Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 27




Một mình đến khe Thiên Thủy, Bản Vương lại ngồi trên tảng đá trơn nhẵn kia, nhìn mặt nước dập dềnh ánh sáng, lấy bội kiếm gõ gõ lên tảng đá, “Ra đây.”

Đợi một lúc không thấy gì.

Bản Vương đứng lên, giận dữ dẫm chân mấy phát, “Thổ địa, đừng có giả điếc, ra đây cho bản tiên!”

Chốc lát sau, từ trong tảng đá chui ra một luồng tiên khí, một ông lão râu tóc bạch phơ nhưng dáng người thì nhỏ thó như trẻ con xuất hiện, cười xòa, “Không biết tinh quân gọi tiểu tiên có việc gì?”

Bản Vương tuy bị tội đày xuống trần gian, nhưng ai biết được ngày nào đó lão Ngọc Đế kia tự dưng tốt tinh gọi ta về, vậy nên tiểu tiên phàm trần thấy Bản Vương vẫn giữ đôi phần thể diện.

Suy cho cùng, tiên với người cũng không khác nhau là mấy, ai chức cao thì kẻ ấy có quyền.

Bản Vương cũng không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề, “Khe Thiên Thủy này từng có Giao nhân phải không?”

“Dạ đúng.” – lão ta chống gậy, bước rề rà đến gần Bản Vương, cười nịnh, “Nhưng sao tinh quân có hứng thú với Giao nhân kia à?”

“Không hẳn, chỉ hỏi thăm chút thôi.”

“Vậy à, ban đầu Giao nhân kia có sống trong thủy vực này thật, sống mấy trăm năm, sắp sửa tu luyện thành người rồi thì đột nhiên bị người ta bắt được.”

Quả nhiên…

Bản Vương ngẫm nghĩ một lúc, hỏi: “Ngươi có biết người ta bắt hắn đi đâu không?”

“Chuyện này thì tiểu tiên không biết. Dù sao thổ địa phân theo vùng, tiểu tiên phụ trách quản lý khu vực này, xa hơn thì không rõ lắm.”

Bản Vương nhíu mày, lại thấy lão ta nói, “Nhưng chắc là bị giết thôi. Ban đầu đám người đó định bắt hắn khóc lấy ngọc với Giao tiêu, nhưng nào biết Giao nhân kia tính tình vừa hung dữ lại kiêu ngạo cứng đầu, tấn công bị thương mấy người, những kẻ còn lại nói là sẽ giết hắn lấy mỡ làm thành dầu thắp vĩnh cửu đem bán. Trong Hoàng lăng mộ cổ rất cần thứ đó.”

Bản Vương nheo mắt, chết hay chưa còn chưa biết được.

Nhưng nếu còn sổng, hẳn cũng chịu rất nhiều đau khổ.

Cúi nhìn thổ địa mãi cũng mỏi cổ, Bản Vương khoanh chân ngồi xuống, “Nếu ngươi quản lý khu vực này, chứng kiến hết thảy, vậy phiền ngươi kể cho Bản Vương hay mọi chuyện ngày đó phát sinh như thế nào?”

“Tinh quân đã có lời, nào phải chuyện gì phiền hà.” – thổ địa khách sáo một phen, vung tay áo lên, mặt hồ lập tức hóa thành một tấm gương, cười trừ mấy cái, “Con suối này có ghi lại tất cả mọi sự nguồn cơn, tinh quân muốn xem chỉ cần nhìn vào là thấy, tiểu tiên tuổi già sức yếu rồi, không tiện trông thấy những hình ảnh kia, xin cáo từ trước.” – dứt lời hóa thành làn khói mỏng, chui lại vào trong tảng đá.

Bản Vương run rẩy, hình ảnh gì mà không tiện xem.

Dịch người lại gần bờ đá, Bản Vương nhìn vào trong nước, chỉ thấy một luồng sáng nháng lên, dần dần tái hiện những gì đã qua…

*

Đó là một ngày mưa rả rích, bầu trời âm sâm, đường đi trơn trượt, Thư Cảnh Càn mới mười lăm mười sáu tuổi, mặt mày chưa nảy nở, hãy còn vẻ ngây ngô, trên lưng khoác tay nải, thất thểu chạy đến bên khe suối, còn không ngừng lẩm bẩm, “Sao cứ bắt ông đây học ủ rượu, toàn mùi rượu hôi rình, ông cóc học đấy!”

Sau lưng là một cô bé nhỏ hơn y chừng ba bốn tuổi, vừa đuổi theo vừa hô to, “Đại ca, đại ca, chờ muội với.”

