Nhìn Lên - Thủy Vị Mật Đào

Chương 27




Lúc Thời Lục sắp ngủ trên ghế sofar thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Cô toát mồ hôi lạnh, đầu cũng hơi đau. Có chút chậm chạp cô mò trên đất nửa ngày, cuối cùng cũng chạm được vào điện thoại trước mắt.

Ở trong bóng tối quá lâu, đột ngột tiếp xúc với ánh sáng màn hình điện thoại, nên cô liền nheo mắt lại một cách khó chịu, rồi cố gắng nhìn rõ ghi chú trên màn hình, là Hứa Túc Dã gọi đến.

Thời Lục ngồi trên sàn dựa vào sofar nghe điện thoại. Điện thoại kết nối nhưng không phải là giọng của Hứa Túc Dã mà là của một người phụ nữ lạ.

"Xin chào, xin hỏi cô có quen biết với chủ nhân của số điện thoại này không? Đây là bệnh viện thành phố, chủ nhân của số máy này vừa bị tai nạn xe, hiện tại đang trong phòng cấp cứu. Nếu như cô có quen biết thì có thể phiền cô đến bệnh viện một chuyến được không?"

Không biết khi nào gió trong phòng đã ngừng lại. Thời Lục tê liệt rửa mặt, rồi thay quần áo, sau đó cô lấy túi xách, lái xe ra khỏi nhà. Trên đường, cô lại cảm thấy cơ thể và ý thức bị chia thành hai phần lần nữa.

Trong cuộc điện thoại vừa rồi, lời nói của y tá khiến cô cảm thấy mờ mịt. Giống như một đứa trẻ mới biết học nói, cô lại không hiểu người đối diện nói cái gì. Cô chỉ làm theo bản năng của tiềm thức, rồi tự thu dọn sạch sẽ, sau đó ra ngoài. Suốt quãng đường, cô vô tri vô giác đến bệnh viện thành phố, chờ bên ngoài phòng cấp cứu.

Ngửi thấy mùi hắc của nước khử trùng trong không khí, Thời Lục đột nhiên hoàn hồn. Cô liền nghĩ xem tại sao bản thân cô lại ở nơi này.

Chỉ là do cơ chế bảo vệ của cơ thể nên cô tạm thời mất khả năng nhận biết cảm xúc. Cô không nhận thức được đau buồn hay khổ sở. Thời Lục bình tĩnh tìm y tá đã gọi cho cô. Sau đó, cô đứng trước bàn tư vấn, thay Hứa Túc Dã đăng kí và trả viện phí.

Lúc điền vào cột tên bệnh nhân, ba chữ "Hứa Túc Dã" khiến nỗi sợ hãi và đau khổ bắt đầu đột ngột cuộn trào mãnh liệt. Cảm xúc mới mở ra một lỗ nhỏ rất nhanh vỡ òa như xả lũ. Cô hoàn toàn không thể ngăn chặn lại được.

Trước mắt trở nên mơ hồ, Thời Lục ra sức chớp mắt, nên mới làm cho tầm nhìn trở nên rõ ràng.

Sau khi hoàn thành tất cả các tờ đơn. Thời Lục đặt bút xuống, cô dùng tay sờ mặt. Cô phát hiện trên mặt toàn là nước mắt.

Y tá và bác sĩ rất bận rộn, lúc sinh mạng đang bị đe dọa, không có người nào chú ý đến cô đang khóc. Thời Lục ngồi đợi bên ngoài phòng cấp cứu. Không bao lâu Diêu Lập cũng đuổi đến.

Thời Lục không nói chuyện với Diêu Lập. Hai người họ tự mình ngồi đợi bên ngoài. Đợi đến nửa đêm, Hứa Túc Dã mới được chuyển từ phòng cấp cứu qua phòng ICU, tạm thời vẫn không thể vào thăm.

Bên ngoài phụ cận phòng ICU khắp nơi đều là người nhà bệnh nhân giống như Thời Lục sắc mặt trắng xám.

Những gia đình đó có lẽ đã quen với việc này, không có người qua an ủi chỉ có một cô bé đưa cho Thời Lục khăn giấy. Trên mặt tất cả mọi người đều là sự mê mang, đau khổ và tuyệt vọng. Ở trong bầu không khí ngột ngạt như vậy, hầu như chẳng có tiếng động nào chỉ có âm thanh bước chân của bác sĩ và y tá.

