Nhị Trọng Ảnh

Chương 117: Y là giáo chủ Thần Nguyệt Giáo




Sau khi Tần Phong cao ngạo miệt thị xong, hắn không dấu vết âm thầm liếc nhìn Thư Lộng Ảnh một cái, thấy đối phương không có phản ứng gì, lòng ngực hắn lần nữa phập phồng mãnh liệt.

Nhân gia này căn bản không nghe hắn nói gì cả, y đã ngủ mất rồi……

Tần Phong có cảm giác, hắn sắp bị nghẹn đến chết khϊế͙p͙.

Hai tay Tần Phong lúc buông lỏng lúc lại nắm chặt, sau đó lại buông lỏng. Hắn cũng không ấu trĩ tới mức gọi y tỉnh dậy a.

‘Cốc cốc’

“Công tử, Mục Hàm Thần thành chủ đã tới.”

Hạ nhân đứng ngoài cửa nhỏ giọng hồi báo.

Tần Phong nhìn chằm chằm người đang ngủ say không biết trời đất, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bước đi không quay đầu lại.

……

Chỉ trong thời gian ngắn mà có thể tìm được người nhanh như vậy, trừ việc thuộc hạ của hắn làm việc nhanh nhẹn ra thì cũng có người khác tương trợ.

Tần Phong thấy Mục Hàm Thần, khách sáo chắp tay: “Mục thành chủ.”

Mục Hàm Thần là huynh đệ của Mục Hàm Xuân. Mục Hàm Xuân luôn mang vẻ mặt tươi cười với tất cả mọi người, được xem là một vị công tử nhẹ nhàng.

Dung mạo tương đồng, nhưng Mục Hàm Thần lại có dáng người rắn rỏi hơn, thân hình to lớn hơn, mày kiếm nghiêm nghị, không giận mà uy. Khí thế cũng tương tự Tần Phong, không có bất kì biểu tình dư thừa nào, cặp mắt cũng giống như Tần Phong, lộ ra dã tâm nồng đậm.

Hắn không chắp tay đáp lại, mà là nửa nghiêng thân tránh né lễ nghi của Tần Phong: “Ngươi bây giờ là thượng tịch Cổ gia, tuy ta lớn tuổi hơn ngươi nhưng lễ nghi này của ngươi, ta nhận không nổi. Còn nữa, ta đã không còn là người của Mục gia, cứ gọi ta Từ Trình là được rồi.”

Người này thật ra rất hợp ý của Tần Phong, hắn hiện giờ thân phận bất đồng, thi lễ bất quá chỉ là làm dáng, hắn vốn cũng không để tâm mấy.

Tần Phong đảo mắt nghiền ngẫm: “Ta thật sự không có hứng thú với chuyện cũ của ngươi, nhưng ta rất tò mò, cái tên ‘Từ Trình’ này là do ngươi tùy tiện đặt ra sao?”

Mục Hàm Thần không để ý ánh mắt nghiền ngẫm của Tần Phong, thản nhiên nói: “Không phải, là tiền nhiệm Phồn Hoa Thành thành chủ ban tên cho ta.”

Tiền nhiệm Phồn Hoa Thành thành chủ, Khổng Nhiễm, đại đồ đệ của Thiên Cơ Tử.

Mục Hàm Thần không ngại ban bố lệnh truy nã Khổng Nhiễm, trắng trợn công khai đối đầu với Thiên Sơn.

Hắn một chút cũng không sợ Thiên Cơ Môn trả thù.

Kỳ thật hắn làm như vậy là có đạo lý của hắn.

Mục Hàm Thần từng có một đoạn thời gian chung sống vui vẻ cùng Khổng Nhiễm, quan hệ thân mật nên hắn cũng biết một ít bí mật về Thiên Cơ Môn.

Thiên Cơ Môn bất đồng với cái đại môn phái khác trêи thế gian, tọa trấn tại Thiên Sơn, nhìn thấu thiên cơ, giữ thế gian cân bằng. Từ xưa tới nay ai ai cũng nói, thánh nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu*.Thiên Cơ Môn cũng vậy, thương xót thiên hạ rồi lại lãnh khốc vô tình, nhân quả hồng trần căn bản không nằm trong sự quản hạt của Thiên Cơ Môn, đương nhiên, vị trí Thiên Cơ Tử cũng không thể gánh vác quá nhiều nhân quả hồng trần.

(*Thánh nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu: thánh nhân bất nhân, coi trăm họ như rơm chó.)

Nếu muốn chọn người đứng đầu Thiên Cơ Môn, cũng không phải là chuyện gì dễ dàng, người được chọn đó không được dính quá nhiều hồng trần nhân quả.