Thư Cảnh Càn giận dữ ngoái lại, “Đừng theo ta! Về bảo với cha, ta không học cái nghề ủ rượu tồi tàn ấy đâu, ta muốn đỗ đạt công danh, ta muốn làm quan!”

“Sao được chứ.” – cô bé dừng chân, vặn xoắn gấu áo, “Tửu Tiên trấn chúng ta ủ rượu bao đời, Thiên Tuyền phường nhà ta lại nổi tiếng nhất. Cha muốn huynh tiếp quản cả cơ nghiệp là chuyện đã định rồi. Huynh đừng mơ mộng làm Trạng Nguyên nữa, đi mà?”

“Mơ cái gì mà mơ?” – Thư Cảnh Càn tức tối, “Thầy bảo ta thông minh có tố chất, học một hiểu mười, tài năng hiếm có, sau này không đỗ Trạng Nguyên cũng đứng hàng tam giáp.”

“Huynh đừng có nghe lão ta nói luyên thuyên. Người tài có kẻ tài hơn, núi cao có núi cao hơn, ở đây huynh cho là mình giỏi, nhưng ra ngoài có khi cũng chỉ bình thường thôi.”

“Im mồm!” – Thư Cảnh Càn không muốn nghe, bực dọc xua tay, “Muội về đi, đang mưa to gió lớn, cẩn thận cảm lạnh.”

“Huynh thì sao?” – cô bé hỏi.

“Tạm thời ta không về, khi nào cha không ép ta ủ rượu nữa thì về cũng không muộn. Nếu ông ấy vẫn không hiểu thì cả đời này ta cũng không về.” – Thư Cảnh Càn nói xong thì chạy lên trên tảng đá, gào tướng lên trước mặt hồ âm u, “Thư Cảnh Càn ta, phải làm Trạng Nguyên —”

Cô bé đứng sau thấy y điên rồi, tức tối dẫm chân thùm thụp, “Thế huynh cứ chết dí ở đây đi, ta xem huynh sống được mấy ngày.” – dứt lời xoay người bỏ về.

Nàng vừa đi, Thư Cảnh Càn mới hốt hoảng.

Nhìn mặt nước tối thui, y run như cầy sấy.

Nghe nói trong khe nước này có Giao nhân, vừa xấu vừa tàn bạo, rất thích ăn thịt người.

Không biết thực hư thế nào, nhưng thấy trời ngày một tối, bóng cây trên đầu xào xạc, mặt nước dưới chân tối tăm, mưa rơi tí tách, làm người ta sởn cả da gà.

Sợ hãi lùi ra sau mấy bước, lại bỗng dưng nghe thấy có tiếng đạp nước bì bõm dưới bờ đá, Thư Cảnh Càn giật thót mình, nuốt nước miếng cái ực, dằn lòng phải bình tĩnh.

Bản tính thiếu niên vốn tò mò, thấy có mùi nguy hiểm thì tự dưng to gan hẳn, không chạy nữa mà dè chừng nằm bò ra tảng đá, nhích người trườn lên.

Đến bờ đá, y len lén thò đầu ra nhìn xuống. Vừa trông thấy đã hết hồn.

Hồ nước dưới tảng đá có một nam tử đang khoanh tay để trần nửa thân trên, đăm đăm nhìn mình.

Gã có khuôn mặt đẹp mê hồn, nửa thân trên cường tráng rắn rỏi, nửa thân dưới là đuôi cá khỏe khoắn thon dài, bên trên trải dài vảy đen, dưới mưa còn lấp lánh sáng.

Gã nhếch môi, há miệng đầy nanh nhọn, phát ra tiếng cười ‘Khặc khặc’ quái dị, sau đó mạnh mẽ xé nước tấn công Thư Cảnh Càn hãy còn ngây dại ngắm nhìn.

Mọi chuyện diễn ra quá mức đột ngột, Thư Cảnh Càn còn chưa bừng tỉnh giữa nỗi kinh hoàng đã bị Giao nhân lôi vào trong nước.

Thư Cảnh Càn điên cuồng giãy giụa, tay chân khua khoắng bắn tung bọt nước, há mồm kêu la, “Cứu mạng — ”

Giao nhân uốn đuôi cuốn y vào trong nước, hai cánh tay chắc ních vươn ra, khóa chặt y vào lòng.

“Ặc ặc,” – Thư Cảnh Càn uống mấy ngụm nước, nín thở liều mình đạp con cá chép kia, sau đó lấy ngực người ta làm điểm tựa, lao lên mặt nước, tham lam hớp mấy ngụm khí lành.

