Nhìn Em

Chương 18: Cậu vừa muốn cầm một cây gậy gõ anh tỉnh táo, vừa muốn giữ anh bên mình chăm sóc cẩn thận




Chuyển ngữ: Red de Ed

Thứ bảy tuần sau đó, thùng gạo trong nhà hết, dì đi chợ mua, để Thẩm Hàm ở nhà một mình. Vì tối hôm trước thức đêm viết lách nên sáng ra mê man, Thẩm Hàm quyết định mở đầu CD lên nghe nhạc. Đĩa là do Nhan Thanh đưa, “Notations” của Boulez.

Thẩm Hàm rất thích nhà soạn nhạc này, trong thời gian dài từng say sưa rằng, ông là người Pháp duy nhất đạt hàm giáo sư chuyên ngành âm nhạc. Tuy Nhan Thanh cảm thấy, đó là hiệu quả các loại nhạc cụ phối hợp với nhau tầng tầng lớp lớp, giống cào loạn trên phím dương cầm cực kì. Song thấy bạn thân trung trinh như thế, thi thoảng cũng tìm mấy đĩa nhạc tới cho anh.

Thẩm Hàm vừa nghe vừa gõ nhịp. Từ sau khi mù, khả năng phân biệt của tai ngày càng tốt. Nhất là với kiểu giao hưởng hợp tấu này đã phân biệt được hơn năm mươi bộ âm, càng lĩnh hội được trình độ phức tạp và xuất thần nhập hoá mà người khác không sao thưởng thức. Đến khi toàn bộ bốn phần kết thúc, Thẩm Hàm mới chậm rãi hồi thần, nhận ra hai tay vẫn đang run rẩy trong làn dư âm cao vút khiến da đầu tê rần kia.

Anh thở dài một hơi. Nếu hồi trước cho Dương Lạc nghe thử thì có phải tốt không. Anh nghĩ.



Thẩm Hàm khoanh tay lên bàn gục mặt xuống, che đi nụ cười bất đắc dĩ.

Đã bảo không nghĩ nữa mà. Đã bảo…

Bên tai truyền đến tiếng mở khoá. “Dì về rồi ạ.” Thẩm Hàm đứng dậy.

Dì kéo một bao gạo vào cửa: “Ôi, cuối cùng cũng về nhà rồi.”

Thẩm Hàm nghe tiếng thở của bà, vịn bàn đi sang: “Một mình dì khuân về ạ? Có mệt không? Không phải người ta vẫn giao về nhà hả dì?”

Dì còn đang kéo gạo vào bếp, vừa kéo vừa bảo: “Hôm nay nhiều người mua gạo quá, người ở hàng gạo ra ngoài hết cả. Ban đầu dì chỉ định thử xem có khuân về nhà được không.” Bà cất xong bao gạo, đi ra, mỉm cười nói, “Cơ mà, có người làm việc thiện, mang về nhà giúp dì á.”

Thẩm Hàm an tâm, nghiêm túc nói: “Tốt quá. Con cứ lo dì dỗi mà tự mình khuân chứ.”

Dì đỡ anh ngồi xuống: “Người giúp dì con biết đó. Đoán xem là ai nào?”

Thẩm Hàm trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Nhan Thanh ạ? Anh ý cũng đi mua thức ăn hả dì? Trùng hợp thế… Úi đau! Sao gì véo con?”

“Nếu là Nhan Thanh thì nó dám không chủ động khuân hử. Một tuần đến nhà ăn ké bao nhiêu lần, ăn xong còn gói mang về cho Hạo Hạo, nó dám không khuân á, sau này xem dì còn mở cửa cho nó không!”

Thẩm Hàm bưng bên má hãy còn đau, câm nín.

Nom bộ dạng ấm ức của anh, dì đưa tay lên xoa giúp anh: “Thôi thôi, dì mới kéo bao gạo, chưa điều chỉnh lực tay được. Là học sinh của con đó. Chắc là từng thấy dì dẫn con đi dạo trong trường, đến hỏi dì có biết con không, sau đó chủ động giúp dì khuân về.”

Nghe bà nói thế, lòng Thẩm Hàm không kìm được thất vọng, ngoài miệng vẫn hỏi: “Em ấy lên lầu chứ? Sao không gọi em ấy vào nhà ạ?”

“Tất nhiên dì có gọi chứ. Cơ mà thằng bé có vẻ ngại, thế nào cũng không chịu. Nhân lúc dì cầm chìa khoá mở cửa thì chuồn xuống lầu luôn.”

Dì không khỏi tiếc nuối nói: “Thiệt tình. Vốn còn định giữ thằng bé ở lại ăn cơm.”