Nghiễm nhiên, Khổng Nhiễm đã không còn phù hợp với tiêu chuẩn này. Nếu Khổng Nhiễm còn cố ý kế thừa vị trí Thiên Cơ Tử, hắn đầu tiên phải tự tay chặt đứt nhân quả hồng trần của chính mình, Thiên Cơ Môn sẽ không ra tay tương trợ.

Mà nhân quả của Khổng Nhiễm lại chính là Mục Hàm Thần, đợi đến khi hắn đến tìm Mục Hàm Thần chặt đứt nhân quả, mà Mục Hàm Thần sao có thể để Khổng Nhiễm rời đi?

Mục Hàm Thần không chút che dấu ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu của hắn đối với Khổng Nhiễm, cực kỳ kiên nhẫn.

Cho nên, Tần Phong mới tìm tới đối phương.

“Được, Từ thành chủ.” Tần Phong ý vị thâm trường hô một tiếng. Đáng tiếc chính là, Mục Hàm Thần tuy đã tìm được người hắn muốn tìm rồi, nhưng hắn lại một lần nữa để Khổng Nhiễm chạy mất.

Xu lợi tị hại*, người của Thiên Cơ Môn đều có bản lĩnh này.

(*Xu lợi tị hại: thấy việc lợi thì hâm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh ra chỗ khác)

Tần Phong dẫn Mục Hàm Xuân tới thư phòng sơn trang, gọi người mang trà và điểm tâm lên, hai người cùng nhau nói chuyện.

“Lần này đến đây cũng không phải chuyện tìm người.” Mục Hàm Thần nói, “Ta nghe nói ba ngày sau chính là võ lâm minh, theo ta biết thì gần đây các ngươi đang dự tính thảo phạt Thần Nguyệt?”

“Không sai.” Tần Phong nói, “Thần Nguyệt là một khối thịt béo bở, nó hấp dẫn tới mức làm ai ai cũng phải mất đi lý trí. Bất quá việc làm ta ngoài ý muốn chính là, Từ thành chủ thế nhưng cũng sẽ đến đây.”

“A, Thần Nguyệt Giáo trước giờ không có động tĩnh gì, cũng vì thế mà những người trêи giang hồ vô tình quên đi nó đã từng đáng sợ như thế nào. Nếu muốn ăn một miếng thịt của Thần Nguyệt Giáo thì cũng phải xem lại mình có đủ bản lĩnh hay không.” Mục Hàm Thần vốn không xem trọng việc này, “Lần này ta đến cũng chỉ muốn nhắc ngươi cẩn thận, chúng ta sẽ còn hợp tác lâu dài, ta không hy vọng lần này ngươi đi sẽ không còn cơ hội trở về.”

“Nga?” Biểu tình Tần Phong nghiêm túc, “Từ thành chủ đã biết cái gì?”

“Lúc trước ta đã từng nói rồi, không phải chúng ta đã từng gặp mặt rồi sao?” Mục Hàm Thần nhìn thanh Thần Nguyệt kiếm bên hông Tần Phong, “Tại Phồn Hoa Thành, khi Cốt Ngọc xuất thế ở Vạn Khô Nhai, sau đó ta tìm được chủ nhân Cốt Ngọc là ngươi.”

Tần Phong nhíu mày, hắn và Mục Hàm Thần lần đầu hợp tác, đối phương cũng từng nói qua việc này.

Chỉ là ký ức của hắn về chuyện đó vẫn cứ mơ mơ hồ hồ.

Sau khi ngã xuống từ vách núi, làm thế nào tìm được Cốt Ngọc, lại làm sao bò lên huyền nhai, vì sao chạy thoát khỏi sự truy đuổi gay gắt, hắn một chút cũng không ấn tượng.

Thấy vẻ mặt này của Tần Phong, Mục Hàm Thần một chút cũng không kinh ngạc: “Lần trước khi ta nói với ngươi, ta liền biết ngươi đại khái đã quên mất việc này. Bất quá, sự tình xảy ra chỉ mới có bốn năm, ngươi không thể một chút cũng không ấn tượng. Chuyện lúc đó đáng quên vậy sao.”

Một thanh y nam tử mang theo hắn phá trăm ngàn binh lính bao vây, hơn nữa còn giết chết Hủ Thi lão nhân nằm trong Phong Vân Bảng.

Mục Hàm Thần rút kiếm bên hông ra, vừa bước ra ngoài vừa nói: “Khi đó, nam nhân kia dạy ngươi dụng kiếm thế nào, chiêu thức tinh diệu ra sao, ta sẽ đem những chiêu thức mà ta nhớ được thi triển cho ngươi xem một lần.”