Giao nhân như muốn trêu đùa mà cứ kéo y vào nước rồi lại thả ra, giằng co mấy lần cũng làm Thư Cảnh Cản đuối sức, mặt mày trắng bệch, cam chịu chìm vào trong hồ.

Giao nhân dùng đuôi đẩy thử, thấy y chẳng có phản ứng nào thì cho là đã ngỏm, tự dưng thấy chán hẳn, định bụng lại gần cắn thử một miếng xem sao, ngờ đâu Thư Cảnh Càn thình lình nhào tới, há mồm, cắn mạnh lên bả vai gã.

“Xii —” – Giao nhân bị đau, phẩy đuôi hất Thư Cảnh Càn văng ra, sờ lên bả vai chảy máu.

Vết thương không thể khô khi ở trong nước, Giao nhân vội vàng nổi lên trên, thấy Thư Cảnh Càn cũng ngắc ngoải ngoi lên, thế là vung đuôi quật mạnh, hất y về lại trong nước.

“Oa” – Thư Cảnh Càn lại sặc nước, thoi thóp ngoi lên, ho sù sụ, hỏi: “Ngươi muốn gì?”

Giao nhân như không hiểu tiếng cười, chỉ híp đôi mắt thâm hiểm, nở nụ cười khó hiểu.

Gã giơ tay che miệng vết thương, chỉ thẩy vết thương đang không ngừng rỉ máu bỗng nhiên ngừng lại, khôi phục làn da trơn nhẵn tái nhợt như lúc đầu.

Thư Cảnh Cần dập dềnh trong nước nhìn gã từ xa, thấy vậy cũng quên luôn hoàn cảnh của mình bấy giờ, còn chân thành oa lên, “Lợi hại quá!”

Giao nhân há mồm phát ra tiếng cười ‘Khặc khặc’ kì dị, nhìn Thư Cành Càn từ đầu đến đít như đang đánh giá một món ăn, sau đó liếm hàm răng nhọn hoắt, tản mát đầy tà khí.

Thư Cảnh Càn giật thót, chui tùm vào trong nước, không quên thầm nhủ, gã ta ngậm mồm thì tao nhã tuyệt trần, mà há mồm ra thì đúng là ghê không phải lối.

Giống như cả bàn sơn hào hải vị tự dưng lọt vào một đĩa đậu hũ thúi, mất hết cả hương vị.

Nhưng hình như giờ không phải lúc bình phẩm người ta, Thư Cảnh Càn ỷ mình bơi giỏi, trốn vào trong nước bơi trước một đoạn xa, sau đó tìm được chỗ có bụi cây, cười hí hửng, nhảy lên chuẩn bị bỏ trốn.

“Mặt mũi đẹp đấy, nhưng cũng chỉ là con cá đần thối thôi.” – Thư Cảnh Càn đang mải đắc ý thì đột nhiên khoảng không sau lưng xuất hiện dòng nước bắn thẳng về phía mình.

Cuống cuồng nghiêng người tránh được ngọn đao nước sắc bén, y thở hồng hộc nhìn Giao nhân không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt mình. Y toét cười, vỗ bả vai gã, “Huynh đài thật là siêu, ngu đệ xin bái phục, nhưng tối rồi, nếu đệ không về, cha sẽ lo lắng lắm, chi bằng mình hẹn nhau hôm khác ha?” – nói xong thì co giò bỏ chạy.

Giao nhân cười, phẩy tay cái, đốn gãy một gốc cây.

Thư Cảnh Càn lại bị chặn, tức tối quay ra, “Rốt cuộc ngươi muốn gì? Muốn ăn thịt ta phải không? Ta nói cho ngươi biết, ta da dày thịt mỡ, cóc có ngon đâu!”

Giao nhân nheo mắt đánh giá y, như đang đắn đo điều gì.

Thư Cảnh Càn thấy có hi vọng, vội vàng xòe tay cho gã xem bàn tay đầy chai do bê rượu hàng năm của mình, “Xem đi, da dày như ta không ăn được đâu.”

Chừng như không tin, gã lê đuôi đè ập lên người Thư Cảnh Càn, ngửi ngửi.

Một mùi tanh nồng phả thẳng vào mặt làm y đánh cái hắt xì, xoa xoa mũi nhìn con cá chết tiệt kia.

Chỉ thấy gã ta ngửi lấy ngửi để xong rồi, nhận ra con mồi này hợp khẩu vị quá chừng, thế là há mồm, lộ ra hàm răng dày đặc, cắn lên cổ Thư Cảnh Càn.