Cùng với sự ồn ào của những nơi khác trong bệnh viện thì nơi này quả thật giống như một cái nhà xác.

Sau khi trời sáng Diêu Lập sẽ tranh thủ về công ty sắp xếp công việc. CEO bỗng nhiên bị tai nạn xe sống chết không rõ. Phải phong tỏa tin tức nếu không sẽ dẫn đến cao tầng của công ty rối loạn hậu quả nghiêm trọng. Với lại nếu chuyện này bị công bố, cũng có khả năng thu hút nhiều phóng viên đến bệnh viện bên này, và sẽ ảnh hưởng đến chấn thương của Hứa Túc Dã.

Có vẻ hơi thiếu tình người nhưng đây là kế hoạch thu xếp hợp lý nhất.

"Xin nhờ cô chăm sóc Hứa tổng." Nói xong, Diêu Lập liền rời khỏi bệnh viện.

Trên đường về tổng bộ công ty, Diêu Lập đột nhiên nhớ ra, tối qua trước khi Hứa tổng rời đi là lái xe của anh ta. Anh ta liền toát mồ hôi lạnh vì những suy đoán của bản thân lướt qua trong đầu.

Buổi tối ngày thứ hai, cuối cùng Thời Lục cũng có cơ hội vào thăm. Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, cô bước vào phòng ICU. Đầu tiên là cô nhìn thấy dáng vẻ không còn sức sống của Hứa Túc Dã. Đầu giường được bao một vòng bởi những thiết bị máy móc, làn da anh trắng xanh đôi mắt nhắm chặt, trên mặt trên môi không có một chút huyết sắc nào. Trên người đầy các loại ống dẫn, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng ban đầu.

Những mặt đồng hồ trên các loại máy móc biểu thị dấu hiệu sự sống của anh trước mắt vẫn còn khá ổn định. Đây là tin tức tốt nhất ở thời điểm hiện tại.

Thời Lục không được đến gần, chỉ có thể đứng trên khoảng trống của phòng bệnh cách một vài thiết bị màu trắng xa xa nhìn anh.

Vừa rồi thời tiết còn đang tốt, hoàng hôn vừa buông xuống, bỗng nhiên trời đỗ mưa to. Phòng ICU trên tầng cao nhất cũng là nơi yên tĩnh nhất trong bệnh viện. Bên ngoài hầu như không có âm thanh, chỉ có tiếng mưa to kèm theo tiếng sấm chớp đột ngột vang lên bên tai từng tiếng từng tiếng.

Cơn mưa bất chợt, làm sắc trời bên ngoài cửa sổ nháy mắt trở nên u ám. Tối đen như mực giống như ban đêm. Trong phòng bệnh không mở đèn, không có ánh sáng làm thế nào đều không thể nhìn rõ.

Tiếng gió bên ngoài cửa sổ, rèm cửa sổ màu xanh đứng im bất động. Ánh sáng trắng bổ xuống chiếu sáng phòng bệnh tối tăm trong chốc lát.

Trên mặt Thời Lục đều là chất lỏng trong suốt lạnh băng, im lặng rơi xuống dọc theo cằm. Cô nhìn thân ảnh không có sức sống trên giường mấp máy môi.

"Hứa Túc Dã, sấm chớp rồi..." Giọng nói của cô bị bao phủ trong tiếng sấm cuồn cuộn. Từ phòng ICU đi ra cuối cùng Thời Lục cũng biết được hết tất cả mọi việc.

Vốn dĩ Hứa Túc Dã đang lái xe bình thường bỗng nhiên có một chiếc xe vượt đèn đỏ lao tới. Vì để tránh anh đánh tay lái quá nhanh lao thẳng vào cây ngô đồng bên đường.

Anh được người qua đường báo cảnh sát gọi 120 đưa anh đến bệnh viện. Người ta nói rằng nếu không có túi khí, hiện tại mạng anh đã không còn. Tài xế vượt đèn đỏ tự nhiên có sự chế tài của pháp luật, việc này không cần Thời Lục phải bận tâm.