Mục Hàm Thần đột nhiên nhảy lên, kiếm dựng trước mắt, lần lượt phá, phách, thiêu……

Tần Phong nhìn những chiêu thức này, mặt mày đại biến.

Đây là kiếm chiêu của hắn!

Sau khi Mục Hàm Thần đánh xong, hắn quay đầu nhìn về phía Tần Phong: “Như thế nào?”

Tần Phong nhíu mày: “So với kiếm chiêu của ta, cực kỳ giống.”

Mục Hàm Thần cười ha ha: “Đâu chỉ giống, theo ta thấy, một thân võ nghệ này của ngươi đều là do nam nhân kia đích thân chỉ dạy, bao gồm cả Thần Nguyệt kiếm cũng là y cho ngươi. Chỉ là, ta không biết vì sai lầm gì mà ngươi lại đem một người quan trọng như vậy, quên đi không còn một mảnh!”

Tần Phong lập tức nhớ tới cái đêm ấy, hắn tựa hồ đã gọi thanh y nam tử kia là ‘sư phụ’……

“Đây kỳ thật cũng không là gì cả, nhưng nếu ta nói cho ngươi biết, nam nhân kia, chính là giáo chủ Thần Nguyệt Giáo, Thư Lộng Ảnh, ngươi sẽ làm gì bây giờ?”

Trong lòng Tần Phong không khỏi khϊế͙p͙ sợ, chén trà nắm trong tay vô thức bị nghiền nát, trà nóng văng ra tứ phía.

“Ngươi nói cái gì?!”

Thư Lộng Ảnh, trêи giang hồ chính là mê trận mơ hồ không rõ.

Y mạc danh kỳ diệu đứng thứ năm trong Phong Vân Bảng, hắn đã nghe một ít đồn đoán về y trêи giang hồ, rồi lại tựa như y chưa hề bước chân vào trần thế, tinh thần hắn không khỏi sa sút.

Mấy năm qua, lời đồn về y phai nhạt không ít.

Không ít người đều nói rằng, kỳ thật giáo chủ Thần Nguyệt Giáo Thư Lộng Ảnh căn bản không có mấy cân mấy lượng, cho nên y mới không dám bước ra làm trò cười cho thiên hạ.

Vô luận thế nào, Thư Lộng Ảnh đã từng là người khiến Tần Phong phải ngước nhìn khi nhắc tới y.

Hiện tại đột nhiên có người nói rằng, một người cao cao tại thượng như thế là sư phụ của hắn, mà hắn lại nhanh chóng quên mất y!

“Ta nói như thế không phải vì muốn khiến ngươi kinh ngạc.” Mục Hàm Thần không kinh ngạc vì phản ứng của Tần Phong, ngược lại nhắc nhở, “Mặc kệ lúc trước các ngươi có quan hệ thế nào, nhưng hiện giờ ngươi đang là người của tứ đại gia tộc, buộc phải cùng y rút đao tương hướng. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, đừng bị những lời nói vô căn cứ trêи giang hồ đánh lừa, Thư Lộng Ảnh thật sự rất cường đại, y mạnh hơn những gì ngươi tưởng tượng.”

Tần Phong khôi phục bình tĩnh, đứng lên lấy một bức họa đã được cất giấu kỹ càng đưa cho Mục Hàm Thần xem: “Ta hiểu ý của ngươi, ta vốn cũng không phải loại người cuồng vọng, chưa bao giờ dám khinh thường bất kỳ ai, đừng nói tới y là giáo chủ Thần Nguyệt Giáo. Nhưng ta bây giờ có một chuyện cần ngươi xác nhận, ngươi xem người này, có phải là người mà ngươi nói không?”

Hắn tin hắn thật sự đã quên mất một cái gì đó rất quan trọng. Những hắn nghĩ mãi cũng không thông, ký ức mơ hồ, đôi lúc trong đầu lại đột nhiên lóe lên một hình ảnh mơ mơ hồ hồ gì đó, việc này làm hắn không thể hiểu được chính hắn đã quên mất cái gì.

Hắn đã từng có một người sư phụ, dạy cho hắn một thân võ nghệ, còn cho hắn Thần Nguyệt kiếm, bảo hộ hắn nửa đời chu toàn.

Hơn nữa người này, rất có khả năng là……

Mục Hàm Thần mở bức hoạ được cuộn tròn cẩn thận, quần áo đỏ tươi như máu, dung mạo của người bên trong chậm rãi hiện ra.

Tuy Mục Hàm Thần cảm thấy không ai có thể so được với Khổng Nhiễm nhưng hắn cũng không khỏi dừng lại một chút, hiển nhiên là bị người trong bức họa làm kinh diễm.

“Đây là?” Tần Phong căng thẳng.

