Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 38: Dục hỏa trùng sinh




Nghe được thanh âm của Thao Thiết, Tiểu Long sợ tới mức lập tức bưng kín cái miệng nhỏ nhắn, tội nghiệp gần sát Lam Ảnh Nguyệt, "Mẫu thân, bảo hộ ta."

Lam Ảnh Nguyệt không nói gì rút một chút khóe miệng, hiện tại Tiểu Long đã tỉnh, chỉ sợ hai tên này về sau mỗi ngày đều ầm ỹ phiền đến nàng, ngẫm lại cảm thấy đau đầu.

An Nhã nhìn bộ dáng của Tiểu Long, không khỏi nở nụ cười, "Đến, tỷ tỷ ôm ngươi."

Nghe được lời này, Lam Ảnh Nguyệt buồn cười nhìn thoáng qua, "Ngươi xác định, là tỷ tỷ?"

Lúc này An Nhã mới phục hồi lại tinh thần, Tiểu Long gọi thần tượng là mẫu thân, nếu gọi là tỷ tỷ hình như không đúng lắm.

Lam Ảnh Nguyệt lúc này chỉ thầm nghĩ làm sao có thể nhanh tìm được Đông Phương Hàn, cũng không rảnh đi để ý An Nhã đang rối rắm. Nhưng mà hiện tại nguyên khí Thao Thiết đại thương, đã không có cách nào cảm ứng được vị trí của Đông Phương Hàn.

Nhớ tới du hồn vừa nãy, Lam Ảnh Nguyệt mơ hồ cảm thấy có chút bất an, vừa mới vào đã gặp phải cường giả như du hồn kia, không biết ở trong này còn chủng tộc nào khác tồn tại hay không.

Vừa mới rồi không phải nhờ Thao Thiết cùng Tiểu Long, chỉ sợ bọn họ đã chết.

"Ta là không có biện pháp, nhưng tiểu bạch si có thể, dù nó vô dụng thì nó cũng là long, là một trong tứ đại hộ pháp của thần giới." Thanh âm Thao Thiếu rất nhỏ, có chút mệt mỏi.

Trong lúc nhất thời mấy người Tần Ngọc thạch hóa, cái gì? Long?

Bọn họ hoảng sợ nhìn tiểu miêu nhỏ trước mắt, nhìn như thế nào cũng chỉ là một con mèo nhỏ mà thôi, đến cùng Tiểu Dật là loại người nào, ma sủng của nàng lại là thần long, quả là một bất ngờ.

"Có thể không?" Lam Ảnh Nguyệt xờ xờ đầu nhìn Tiểu Long, Tiểu Long mê mang, nó chưa từng gặp qua Đông Phương Hàn, nó tìm thế nào tìm.

"Đi tìm con Trùng Tử." Thao Thiết nói xong câu đó, không còn có khí lực, nhắm hai mắt lại, ngâm cả thân mình vào trong dòng suối trong không gian, không có thanh âm.

Tiểu Long nhìn bộ dáng Thao Thiết kia mỏi mệt kia, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, ta có thể dẫn mấy người đi tìm con Trùng Tử."

"Ngoan." Lam Ảnh Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve mđầu của nó, ôm nó ở trong lòng, Đông Phương Hàn trông coi thần thú, nhất định ở gần thần thú.

"Các ngươi có hối hận khi tiến vào cùng ta không?" Lam Ảnh Nguyệt một bên vuốt ve lông mao cho Tiểu Long, một bên nhàn nhạt mở miệng, "Chúng ta có thể sẽ bỏ mạng tại nơi này."

"Nhưng chúng ta cũng có khả năng gặp nhân họa đắc phúc, tìm được bảo bối." Tần Ngọc không chút để ý nói.

"Ân, cũng cho chúng ta tấy tủy trọng sinh một lần, sau đó nghiền áp mọi người." Lâm Khiêm ngữ khí ôn nhuận, phảng phất quên mất, bọn họ vừa mới đi qua quỷ môn quan.

"Có thần tượng ở đây, ta không sợ." An Nhã nói.

Khóe miệng Lam Ảnh Nguyệt không tiếng động gợi lên mỉm cười, "Kia chúng ta đi thôi."

"Thần tượng, nó gọi là gì?" An Nhã vừa đi, vừa hỏi.

Lam Ảnh Nguyệt trầm mặc, nàng còn chưa đặt tên cho Tiểu Long Tiểu Long, nàng suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Nó kêu Nắm."

"Phốc." Tần Ngọc nhịn không được bật cười, nguyên bản không khí khẩn trương nhất thời trở nên có chút thoải mái lên, "Tiểu Dật, nó là thần long."

Nhìn Lâm Khiêm cùng Tần Ngọc tràn đầy ý cười, Lam Ảnh Nguyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, "Ngươi quản ta."

Tần Ngọc lập tức mím miệng lại, quản nàng? Hắn không dám, bất quá nàng cùng An Nhã hai người có trình độ đặt tên cũng không cao, một Nắm một Bánh Bao.

Theo Tiểu Long dẫn đường, bọn họ đi tới cửa một rừng rậm, nhìn rừng rậm âm trầm kia, mấy người khẩn trương nắm chặt nắm tay.

"Chúng ta không có đường vòng sao?" An Nhã gian nan nuốt nước miếng, cánh rừng này nhìn qua liền rất khủng bố, nhưng lại mạo hiểm hắc vụ, không biết bên trong có cái gì.

Tiểu Long lắc lắc đầu, "Mẫu thân, chỉ có một con đường."

Lam Ảnh Nguyệt nhìn rừng rậm kia liếc mắt một cái, quyết định lấy ra linh thảo trong không gian, nhưng vừa nhìn vào trong không gian, nàng không khỏi ngây ngẩn cả người.