Cô đã xin nghỉ bên trường học, ngày đêm chăm sóc ở bệnh viện. Qua hai ngày tình huống của Hứa Túc Dã có chuyển biến tốt, chuyển từ phòng ICU qua phòng bệnh thường.

Máy thở và các thiết bị khác đã được gỡ ra, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ ban đầu của anh. Anh yên tĩnh nằm tên giường, ngoài sắc mặt tái nhợt hơn bình thường, hô hấp nhẹ nhàng thì dường như anh chỉ đang ngủ thôi.

Bóng lông mi phủ xuống mí mắt, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi trắng bệch. Anh đang ngủ rất yên tĩnh. Ý thức của Hứa Túc Dã mơ mơ hồ hồ, hầu như không có lúc nào tỉnh táo. Kể từ lúc anh nhập viện, Thời Lục vẫn chưa trao đổi qua với anh.

Buổi tối, y tá vào thay túi truyền dịch cho Hứa Túc Dã. Thời Lục luôn ngồi yên tĩnh, điều này dường như trở nên sống động. Cô vô thức đi đến đầu giường, lòng bàn tay phải giơ lên trước mắt Hứa Túc Dã, để ngăn chặn tầm nhìn của anh.

Cô sợ rất nhiều thứ, nào là sợ sấm, sợ bóng tối, sợ biển sâu và sợ một người. Nhưng mà thứ Hứa Túc Dã sợ không nhiều. Ngoài việc sợ mất cô, điều duy nhất anh sợ hình như chỉ có tiêm thuốc.

Hồi học trung học, lúc tiêm vắc-xin ở phòng y tế, thậm chí Hứa Túc Dã còn không dám nhìn. Toàn bộ quá trình anh đều nhắm mắt. Chính vì điều này mà anh bị các bạn nam trong lớp trêu chọc một thời gian dài.

Sau khi Thời Lục biết chuyện này cũng cười anh. Những người khác cười anh, anh nghiêm mặt dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ không vui. Nhưng Thời Lục cười anh, anh chỉ ân cần nhìn cô không giận cũng không khó chịu.

Thỉnh thoảng anh sẽ đỏ tai, rồi ngại ngùng nói với cô: "Sau này tôi sẽ dũng cảm."

Hứa Túc Dã thậm chí sợ tiêm vắc-xin. Lần này trên cơ thể anh không biết đã cấm bao nhiêu mũi kim, anh không biếu đau thế nào, sợ bao nhiêu. Thời Lục quay lưng về phía y tá.

Nghĩ về quá khứ, trong mắt cô đột nhiên xuất hiện một chút nóng, nước mắt mặn chát rơi xuống cằm, rơi trên mu bàn tay của cô.

Sau đó, cô cảm thấy mi Hứa Túc Dã giống như run lên quét qua lòng bàn tay của cô, nó nhẹ nhàng như lông vũ. Khi y tá rời đi, Thời Lục nhanh chóng dùng tay trái lau mắt, sau đó, cô lấy bàn tay phải đang che mắt Hứa Túc Dã ra.

Đúng thật là Hứa Túc Dã đã mở mắt, đồng tử của anh đang bình tĩnh nhìn cô....

Đồng tử của Hứa Túc Dạ trong veo điều này chứng minh là hiện tại anh ấy rất thanh tỉnh.

Môi Thời Lục mấp máy nhưng không biết nói gì. Hứa Túc Dã cũng không nói chuyện, chỉ là ánh mắt quá mức yên tĩnh nhìn về hướng cô như là mặt biển không gợn sóng.

Sau khi trầm mặt rất lâu, Thời Lục ngồi lên băng ghế bên cạnh rủ mắt xuống, khẽ nói: "Anh cảm thấy thế nào?"

Yết hầu Hứa Túc Dã chuyển động. Anh nhìn chằm chằm cô, rồi khó khăn gọi tên cô: "Thời Lục."

Giọng nói của anh rất khàn.

"Ừ." Thời Lục lại ngước nhìn anh lần nữa.

"Sao em lại. ở đây?" Lần này, anh không phát ra tiếng, nhưng thông qua khẩu hình miệng, cô mới có thể cố gắng hiểu được anh đang nói gì.

