỉ là dãy dụa vô ích, những đòn tấn công lên người Kenji tựa như muỗi đốt inox vậy, hoàn toàn không gây nổi nửa điểm sát thương.

"Grào!!!"

"Kenji-sama."

Narberal hô lên, lời nói vừa dứt một đầu cốt long há to miệng lớn cắn về phía Kenji.

"Hừ!!!"

『Rinseigan: Shinra Tensei』 Kenji không hề nhúc nhích, tay vẫn bóp chặt mắt Clementine, đầu cốt long chưa kịp tới nơi, lại tựa như cuồng phong bạo vũ, khủng bố sức đẩy cho bắn ngược trở lại.

"Đây..." Lão già khiếp sợ cực độ, hắn không có động tác mà đầu cốt long bị thổi bay đi, là phong ma thuật sao?

"Nên đến thời điểm giết các ngươi rồi, lũ sâu mọt."

『Rinseigan: Nigendo』Tay trái bắt lấy đầu Clementine, tay phải trực tiếp hóa chảo cắm vào bụng ả ta, lại từ từ rút ra một vật thể trong suốt lỏng lẻo.

"Thấy gì không...đây là linh hồn ngươi đấy." Kenji cười nhẹ nhàng vô cảm, càng ngày tốc độ rút càng nhanh.

"Hừ!!!"

Kenji cảm nhận được đằng sau to lớn cốt long trở lại, sau lưng một viên cầu đen hư không xuất hiện bắn thẳng mà đến.

Cốt long nhận được công kích, không cách phản kháng từ từ vỡ vụn rơi xuống đất, tất cả ma lực trên cốt long bị cầu đạo ngọc hút hết, côt long vỡ vụn là chắc chắn.

"Ngươi không cần phải gấp... Kế tiếp đến ngươi rồi, cho nên... Yên tĩnh đi." Kenji lạnh lùng trừng lão già một cái.

"Bụp bụp bụp..." Clamentine tay thành búa cùng với chân kết hợp liên tục vùng vẫy đấm đá hướng Kenji đến, chỉ mong có thể thoát khỏi, miệng bị Kenji bóp lại không cách nói chuyện.

"Tuyệt vọng không? Cảm nhận linh hồn rời thể xác thế nào... Thật vui thích? cho nên là... Đi Chết Đi!!!"

Lời nói vừa xong, tay phải bất chợt tăng lên tốc độ, kéo ra chính là dai dẳng linh hồn tách khỏi cơ thể, tách ra một khắc, ả cái chết xem như định đoạt.

Nhìn trên tay đoàn sền sệt trong suốt linh hồn, Kenji ý niệm vừa động, linh hồn tựa như bị cái gì thiêu đốt, kịch liệt nhảu múa, chỉ ngắn ngủi vài giây sự tình, trên tay linh hồn biến mất không thấy.

"Kế tiếp là ngươi."

"Ngươi?!! Ngươi cái này quái vật đừng qua đây, chúng ta không thù không oán."

"Câm miệng lại, đấng tối cao ban cho ngươi cái chết, ngươi nên cảm thấy hưng phấn và phải cảm ơn." Narberl hư không điểm một cái, một tia sét đánh thẳng cạnh chân hắn, sợ đễn nỗi tiểu cả ra quần.

"Tsk!! Thật bẩn thỉu."

"Ngươi không định phản kháng sao? Tại sao không thử dãy dụa một cách vô lực cầu sống, chẳng phải ta vui ngươi sẽ được tha chết sao? "

"Hừ đừng có coi thườn ta xem đây."

Quả cầu lại lóe sáng lên, dưới chân mặt đất bắt đầu một đầu một con khổng lồ cốt long khác lại xuất hiện đến, giờ này hắn quyết định chạy, lấy con rồng này làm bia đỡ đạn chạy.

"Tìm đường sống trong tử lộ sao?"

Kenji nhếch miệng cười khẽ, cốt long vẫn chưa kịp vùng dậy một cái khủng bố vòng tròn ma thuận hiện trên mặt đất, cùng lúc đó cốt long lóe lên lại lập tức nát bấy.

"Nào!! Dãy dụa đi." Kenji cười khẽ một tiếng luân mộ biên ngục xuất hiện tại trước mặt lão già nhấc thẳng cổ hắn lên, dưới quần dính nước tiểu Kenji cũng không có điên mà cầm vào, quá bẩn thỉu.

『Rinseigan: Jigokudo』

Một cái cánh cổng hình người mọc lên, xung quanh miệng lớn há ra, đồng thời lão già lưỡi đang từ từ bị kéo lên ra khỏi miệng.

"Oạc oạc... " từng tiếng kịch liệt dãy dụa, những chẳng đến bao lâu, lưỡi đã bị cánh cổng cho nuốt, còn lão già chết không thể chết lại.

Phủi tay một cái Kenji quay đầu rời đi.

"Đi thôi Narberal, trở về nhà."

"Vâng, Kenji-sama."

Còn thanh niên bị bắt kia Kenji không quan tâm rồi, rất nhanh binh lính rồi sẽ qua đây mà thôi, tìm thấy cũng là điều tất nhiên, mà chết hay sống bản thân không quan tâm rồi.