Nhiệt Độ Xã Giao (Xã Giao Ôn Độ)

Chương 31




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Nara

Betaer: Có chút tò mò

cbc686a492f2be8209aebd15ad18a766jpg

Chương 31

Mối tình không hẳn trên đất khách của Tống Viễn Tuần và Phương Chiêu Mộ, nếu như tính từ ngày Phương Chiêu Mộ yêu cầu Tống Viễn Tuần thay đổi chính mình đến hôm Phương Chiêu Mộ về nước, thì tổng cộng là năm mươi sáu ngày.

Chuyến bay của Phương Chiêu Mộ ở C thị chạng vạng sáu giờ rưỡi cất cánh, Tống Viễn Tuần ở trường còn có việc, ít nhất phải nửa tháng nữa mới có thể trở về.

Buổi tối một ngày trước đó, Tống Viễn Tuần đến nhà Phương Chiêu Mộ, hai người thu dọn hành lý của Phương Chiêu Mộ đến hai giờ sáng, giữa lúc đó Tống Viễn Tuần có về nhà một chuyến, cầm cái va-li to đùng của mình đến cho Phương Chiêu Mộ để đồ.

Nguyên nhân là vì đầu tiên, Phương Chiêu Mộ có chút bệnh lề mề, vẫn luôn kéo dài không thu dọn, còn nhớ lộn ngày về nhà, bị Tống Viễn Tuần nhắc nhở mới như tỉnh giấc chiêm bao; thứ hai, sau khi Phương Chiêu Mộ đến C thị thì mua một đống đồ mà Tống Viễn Tuần phán là phế vật, đặt ở góc nhỏ trong phòng, còn chồng đến là gọn gàng, xếp lên có thể cao đến vô cùng vô tận.

Vừa mới đầu Phương Chiêu Mộ cực kỳ bướng bỉnh, không cho Tống Viễn Tuần nhúng tay, Tống Viễn Tuần ngồi yên trên giường nhìn Phương Chiêu Mộ sắp xếp nửa tiếng đồng hồ.

Phương Chiêu Mộ nhét từng đống từng đống đồ mình mua vào va-li, nhét đầy hết cả nửa cái va-li, Tống Viễn Tuần chỉ chỉ giá áo giản dị một bên, hỏi Phương Chiêu Mộ: “Mộ Mộ, quần áo em cũng mang về hết hả?”

“Mang chứ.” Phương Chiêu Mộ đứng quạt quạt tay, trả lời Tống Viễn Tuần.

Cậu hôm nay mặc áo ngắn, tay vừa nhấc liền lộ ra nửa đoạn eo, trên eo đều là dấu hôn Tống Viễn Tuần để lại.

Phương Chiêu Mộ nghỉ ngơi một hồi, phát hiện ánh mắt Tống Viễn Tuần không đúng, nhìn xuống dưới, lập tức thả tay, kéo vạt áo xuống, hỏi Tống Viễn Tuần: “Hỏi cái này làm gì?”

Tống Viễn Tuần đột nhiên đứng lên, Phương Chiêu Mộ sợ hắn xằng bậy liền lui về sau một bước, lắp ba lắp bắp nói: “Em mới xếp được một phần mười.”

“Va-li em đã đầy một nửa luôn rồi.” Tống Viễn Tuần nói, ngồi xổm xuống cầm lấy một cái hộp chất đống bên kia của Phương Chiêu Mộ mở ra xem, hỏi Phương Chiêu Mộ, “Một cái dây chuyền nhỏ như vậy không thể ném hộp đi sao?”

“Không được.” Phương Chiêu Mộ có chút OCD*, vật nào cũng phải đặt trong hộp của nó.

*Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.

Người bị ảnh hưởng của bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại một cách vô nghĩa mà không kiểm soát được chẳng hạn rửa tay hàng chục lần mặc dù tay đã sạch hay dành quá nhiều thời gian để sắp xếp đồ vật trong nhà quá mức gọn gàng cần thiết.

Chi tiết hơn: Wiki

Tống Viễn Tuần lắc đầu, nói: “Mấy cái này em để lại anh chuyển phát nhanh về cho.”

Phương Chiêu Mộ ngẫm lại cũng có đạo lý, liền tiếp nhận hỗ trợ của Tống Viễn Tuần, lôi hết đống đồ xếp mất nửa tiếng ra.