Cô vẫn chưa kịp trả lời, Hứa Túc Dã lại rơi vào hôn mê.

Lúc đó, Thời Lục không quan tâm câu nói đó nữa, mà đợi tình hình Hứa Túc Dã hoàn toàn chuyển biến tốt. Cuối cùng, cô cũng hiểu ý nghĩa câu nói này của anh.

Vài ngày sau, Hứa Túc Dã và Thời Lục vẫn không có quá nhiều trao đổi.

Thời Lục hỏi anh có muốn nói với mẹ chuyện này không? Nhưng anh từ chối.

Sau đó, cơ thể Hứa Túc Dã tốt hơn một chút, anh đã có thể dựa vào đầu giường để sắp xếp công việc ở công ty.

Một hôm, anh tắt máy tính điều chỉnh lại giường, rồi lại nằm xuống. Thời Lục đi qua giúp anh vén chăn.

Đợi anh nằm xuống xong, cô nhìn anh, rồi nói: "Đợi anh xuất viện xong, thì hãy kí vào thỏa thuận ly hôn đi."

Đôi mắt của Hứa Túc Dã dọc theo tay cô, rồi nhìn lên, cuối cùng, gương mặt anh đông lại, mhẽ mở miệng: "Thỏa thuận ly hôn gì?"

Thời Lục cau mày, cô nghĩ anh đang giả vờ hồ đồ.

"Hứa Túc Dã, tiếp tục kéo dài cũng không có ý nghĩa gì. Tôi không muốn làm lớn chuyện lên."

Im lặng giằng co một lúc, cuối cùng, Hứa Túc Dã không kìm được nghi ngờ trong lòng nhiều ngày, nên liền hỏi: "Sao em lại ở đây?"

"Tại sao tôi không thể ở đây?"

"Không phải em ra nước ngoài rồi sao?" Hứa Túc Dã nói.

Thời Lục hơi sững sờ, cô cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: "Ra nước ngoài?"

Hứa Túc Dã im lặng nhìn cô, vốn dĩ vẻ mặt ban đầu ôn hòa, nhưng giờ lại bắt đầu có vài phần lạnh nhạt. Anh nình tĩnh kể lại: "Bảy năm trước, em ra nước ngoài du học, không từ mà biệt. Tại sao lại đột nhiên quay lại?"

"Anh đang nói cái gì?"

"Những gì anh nói không đúng sự thật sao?" Thái độ của Hứa Túc Dạ rất nghiêm túc, không giống như nói đùa.

Cơ thể Thời Lục bất động, đồng tử cô co lại, giống như không dám tin mà nhìn anh.

Trong mắt cô là sự kinh ngạc quá rõ ràng, sự nghi hoặc trong mắt Hứa Túc Dã dần dần rút đi biểu cảm trở nên nghiêm trọng.

Anh thắc mắc hỏi: "Lời nói của anh có vấn đề gì à?"

"Anh mất trí nhớ rồi?" Thời Lục nói.

"Không có." Hứa Túc Dã nói.

"Anh vẫn còn nhớ vì sao mình bị tai nạn xe không?"

Hứa Túc Dã nhìn chằm chằm vào mặt cô một lúc nói: "Từ công ty về gặp một người vượt đèn đỏ tránh không kịp đâm vào một gốc cây."

Giống y lời cảnh sát giao thông giải thích sau khi xem camera giám sát.

"Anh còn nhớ hồi anh học đại học không?"

"Nhớ."

"Gần đây đã xảy ra chuyện gì sao?"

Hứa Túc Dã cau mày: "Thời Lục, rốt cuộc em muốn hỏi cái gì"

Vấn đề của Thời Lục bị gián đoạn, hiếm khi cô không nóng nảy mà nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Túc Dã, hỏi: "Trong trí nhớ của anh, sau khi chúng ta tốt nghiệp hồi 3, thì chúng ta vẫn chưa gặp lại nhau sao?"

"Trong trí nhớ của anh?" Hứa Túc Dã không hiểu: "Lẽ nào đây không phải sự thật?"

Giống như bị gõ mạnh vào đầu, Thời Lục ngay lập tức không nói nên lời, lông mi cô liền rủ xuống.