“Cơ mà á, Tiểu Hàm nhà mình đúng là không đơn giản. Dọc đường đi thằng bé kia cứ nói mãi, thầy giáo mới đến đáng sợ lắm, chỉ mong con quay về thôi.”

Sinh viên sắp trưởng thành đến nơi bị bà gọi cứ như thằng trẻ con, Thẩm Hàm khẽ bật cười: “Tại con dễ tính quá thôi. Làm thầy vẫn phải nghiêm túc hơn mới tốt.”

***

Hàn Nghị đạp xe hộc tốc trong trường, nãy nhận được điện thoại của Sầm Thành, nói chân của Dương Lạc bị thương trong lúc đá bóng. Khi đến phòng y tế, thấy Sầm Thành đang ở bên ngoài chờ cậu.

“Sao thế?” Cậu vừa khoá xe vừa hỏi.

“Liều quá trời luôn. Trên sân chạy như ma đuổi, mấy phút cuối của nửa hiệp sau thì ngã, chân sưng vù lên ngay.”

Hàn Nghị đứng thẳng lưng lên, cảm thấy hứng thú hỏi tiếp: “Liều tới mức nào, bình thường lúc nào cũng qua loa, sao tự dưng hôm nay lại đổi tính?”

“Mày vào trong thì tém tém lại mấy câu, trong lòng nó có tâm sự, xả ra chút cũng tốt.”

Dương Lạc nằm trên giường, mắt cá chân trái băng kín treo lên. Mồ hôi thấm ướt tóc cậu, mấy sợi tóc rũ rượi trước trán. Tứ chi đau nhức, hoàn toàn kiệt sức.

Bờ ngực cậu phập phồng, mấy mươi phút chạy thục mạng và ra sức sút bóng, tới giờ vẫn khiến hơi thở của cậu chưa hồi phục hoàn toàn.

Trong đầu vẫn là sự tỉnh táo chết tiệt. Trừ lúc đau đớn cuốn lấy thân cậu như thuỷ triều ra, cậu vẫn luôn duy trì trạng thái như vậy.

Hôm đó thấy Ngải Bình và Lâm Cương với nhau, cậu đã lờ mờ biết tại sao học viện lại tống Thẩm Hàm đi một cách vô lí lẽ. Nhưng Thẩm Hàm khiến cậu đau lòng thật sự, thậm chí có thể nói là tức giận.

Cậu biết mình thích người đồng giới, với cậu, việc thích Thẩm Hàm là hết sức tự nhiên. Có hơi hời hợt né tránh sự tiếp cận của người khác, khí chất kiên nhẫn ẩn khuất kiêu ngạo, dịu dàng mà điềm tĩnh, còn có tín nhiệm sau khi quen thân và cái tính trẻ con… Nhưng cậu không hề thích tính cách cho đi tất cả mặc kệ bản thân tổn thương, lặng lẽ nhún nhường hết lần này đến lần khác, còn âm thầm rời đi. Nhưng dường như những điều ấy đặt trên người Thẩm Hàm lại hoá thành chất hấp dẫn cậu, khiến cậu vừa muốn cầm một cây gậy gõ anh tỉnh táo, vừa muốn giữ anh bên mình chăm sóc cẩn thận.

Dương Lạc gắng sức nhấc tay, che đi ánh dương rọi từ cửa sổ vào mắt.

Thiệt tình. Cái tên ngốc chỉ biết chạy trốn đó.

“Mày không sao chứ?” Bọn Hàn Nghị đẩy cửa đi vào.

“Vẫn ổn, nghỉ ngơi hai ngày là được.” Dương Lạc bỏ tay xuống, nhìn cả bọn đến trước giường mình.

“Có chuyện muốn nói mày biết nè.” Hàn Nghị đụng bên chân trái băng bó của cậu.

“Có chuyện khởi tấu. Với lại đừng đụng vào vết thương tao.”

Hàn Nghị hậm hực thu tay, nhìn Sầm Thành một chốc: “Mày biết tao về nhà đúng không?”

“Ừ.”

“Sáng nay mẹ kéo tao đi mua thức ăn chung với bả.”

“Ừ.”

“Mày biết tao gặp ai không?”



Thứ hai, dì đi mua thức ăn trở về. Lúc mở cửa, Thẩm Hàm nghe bà nói với một người khác: “Là ở đây. Vào đi.” Bèn hỏi, “Ai đến thế ạ?”

Dì không đáp. Có người tự mình đi tới phía anh.

Thẩm Hàm cảm nhận người đó đến gần, cảm thấy hô hấp tưởng như ngừng lại. Có lẽ nào? Có lẽ nào?

Người đó đứng trước anh, giọng nói quen thuộc từ đỉnh đầu vẳng xuống: “Thầy Thẩm, lâu rồi không gặp.”