“Nhiều quá đi mất. ” Phương Chiêu Mộ nhìn căn phòng gần như chưa hề đụng tới của mình, trong lòng trào lên tuyệt vọng, cuối cùng cũng hối hận mình bắt đầu thu dọn quá muộn, cậu nhìn đồng hồ, đã 2 giờ chiều, có chút bất lực mà quay đầu nhìn Tống Viễn Tuần, hỏi hắn “Làm sao bây giờ?”

Tống Viễn Tuần vén ống tay áo lên, nói: “Để anh giúp em.”

Sự thực chứng minh, Tống Viễn Tuần lý luận phong phú, kinh nghiệm thực tiễn lại thiếu sót, càng giúp càng loạn.

Phương Chiêu Mộ chỉ là mua quá nhiều vật nhỏ thượng vàng hạ cám dẫn đến hành lý cực kỳ nhiều, năng lực sắp xếp và thu dọn hành lý vẫn có, mà Tống Viễn Tuần đến quần áo cũng không gấp được.

Phương Chiêu Mộ nhìn quần áo Tống Viễn Tuần gấp cho cậu, càng rầu rĩ, nói với Tống Viễn Tuần: “Ai nha, anh đừng làm nữa. Tống thiếu gia vẫn nên ngồi chơi đi.”

Rồi hôn hắn một cái, hôn bay hết không vui trên mặt Tống Viễn Tuần.

Hai người khó khăn khổ sở càn quét sạch căn phòng một lần, nhét cho vừa hai cái va-li 3,2m2(*), những đồ còn lại Tống Viễn Tuần sẽ giúp Phương Chiêu Mộ chuyển phát nhanh về, hai người lên xuống tầng mất hai chuyến, bỏ đồ lên xe Tống Viễn Tuần, đến nhà hắn.

*Gốc là 32 tấc, tui search thì thấy 1 tấc = 1/10m, nhưng dù 1 cái va-li 3,2m hay 2 cái va-li cộng lại 3,2m thì vẫn hơi quá vô lý nên tui để 3,2m2. Nếu ai hiểu được đúng nghĩa cái 32 tấc kia thì giúp tui với:(((

Dọn đồ quá hao tâm tốn sức, mười một giờ giữa trưa ngày thứ hai Phương Chiêu Mộ mới bị Tống Viễn Tuần gọi dậy, hai người ra ngoài ăn cơm xong là đã đến lúc Tống Viễn Tuần phải tiễn Phương Chiêu Mộ đi rồi.

Lúc tạm biệt hai người ôm nhau một hồi, Tống Viễn Tuần nắm chặt tay Phương Chiêu Mộ, cậu cũng không muốn bảo hắn buông ra, qua vài giây, Tống Viễn Tuần vẫn đành nới lỏng tay.

Hắn hôn trán Phương Chiêu Mộ, nói: “Trở về ngoan ngoãn chờ anh.”

Phương Chiêu Mộ “Ừm” một tiếng, nhìn Tống Viễn Tuần, nói: “Biết rồi.”

Thừa dịp chính mình còn chưa quá buồn vì ly biệt, cậu xoay người rời đi.

Phương Chiêu Mộ ngồi trên máy bay về nước, cảm thấy thời gian một năm này như giấc mộng Nam kha, vừa dài vừa ngắn.

Cậu mở mang kiến thức, thu liễm tính khí, mơ mơ hồ hồ quyết định tương lai, từ hai mươi mốt tuổi đến hai mươi hai tuổi xảy ra rất nhiều chuyện, lại giống như cái gì cũng không thay đổi.

Người nhà Phương Chiêu Mộ cùng ra sân bay đón cậu, em gái và cậu ngồi ở ghế sau, em gái tràn đầy phấn khởi hỏi hết cái này đến cái kia, tâm trí Phương Chiêu Mộ chợt lóe lên hình ảnh Tống Viễn Tuần buông tay bảo cậu ngoan ngoãn chờ hắn lúc rời đi, chậm rãi trả lời.