Cô mất kiểm soát, nên lùi lại hai bước, đầu óc cô cũng bị đình trệ trong chốc lát.

Sau đó, cô bước nhanh ra khỏi phòng bệnh của Hứa Túc Dã, để đi tìm bác sĩ chữa trị của anh.

Qua hàng loạt cuộc kiểm tra và dò hỏi. Kết quả cuối cùng, não bộ Hứa Túc Dã chịu tổn thương nhẹ, trí nhớ có thể xuất hiện rối loạn trong thời gian ngắn.

Anh quên lúc đại học bọn họ đã ở bên nhau, quên mất cuộc chia ly vào năm năm trước và sau đó gặp lại.

Toàn bộ kí ức về Thời Lục dừng lại vào bảy năm trước.

Thời gian đó bọn họ đã hứa hẹn sẽ ở lại Kỳ Thành học đại học, Hứa Túc Dã đi Kỳ Đại, Thời Lục ra nước ngoài du học không để lại bất cứ lời gì.

Trong trí nhớ của Hứa Túc Dã, kể từ đó bọn họ không gặp lại nhau.

Thật kỳ lạ ngoại trừ kí ức về Thời Lục còn lại đều bình thường.

Anh nhớ bản thân mình tay trắng làm nên sự nghiệp, thành lập công ty. Cũng nhớ làm sao từng bước từng bước đưa Công nghệ Diệp Luật trở thành công ty dẫn đầu trong ngành.

Tất cả những ký ức có vẻ như đều không có kẻ hở, chỉ là thiếu một người mà thôi. Vì vậy Hứa Túc Dã khăng khăng ký ức của mình không sai.

"Bao lâu thì anh ấy sẽ khôi phục lại bình thường?" Ngoài phòng bệnh, Thời Lục hỏi bác sĩ.

"Tình huống này thật khó nói, đợi vết thương của não bộ bệnh nhân khôi phục. Có lẽ cậu ấy sẽ khôi phục lại kí ức, cũng có thể là cả đời này không nhớ lại."

"Tôi hiểu rồi."

Những ngày sau khi nhập viện, Thời Lục rất ít nói chuyện với Hứa Túc Dã.

Hứa Túc Dã từ chối sự chăm sóc của cô, gọi điện bảo trợ lý đến.

Thời Lục lên lớp trở lại, sau khi lên lớp sẽ đến bệnh viện ngồi cùng Hứa Túc Dã một lúc.

Anh có thái độ đối với những ký ức từ miệng cô kể. Đa sơ thời gian cả hai người đều không nói chuyện.

Thời Lục giải thích đại khái tình hình hiện tại cùng Hứa Túc Dã, muốn thuyết phục anh trước tiên ký vào thỏa thuận ly hôn.

Nhưng Hứa Túc Dã trả lời là: "Em nói chúng ta kết hôn rồi, vậy chứng nhận kết hôn đâu?"

"Ở chỗ anh." Thời Lục nói.

Hứa Túc Dã bình tĩnh phân tích: "Nếu thật sự như lời em nói, vậy thì em cũng nên có một bản giấy đăng kí kết hôn."

"Tôi không giữ, cả hai bản đều là anh cầm."

"Ở đâu?"

"Làm sao tôi biết được?"

"Vậy em dùng cái gì để chứng minh rằng chúng ta đã kết hôn?"

Thời Lục nghĩ đến chiếc nhẫn trên tay của mình, nên cô liền nhìn về hướng tay của Hứa Túc Dã, ngón tay sáng bóng thon dài, phụ kiện gì cũng không có. Vì vậy, chiếc nhẫn cũng không thể chứng minh.

Thời Lục rơi vào im lặng, Hứa Túc Dã lại hỏi tiếp: "Em nói mình đã kết hôn, nhưng không tìm được bất kỳ người thân bạn bè nào làm chứng?"

"Chúng ta không công khai, vì vậy mọi người đều không biết."

"Còn hôn lễ? Hôn lễ tổ chức thì sẽ lưu lại những bức ảnh hoặc video."

Thời Lục giật mình, rồi nói: "Chúng ta chưa tổ chức hôn lễ."