Nguyên bản dược liệu đang thưa thớt, chỉ trong vài ngày đã dài ra rất nhiều cây non, quanh thân phiếm đỏ ửng.

Không phải do nàng đi nghiên cứu kỹ, Lam Ảnh Nguyệt lấy ra dược thảo phân cho mấy người, sau đó bảo mọi người quấn gọn ống tay áo cùng quần.

Mấy người cũng không kéo dài thời gian, nhanh chóng bó gọn quần áo vào sát người, hít sâu một hơi, đi theo Lam Ảnh Nguyệt đi vào cánh rừng.

Vừa mới đi vào cánh rừng, toàn bộ ánh nắng mặt trời bị những cây đại thụ che khuất, trong không khí tràn ngập mùi ẩm mốc của rừng già.

Đi một lúc lâu không gặp được nguy hiểm, An Nhã dần dần thả lỏng cảnh giác, nàng tò mò nhìn chung quanh, một bàn tay nắm tay Tần Ngọc, đột nhiên, đột nhiên nàng chú ý tới vật nhỏ màu tím ở trên cây, quanh thân nó lóe tử hồng quang*, giống như một con hồ ly thu nhỏ, quỷ dị lại đẹp mắt.(*tử hồng quang: ánh sáng tím hồng)

Vật nhỏ phấn điêu ngọc mài, cực kỳ giống Bánh Bao nhà nàng hồi nhỏ, vì thế An Nhã vươn tay muốn chạm vào vật nhỏ kia, vật nhỏ trừng mắt nhìn An Nhã vẫn không nhúc nhích, khóe miệng nho nhỏ lộ ra mỉm cười.

Ngay tại Anya sắp đụng đến kia vật nhỏ thời điểm, Tiểu Long đột nhiên phát ra một tiếng kịch liệt thét lên, nhưng là kêu lên thanh âm lại thành, "Meo."

Anya thủ một chút, Tiểu Long đã nhảy tới trên tay nàng, tiểu trảo giương lên, nhất đạo thiểm điện từ trên trời giáng xuống bổ vào kia màu tím vật nhỏ trên người.

Nháy mắt, kia màu tím vật nhỏ nhanh chóng bành trướng, bất quá trong khoảnh khắc liền biến thành một cái cùng thụ tề cao quái vật lớn, dài vẻ mặt ánh mắt, giương miệng, ghê tởm niêm trù vật theo nó miệng địa hạ, không ngừng ăn mòn giả trên đất hết thảy.

Tần Ngọc túm Anya cấp tốc lui về phía sau, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh.

"Mẫu thân, nàng không nghe lời." Tiểu Long trở lại trên vai Lam Ảnh Nguyệt, mềm yếu nói: "Cái kia đại khái là vật ăn thịt người."

Lam Ảnh Nguyệt nhu nhu đầu Tiểu Long, vừa mới rồi tâm nàng kém chút nữa nhảy ra ngoài, tiến vào trong này nàng đã nói qua không nên động vào thứ gì, nếu không phải vừa mới rồi Tiểu Long phản ứng mau, lúc này An Nhã đã bị kia quái vật nuốt chửng.

An Nhã lúc này áy náy cực kỳ, cúi đầu nói: "Thực xin lỗi, thần tượng."

"Cẩn thận." Lam Ảnh Nguyệt thở dài một hơi, đảo mắt nhìn về phía quái vật kia, Thao Thiết còn chưa tỉnh, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính bản thân.

Đúng lúc này, trường cung vẫn luôn nằm trong không gian đột nhiên sáng ngời, nhanh chóng bay ra khỏi không gian.

Lam Ảnh Nguyệt sửng sốt, nàng không nghĩ tới thời điểm này nó sẽ xuất hiện, bất quá, Thao Thiết nói nó là thượng cổ thần binh, nàng muốn thử xem thế nào, nâng tay lên cầm nhẹ vào Huyết cung.

Ngay tại thời điểm đó, nàng cảm giác được năng lực bộc phát của Huyết cung.

Nhìn cung tiễn trống rỗng kia, ba người cả kinh, Tiểu Dật không phải ma pháp sư sao? Vì sao lại cầm cung tiễn.

"Tiểu Dật, ngươi là cung thủ?" Tần Ngọc hỏi.

"Ta không có ma pháp trượng." Lam Ảnh Nguyệt nói lời này khiến mấy người kia xém chút nữa ngã ngửa, bởi vì không có ma pháp trượng mà nàng định lấy cung tiễn dùng sao, lý do thật hiếm thấy.

Hơn nữa nhìn cây cung kia, màu sắc ảm đạm chắc hẳn không phải một vũ khí tốt.

Thời điểm mấy người cho rằng Lam Ảnh Nguyệt chỉ tùy tiện lấy ra dùng thì nàng lại nhẹ nhàng giơ cung lên, tư thế kia kém chút làm Tần Ngọc bật cười, tư thế này của Tiểu Dật chắc hẳn là lần đầu tiên dùng cung tiễn, hoàn toàn không đúng, nàng chỉ có cung lại không có tên sẽ bắn thế nào.

Chỉ trong nháy mắt, nụ cười của Tần Ngọc cương cứng ở trên mặt.

Chỉ thấy tay Lam Ảnh Nguyệt đặt lên cung hơi dùng một chút lực, tạo nên một độ cong hoàn mỹ, Huyết cung trong nháy mắt mất đi sắc vẻ ảm đạm, quanh thân bị lửa đỏ quang mang bao phủ, giống như một con Phượng Hoàng đang giang rộng đôi cánh, trong hư không một tên đot thẫm dần dần hình thành từ đầu ngón tay Lam Ảnh Nguyệt, lộng lẫy loá mắt.