Để Phương Chiêu Mộ nói về khoảng thời gian làm nghiên cứu ở đại học T, cậu có thể nói cả ngày, nói về sinh hoạt của cậu ở C thị, lại không biết nên nói từ đâu. Bởi vì không vui không thể nói, vui cũng không thể nói, còn lại lại chẳng có gì.

Về trường, Phương Chiêu Mộ bận rộn ngoài dự liệu.

Sau khi chào hỏi xong, cậu liền bị giáo sư túm vào phòng thực nghiệm làm hạng mục, mỹ danh là thích ứng hoàn cảnh. Cậu là người địa phương A thị, trường cách nhà có ba chuyến tàu điện ngầm, ra khỏi cửa chính là tòa nhà thí nghiệm dự định của thầy tương lai của cậu. Phương Chiêu Mộ quen ở một mình, không muốn ở ký túc xá, mỗi ngày qua lại giữa nhà và trường, đi sớm về trễ, sinh hoạt cũng trở lại bình thường.

Tống Viễn Tuần cũng bận rộn, hai người lệch múi giờ, thời gian trò chuyện cũng không có.

Chiều chủ nhật, Phương Chiêu Linh về trường, vừa vặn cha mẹ Phương Chiêu Mộ đều đi công tác, Phương Chiêu Mộ cũng không đi phòng thực nghiệm, cô liền ép Phương Chiêu Mộ buổi trưa dẫn cô ra ngoài ăn cơm, rồi đưa cô về trường.

Hai anh em đến một nhà hàng mới mở phụ cận trường Phương Chiêu Linh, đang đợi đến số*, Phương Chiêu Mộ đột nhiên nhận được tin nhắn của Tống Viễn Tuần.

*Bên nước ngoài (tui không nhớ lắm nhưng ở VN có nơi áp dụng rồi thì phải), đến quầy gọi món sẽ nhận được số, hay cái gì đó tương tự. Đến số sẽ hiện lên trên màn hình lớn hoặc cái thiết bị người ta đưa sẽ sáng lên các kiểu, chắc thế:D

“Ở trường à?” Tống Viễn Tuần đột nhiên hỏi cậu.

Phương Chiêu Mộ nhìn em gái ngồi bên một cái, trả lời: “Đang đi ăn bên ngoài.”

“Cùng bạn?” Tống Viễn Tuần lại hỏi.

Phương Chiêu Mộ trả lời: “Em gái.”

Qua một phút, Tống Viễn Tuần nói: “Gửi định vị cho anh.”

Phương Chiêu Mộ tâm khẽ nhảy, điện thoại di động thiếu chút không cầm được, cậu nói với em gái đi gọi điện thoại, tới chỗ ít người, gọi cho Tống Viễn Tuần.

Tống Viễn Tuần nhận rất nhanh, Phương Chiêu Mộ nghe thấy từ chỗ Tống Viễn Tuần truyền tới tiếng của cảng hàng không, tâm trạng vốn bình tĩnh bỗng chốc như bị nước nóng phủ kín, hỏi Tống Viễn Tuần: “Anh đã về rồi?”

“Ừm.” Tống Viễn Tuần nói, “Về rồi.”

“Cũng không nói với em.” Phương Chiêu Mộ oán giận hắn, “Vốn có thể tới đón anh.”

“Kiểm tra đột xuất. ” Tống Viễn Tuần nói, “Xem em có ngoan không.”

“—— anh, đến số rồi!” Phương Chiêu Linh ra tìm Phương Chiêu Mộ, kêu cậu một tiếng.

Phương Chiêu Mộ vội vàng nhỏ giọng nói với Tống Viễn Tuần đã đến số, cúp máy, rồi gửi định vị cho Tống Viễn Tuần.

Người phục vụ dẫn bọn họ ngồi vào một cái ghế dài bốn người ngồi, lúc bày bộ đồ ăn thì Phương Chiêu Mộ cản lại, nói lấy thêm một bộ, Phương Chiêu Linh “Ồ” một tiếng, lộ ra nụ cười bát quái, nói: “Anh, có phải bạn gái anh sắp đến không?”

Phương Chiêu Mộ nói: “Có một người bạn của anh sắp tới, bạn học phòng thực nghiệm đại học T.”

“Nam hay nữ thế?” Phương Chiêu Linh tra hỏi cậu.

“Nam.” Phương Chiêu Mộ nói.