"Nếu thật sự như em nói, vậy thì chúng ta chia xa bốn năm, tại sao về sau em lại đồng ý kết hôn với anh?"

Thời Lục trả lời không được câu hỏi này.

Nếu như thật sự nói, lúc đầu kết hôn với anh là vì để trả thù anh. Ngay từ đầu, cô đã chuẩn bị rời xa anh, anh khẳng định sẽ không đồng ý ký giấy ly hôn.

Ánh mắt Hứa Túc Dã di chuyển trên người cô, ánh sáng trong mắt từ từ ảm đạm đi.

Anh có chút tự giễu, nên liền khàn giọng, nói: "Thời Lục, em muốn lừa anh, ít nhất hãy chuẩn bị trước một chút. Mà không phải giống như hiện tại, dùng những lý do đầy kẻ hở để đùa anh. Anh không phải đứa trẻ 3 tuổi."

Hứa Túc Dã cúi đầu nói, giống như đã bị lừa quá nhiều lần, nên anh không thể dễ dàng tin tưởng cô.

Nhìn anh như vậy, trong lòng cô như bị kim đâm xuất hiện từng cơn đau âm ỉ. Trước đây, cô luôn nói dối anh, khiến anh mất lòng tin.

"Nếu như anh vẫn không tin, vậy thì chúng ta có thể đi đến Cục Dân Chính."

Hứa Túc Dã lạnh lùng nói: "Tuy rằng anh không biết mục đích của em là gì, nhưng anh không có nhiều thời gian để theo em diễn kịch."

Nói xong, anh nhắm mắt lại, bộ dáng giống như không muốn nhiều lời với cô.

Trong lòng Thời Lục tức giận, nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch của Hứa Túc Dã vẫn chưa hoàn toàn khô phục huyết sắc, nên cuối cùng cô phải cố gắng nuốt xuống khẩu khí này, rồi đứng dậy rời đi.

Cô trở lại Nhạn Lai Vân Loan, rồi đến chỗ Hứa Túc Dã ở. Lật tìm mọi ngóc ngách nhưng vẫn không tìm được nơi anh để giấy đăng ký kết hôn.

Trong khoảng thời gian trước khi Hứa Túc Dã xuất viện, Thời Lục nghĩ hết mọi cách để chứng minh quan hệ của hai người nhưng không có kết quả.

Trong điện thoại của cô, không có bất kì hình ảnh nào của bọn họ, ngay cả ghi chép cuộc trò chuyện cũng được cô xóa mỗi ngày.

Ngược lại, trong điện thoại của Hứa Túc Dã có ghi chép cuộc gọi và tin nhắn, nhưng điện thoại của anh là Diêu Lập giữ. Tất cả dữ liệu lưu trữ đều bị mất rồi.

Hiện tại, Hứa Túc Dã hoàn toàn không nhớ những chuyện trong mấy năm nay, cũng không thừa nhận là bọn họ đã kết hôn. Thời Lục không nghĩ ra cách nào để anh đồng ý ký đơn ly hôn.

Mơ mơ hồ hồ giữ mối quan hệ hôn nhân của cô và Hứa Túc Dã không phải là kết quả mà cô mong muốn. Cô vẫn muốn ly hôn.

Nhưng Hứa Túc Dã khăng khăng nghĩ rằng cô đang lừa anh, nên anh từ chối phối hợp.

Ngày xuất viện, Diêu Lập lái xe chở Hứa Túc Dã về nhà, Thời Lục cũng đang ở đó.

Đi đến cửa, Thời Lục đặt ngón trỏ mình lên ổ khóa, rất nhanh âm thanh "bíp bíp" vang lên, cửa liền được mở ra.

Trong lòng Thời Lục khẽ động. Cô nhìn về phía anh, rồi nói: "Nếu như 7 năm chúng ta không gặp nhau, vậy tại sao tôi lại có thể mở cửa nhà anh?"

Hứa Túc Dã nhìn một cái: "Chỗ này anh đã sớm cho thuê, anh không biết người thuê là ai."

Thời Lục nhìn cánh cửa đối diện đóng lại trước mắt. Lông mi cô liền rủ xuống, rồi thở ra một hơi. Cô cũng quay người vào nhà, rồi đóng cửa lại. Cô thay dép lê vào nhà, đến trước bàn, rót cho mình một ly nước.

