Nhiên Đăng

Chương 6: Vu Chử 1




Tạ Phùng Thù vừa mới đẩy cửa chua ra, một người toàn thân áo đen đang dựa vào Vạn Cổ Xuân lại gần, có chút không kiên nhẫn ôm tay, bên hông treo roi dài đã được cuộn lại.

Thấy hai người cùng nhau đi ra, Trào Khê đứng thẳng dậy nhìn về phía Giáng Trần, hỏi: “Các ngươi muốn đi tây nam?”

Tạ Phùng Thù đáp: “Đúng vậy.”

Trào Khê cau mày, có chút không tình nguyên quan sát Tạ Phùng Thù mấy lần từ trên xuống dưới, trong ánh mắt toàn là vẻ ghét bỏ, cuối cùng chỉ nhing về phía Giáng Trần: “Ta cũng đi.”

Vừa dứt lời, Tạ Phùng Thù và Giáng Trần đồng thời nhìn về phía Trào Khê.

Giáng Trần còn đỡ, Tạ Phùng Thù ở một bên kinh ngạc đánh giá hắn một cái, trước khi Trào Khê tức giận kịp thời mở miệng: “Trường Tứ Quân vì sao đột nhiên muốn cùng nhau xuống núi?”

Cũng không thể là vì giúp mình.

Trào Khê liếc Tạ Phùng Thù một cái: “Từ bảy trăm năm trước khi ta làm chủ Minh Kính Đài, tất cả sơn tinh quỷ quái ở núi Tu Di này do ta quản lý, chưa bao giờ xảy ra sai sót, cũng chưa bao giờ đả thương người khác”

Lời này của hắn có chút kiêu ngạo, nhưng ngữ khí thì chắc chắn, lại nói: “Đây là lần đầu tiên Tu Di có yêu vật đả thương người, ta còn không biết hắn từ đâu mà đến”

Đúng rồi, lãnh địa tự nhiên không biết tai họa từ đâu mà tới, lại lặng yên không một tiếng động bị giết, mình cư nhiên không biết chút nào, quả thật đáng để tra xét.

Tạ Phùng Thù còn muốn nói vậy từ ngươi lên đường đi, dù sao ngươi cũng không vừa mắt ta, cần gì phải cố ý chờ để đi cùng. Còn chưa mở miệng, ánh mắt đã nhìn đến Giáng Trần ở bên cạnh.

Hòa thượng này hiểu văn tự Vu Chử, lại biết sơn tinh quỷ mị.

Đúng như dự đoán, Trào Khê có chút ghét bỏ nhìn Tạ Phùng Thù: “Ta đến tìm hòa thượng, ai muốn đồng hành cùng ngươi”

“Vậy không còn cách nào khác.” Tạ Phùng Thu vô liêm sỉ buông tay: “Giáng Trần đã đã ứng đi Vu Chử với ta, Trường Tứ Quân chờ lần sau đi.”

Sắc mặt Trào Khê xanh lên, giận dữ quát một tiếng: “Tạ Phùng Thù!”

Một tiếng này trung khí mười phần, cây Vạn Cổ Xuân đều run lên, một con sơn tước trên cây chơp mắt hoảng hốt không lựa đường mà lao ra, một đầu bay vào trong núi.

Đáng tiếc người này dùng mặt nạ che nửa mặt bên trái, miễn cưỡng làm suy yếu vẻ tức giận đầy mặt, Tạ Phùng Thù cười hì hì đáp: “Đây.”

“Ngươi cho rằng khong có các ngươi ta sẽ không đi được tây nam?” Trào Khê hừ lạnh một tiếng: “Ngược lại là các ngươi, nếu không có ta, có thể tièm được bộ tộc Vu Chử hay không còn chưa biết.”

Tạ Phùng Thù sửng sốt, mới nhớ tới đối phương tu luyện ngàn năm, có thể ở trong rừng xua xà tìm người, có thể tìm được Tử Mẫu Quỷ cũng là đối phương giúp đỡ.    

Tạ Phùng Thù người này chưa từng biết da mặt là vật gì, lập tức thu hồi vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, vẻ mặt chân thành tha thiết nói với Trào Khê,

“Đi một mình thì quả là không thú vị, Trường Tứ Quân không bằng đi với chúng ta, còn có người làm bạn.”

“…”

Trào Khê đại khái là bị trình độ vô liêm sỉ của Tạ Phùng Thù làm khiếp sợ, nhất thời á khẩu không nói nên lời, Giáng Trần bên cạnh đúng lúc mở miệng: “Nên đi rồi.”