Hắn chỉ thấy Mục Hàm Thần lắc đầu, đem bức hoạ cuộn lại: “Người mang theo ngươi có khuôn mặt bình phàm không có gì lạ mât, tựa như có một tầng sương mù phảng phất bao quanh y, làm người ta rất dễ quên đi bộ dáng của y, ta cũng sớm đã quên mất bộ dạng cụ thể của y rồi. Mà người trong bức hoạ này quá mức diễm lệ, quyến rũ tà mị, chỉ cần gặp qua một lần sẽ không thể nào quên đi được, người trong bức họa khác xa nam nhân bên ngươi năm đó.”

“Hẳn là?” Thanh âm Tần Phong hạ thấp, nghe ra còn có một loại tình huống khác.

Mục Hàm Thần liếc nhìn Tần Phong: “Thiên hạ rộng lớn, cao nhân dịch dung gì đó cũng không phải không có. Nếu người nọ thật sự là giáo chủ Thần Nguyệt Giáo Thư Lộng Ảnh, thì y muốn dịch dung thế nào cũng không phải việc gì khó.”

Mục Hàm Thần nhìn Tần Phong lâm vào trầm tư, không khỏi nhắc nhở: “Ta muốn khuyên ngươi một câu, chuyện quan trọng bây giờ chính là đối phó Thần Nguyệt Giáo. Ngươi nên hảo hảo chuẩn bị tốt, đừng để những việc cỏn con khác làm phân tâm.”

“Ta biết.” Đối mặt với tật đa nghi của Mục Hàm Thần, Tần Phong cũng lười mà trả lời có lệ, nhẹ nhàng cất đi bức họa.

……

Mỹ mạo của Thư Mặc đã là chuyện ăn sâu vào tâm trí mọi người.

Không ít nữ tử ghen ghét y, ghen ghét việc một nam nhân lại có dung nhan khuynh thế hơn một nữ tử.

Nghe hạ nhân tới báo, Mục Thanh Thanh hận tới mức bóp nát chén trà trong tay, khuôn mặt cao quý ưu nhã nháy mắt thay bằng nét mặt dữ tợn căm thù.

Nàng không ngờ Tần Phong vậy mà lại không cho nàng mặt mũi, để người khác thay thế hắn bái đường! Hắn rốt cuộc đặt Mục Thanh Thanh nàng ở vị trí nào?!

Hạ nhân bị bộ dáng hung ác của Mục Thanh Thanh dọa cho sợ hãi, im lặng quỳ trêи mặt đất run lên bần bật sợ bị nàng giận chó đánh mèo.

Lúc này, Mục Hàm Xuân phe phẩy quạt đi vào, hắn ra hiệu cho người đang quỳ trêи mặt đất lui xuống. Hạ nhân thấy thế cảm kϊƈɦ hắn không thôi, tỏ vẻ mang ơn đội nghĩa rời đi.

Mục Thanh Thanh nhìn ca ca của nàng, phẫn nộ trêи mặt nhanh chóng hóa thành ủy khuất, nàng nhào vào lòng Mục Hàm Xuân khóc lớn: “Ca ca!! Hắn sao có thể đối xử với muội như vậy, muội đường đường là Mục đại tiểu thư của Mục gia!! Hắn thế nhưng, thế nhưng, ở bên ngoài dưỡng một nam nhân!!! Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì muội làm sao mà sống tiếp!!!”

Mục Hàm Xuân áy náy vuốt vuốt tóc muội muội nhà mình: “Ai! Ta cũng không biết, hắn thế nhưng là một người như vậy! Là một người thích dưỡng nam sủng! Nếu ta sớm biết thì ta sẽ không để muội nhảy vào hố lửa!”

Mục Thanh Thanh khóc không thành tiếng.

Việc này không thể để truyền ra ngoài làm người chế giễu, nàng sớm đã nghẹn muốn chết, bây giờ rốt cuộc có thể nói ra hết ủy khuất của mình, Mục Thanh Thanh càng khóc càng không dừng được.

Qua rất lâu, cho tới khi trêи quần áo Mục Hàm Xuân có một bãi nước lớn, Mục Thanh Thanh mới dừng lại, trêи mặt nàng lại lần nữa hiện lên bộ dáng dữ tợn ác độc: “Ca ca, muội muốn trả thù hắn, muội muốn hắn không được chết tử tế!”

Mục Hàm Xuân nhíu mày lắc đầu: “Trêи người hắn có Thần Nguyệt kiếm, chúng ta không thể động đến hắn.”

Mục Thanh Thanh lắc đầu: “Muội không nói là sẽ đối phó Tần Phong, người muội nói chính là, cái tên nam nhân được Tần Phong dưỡng kia kìa.”