Phương Chiêu Linh đầu tiên là thất vọng vài giây, sau lại hỏi cậu: “Đẹp trai không?”

Phương Chiêu Mộ suy nghĩ một chút, thừa nhận: “Đẹp.”

“Anh cũng không nói anh ở phòng thực nghiệm có bạn học đẹp trai nhá!” Phương Chiêu Linh vỗ bàn.

Tống Viễn Tuần đến nhanh hơn Phương Chiêu Mộ tưởng, đồ ăn còn chưa lên hết, nhân viên phục vụ đã dẫn hắn tới đây.

Vốn Phương Chiêu Linh đang nói chuyện trường học với Phương Chiêu Mộ, mắt vừa nhìn thấy Tống Viễn Tuần, liền đột nhiên cấm khẩu, Phương Chiêu Mộ quay đầu lại, Tống Viễn Tuần đứng cách chỗ cậu nửa mét, đang nhìn cậu.

Tống Viễn Tuần ăn mặc thoải mái hơn lúc ở trường, T shirt quần dài và giày chơi bóng, mặc không khác lúc ở nhà lắm, nhìn qua tính công kích cũng không hiển hiện ra mạnh như bình thường.

Bốn mắt tương giao, tim Phương Chiêu Mộ như co lại, mới bừng tỉnh phát hiện quả thực có chút nhớ hắn, thậm chí cũng không ít hơn Tống Viễn Tuần nhớ Phương Chiêu Mộ bao nhiêu.

Tống Viễn Tuần gật gật đầu với Phương Chiêu Linh, ngồi xuống bên cạnh Phương Chiêu Mộ, cầm hóa đơn lên nhìn một chút, Phương Chiêu Mộ nói với hắn: “Em và Linh Linh tùy tiện gọi mấy món, anh ăn không đủ thì gọi thêm.”

Tống Viễn Tuần không khách khí hỏi người phục vụ lấy thực đơn, Phương Chiêu Mộ ghé lại gần hắn nhìn nhìn, nhớ ra còn chưa giới thiệu, liền nói với em gái: “Bạn học anh, Tống Viễn Tuần.”

Nghe thấy Phương Chiêu Mộ giới thiệu, Tống Viễn Tuần rời tầm mắt khỏi thực đơn, quay đầu nhìn Phương Chiêu Mộ một cái, Phương Chiêu Mộ có chút chột dạ, bèn nói thêm: “Là người có quan hệ tốt nhất.”

“Anh chẳng nhắc tới gì cả.” Phương Chiêu Linh trách Phương Chiêu Mộ.

Tống Viễn Tuần đột nhiên nói chen vào, hỏi Phương Chiêu Linh: “Cậu ấy chưa từng nói tới sao?”

Phương Chiêu Linh trả lời Tống Viễn Tuần: “Phương Chiêu Mộ chẳng nhắc tí gì về chuyện lúc đi trao đổi, toàn nói em nghe mấy cái số liệu không hiểu nổi, ảnh rõ keo kiệt ra.”

Phương Chiêu Mộ đang tính lên tiếng, bàn tay đặt phía dưới liền bị Tống Viễn Tuần nắm chặt.

Tay Tống Viễn Tuần rất nóng, lực cũng không lớn, chỉ nhẹ nhàng đem bàn tay nửa khép của Phương Chiêu Mộ mở ra, sau đó lồng vào thật chặt.

“Cậu ấy đúng là rất keo kiệt.” Tống Viễn Tuần phụ họa Phương Chiêu Linh, nói “Vé ngày mùng 4 tháng 5 chỉ rẻ hơn vé ngày mùng 9 có bảy mươi đồng, cậu ấy lại vẫn muốn vé ngày mùng 4.”

Phương Chiêu Mộ muốn giải thích, muốn nói Tống Viễn Tuần sao lại thù dai như vậy, là giáo sư của cậu giục cậu không có chuyện gì thì nhanh chóng về nước, cũng không phải cậu keo kiệt, thế nhưng tay bị Tống Viễn Tuần bọc lại, tim của cậu đập nhanh quá mức, mở miệng cũng nói không nên lời, chỉ muốn nhanh nhanh tìm cái phòng tối không người, có thể thỏa thích ôm ấp hôn hít với Tống Viễn Tuần.