Hắn nói xong liền đi về phía trước, Tạ Phùng Thù vội vàng từ bậc thềm đá trước miếu nhảy xuống, liên tục chạy hai bước sóng vai cùng người. Sắc mặt Trào Khê vô cùng khó coi, cuối cùng vẫn hừ một tiếng, đi theo phía sau hai người.

*

Ở Đông Ngưng thắng ở nhiều núi, trải dài vạn dặm, rộng lớn vô biên, phảng phất trong thiên địa chỉ có núi rừng vô tận này.

Mà núi Tây Nam, mực dù không vô tận vô biên như Đông Ngưng, nhưng lại vô cùng nguy hiểm, vách núi tầng tầng lớp lớp, thiên phong vạn dặm, kỳ hoa dị thảo trên núi đếm không xuể, cây cổ thụ đều cao mấy chục trượng, ẩn thiên che mặt trời, che khuất trong rừng mờ mịt không ánh sáng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hươu kêu chim hót truyền tới.

Chuyến này vì tìm người, thời gian không nhiều, bọn họ dùng phép thuật chạy đến, đại đa số thười gian đều là ở trong núi xuyên qua. Trong rừng nơi có thể đi cũng không nhiều lắm, thường xuyên còn có cây gỗ mục mọc đầy dây leo xanh mướt ngăn cản đường đi, hoặc là mấy con sông hoặc nhanh hoặc chậm vắt qua.

Tạ Phùng Thù giẫm lên mấy tảng đá lớn phủ đầy rêu xanh qua sông, quay đầu nhìn về phía Giáng Trần cùng Trào Khê phía sau, bất đắc dĩ buông tay.    

“Trong núi này chỗ đặt chân sắp khong còn, thật sự có người ở?”

Trào Khê cười lạnh một tiếng: “Thế nào? Lúc này mới đi bao lâu, tiên quân cảm thấy mệt sao?”

Dọc đường đi Trào Khê không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào châm chọc khiêu khích Tạ Phùng Thù, Tạ Phùng Thù vừa mới bắt đầu còn bưng một bộ tư thái tiên quân lòng dạ rộng rãi, nhịn một ngày liền phá công. Y một bên cùng Trào Khê không lạnh không nóng trào phúng lẫn nhau, một bên buồn bực, mình coi như là ôn văn nhã nhặn, ngọc thụ lâm phong, làm sao đi tới đâu cũng có người nhìn y không vừa mắt, trên trời có Phù Quang Quân thì thôi, nhân gian lại xuất hiện một Trào Khê

Sau khi nghĩ mãi không ra, Tạ Phùng Thù đành phải an ủi chính mình, người hoàn hảo thì luôn khiến người ta ghen tị, bản tiên quân lòng dạ rộng rãi, không so đo với bọn họ.

Trào Khê đại khái cũng nhàn rỗi đến phát sợ, thấy Tạ Phùng Thôi không đáp lời, lại cau mày hỏi: “Câm rồi.”

Người này quá phiền, Tạ Phùng Thù thở dài một hơi: “Chờ có cơ hội ta giới thiệu một vị tiên quân trên trời cho ngươi, hai người các ngươi nhất định sẽ trở thành bạn thân” 

“Miễn”Trào Khê vẻ mặt ghét bỏ, “Ta không thích đám người tỏ vẻ thần tiên đạo mạo kia.”

Tạ Phùng Thù nghĩ đến dáng vẻ đó của Bùi Ngọc, rất tán thành mà gật gật đầu: “Nói cũng đúng.”

Thấy Trào Khê lại lấy ánh mắt “Ngươi có bệnh” nhìn y, Tạ Phùng Thù quyết định mắt không thấy tâm không phiền, quay đầu nhìn Giáng Trần. Không ngờ Giáng Trần cũng ngước mắt lên nhìn y, ngữ khí lạnh nhạt: “Giờ quay lại vẫn còn kịp.”

Đây là dạng người gì, Tạ Phùng Thù thiếu chút nữa đã phì cười, dứt khoát hướng trên tảng đá ven sông tùy tiện ngồi xuống, hướng hai người nhếch môi cười

“Bản tiên quân không có sở trường gì khác, chỉ là gặp chuyện thì tâm vững như bàn thạch, cửu tử không hối.”

Ba người đã đi sâu vào vào trong rừng, Giáng Trần liếc hắn một cái, quay đầu gật đầu với Trào Khê: “Làm phiền Trường Tứ Quân.”

Trào Khê hiếm khi không tranh cãi, giơ tay huýt một tiếng dài. Tiếng huyét trầm thấp dài lâu, ở trong không cốc phát ra tầng tầng vang vọng, kinh động mấy con chim bay trong rừng. Tạ Phùng Thù lại nghe được trong rừng truyền đến thanh âm bò sát, theo bản năng đứng dậy đứng ở bên cạnh Giáng Trần.

Dù sao hòa thượng này thoạt nhìn vẻ mặt chính khí, bách độc bất xâm.    

Lần này mấy người chờ đại hơi lâu chút, từ giữa trưa đến chạng vạng, Trào Khê lần nữa thổi hai ba tiếng dài, tiếng vọng một lần càng lâu, truyền đến cũng xa hơn một phần, đại khi là vì thúc giục bầy rắn bò xa hơn.

Mãi đến khi trong rằng ngày càng tối tăm, Tạ Phùng Thù nghẹn lại nghẹn, không nhin được hỏi Trào Khê: “Rắn của ngươi có phải bị lạc không?”

Trào Khê giận dữ nói: “Ngươi cho rằng chúng nó là ngươi sao!”

Vừa dứt lời, Tạ Phùng Thù liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động rất nhỏ, vừa quay đầu lại, một con hắc hồng hoa xà to bằng cổ tay người lớn đã sắp chạm vào chéo áo y, tựa hồ muốn theo chân hắn bò lên trên.    

Tạ Phùng Thù thiếu chút nữa ngất đi, dưới tình thế cấp bách cũng không để ý đến tiên phong đạo cốt gì, giống như thỏ mạnh mẽ kéo Giáng Trần về phía sau lưng người khác, chỉ từ sau lưng thò ra nửa cái đầu, lắp bắp nói: “Nó nó nó có phải là nhận lầm người hay không?!”

Giáng Trần bất ngờ bị Tạ Phùng Thù nhào tới, thiếu chút nữa bị y túm ngã, hắn theo bản năng cầm lấy tay đối phương treo trên vai, hơi nhíu mày quay đầu lại. Nhưng cuối cùng, Giáng Trần vẫn lui về phía sau nửa bước, cách con rắn kia một chút.

Hoa Xà thầm nghĩ chỉ muốn thân cận với người khác, nâng nửa người lên nhìn Tạ Phùng Thù một cái, tựa hồ có chút ủy khuất, đáng tiếc Tạ Phùng Thù nhát gan như chuột, không hiểu vẻ mặt liếc mắt đưa tình của nó, mắt nhỏ như đậu của Hoa Xà chỉ đối lại ánh mắt của Giáng Trần gợn sóng không sợ hãi.

Nó dưng một chút, cuối cùng vẫn vòng qua vị hòa thượng thoạt nhìn lạnh như băng này, một lần nữa bò về phía Trào Khê.

Trào Khê khoanh tay xem xong một trận náo nhiệt, cười nhạo Tạ Phùng Thù một câu: “Nhát gan”. Lại ngồi xổm vỗ nhẹ đầu con rắn.

Hoa Xà cuối cùng cũng được an ủi một chút, thân mật cọ cọ cổ tay Trào Khê, lập tức xoay người chậm rãi đi về phía tây, dẫn đường cho ba người.

Tạ Phùng Thù không nhìn thấy một màn này, trong chốc lát, lực chú ý của y từ trên rắn chuyển đến Giáng Trần.

Vừa rồi mình nhất thời hoảng hốt không chọn đường, lúc này phục hồi tinh thần lại, cúi đầu quét tới sau gáy giáng trần trơn bóng như ngọc, mới nhận thấy có hơi ấmnhàn nhạt xuyên  qua tăng bào truyền đến, cùng với đó còn có mùi đàn hương thoang thoảng, tựa gỗ như tùng, mùi hương cực nhạt, Tạ Phùng Thù thiếu chút nữa cho rằng là ảo giác của mình

Kỳ quái, hòa thượng này lại không đốt hương, lấy đâu ra mùi thơm?

Tạ Phùng Thù nghĩ như vậy, còn ý đồ cúi đầu ngửi một cái, Giáng Trần dường như cảm giác được động tĩnh của y, trầm mặc trong chớp mắt mới lên tiếng nói: “Tiên quân?”

Mờ giờ phút này, Trào Khê đi theo hoa xà rốt cục phát hiện hai người còn chưa đuổi kịp, quay đầu lại nhìn liền thấy hai người kia cư nhiên còn ở tại chỗ, một đứng một ôm, chẳng khác nào như treo trên cây

“…”

Sắc mặt Trào Khê tối sầm: “Các ngươi có vấn đề?”