Thời gian Hứa Túc Dã nhập viện, cô có về nhà một chuyến để lấy một ít quần áo, rồi ọn dẹp qua loa một chút, sau đó vứt hết thức ăn thừa còn lại. Nếu nhiều ngày cô không về, nhất định nhà sẽ biến thành một mớ hỗn độn.

Ngược lại, trong nhà có một ít dấu vết Hứa Túc Dã từng sống ở đây, có dép lê và quần áo của anh. Nhưng những đồ này ngoài cửa hàng thì có thể mua được, cơ bản là không thể chứng minh.

Bỏ ly nước xuống, Thời Lục nhớ tới chiếc camera lắp trong nhà.

Nhưng những cái camera bị chính cô tháo dỡ. Quá trình tháo dỡ lúc đó cô không nhớ được. Chỉ có những dấu vết xấu xí loang lổ còn lưu lại trên tường, ở những góc chết và bảng điện còn bị cạy mở.

Thật ra cho dù camera ghi hình không bị gỡ bỏ thì những hình ảnh trong camera giám sát cũng không nằm trong thiết bị, mà là được kết nối từ xa vào máy tính của Hứa Túc Dã.

Hiện tại, ký ức của anh xuất hiện sai lầm, nên có thể anh không nhớ đoạn giám sát liên quan đến cô.

Thời Lục bất lực nhắm mắt lại, rồi nằm trên ghế sofar.

Vì đủ các loại lý do, nên cô chọn việc không không công khai mối quan hệ với Hứa Túc Dã.

Quyết định này hiện tại lại cản trở cô khiến cô không còn cách nào.

Hiện tại, Hứa Túc Dã và Thời Lục giống như hàng xóm đơn thuần. Ngày thường hai người vẫn giữ cảm giác xa cách giữa các hộ gia đình cùng tầng trong thành phố, và ít tiếp xúc.

Ngay cả thỉnh thoảng gặp nhau trong thang máy, cũng chỉ có ánh mắt giao nhau trong chốc lát, không bao giờ nói chuyện.

Trong ký ức của Hứa Túc Dã, bọn họ đã 7 năm không gặp nhau.

Cho dù Thời Lục có muốn tìm đề tài nói chuyện cũng không biết mở miệng như thế nào. Cô không nghĩ ra cách nào để gợi lại ký ức của anh, nên ành phải xin sự giúp đỡ từ phía Vân Tam Đông.

Vân Ta. Đông: [Gợi lại ký ức? Có người bị mất trí nhớ sao?]

Thời Lục: [Không có, tớ có một người  bạn cũng viết tiểu thuyết, không biết viết tiếp như thế nào, nên nhờ tớ hỏi cậu.]

Vân Tam Đông: [Vậy à. Nếu như là tớ, một vai chính mất trí nhớ thì nên thông qua một vài cảnh tượng quen thuộc hoặc là sự kiện đồ vật quan trọng hơn để gợi lại ký ức.]

Thời Lục có vẻ hiểu: [Được.]

Vân Tam Đông: [Mạo Mạo, trước đó đã xảy ra chuyện gì?]

Thời Lục: [Đã qua rồi.]

Vân Tam Đông: [Xin lỗi Mạo Mạo, tất cả đều là lỗi của tớ.]

Thời Lục: [Không có gì, cảm ơn cậu, A Đông.]

Tắt điện thoại, cô nghĩ về lời nói của Vân Tâm Đông.

Cảnh tượng quen thuộc, đồ vật hoặc sự việc tương đối quan trọng.

Nhiều năm sau khi tốt nghiệp cấp 3, cô và Hứa Túc Dã hợp ít xa nhiều. Ngoại trừ khách sạn, dường như cũng không có nơi nào quá quen thuộc.

Còn những đồ vật và việc quan trọng lúc còn bên nhau trong nửa tiếng cô càng nghĩ không ra.

Bởi vì những việc khiến cô nhớ sâu sắc hầu như đều xảy vào hồi Cấp 2.

Sau giờ học, Thời Lục không trực tiếp về nhà mà là lái xe đến Kỳ Thành.

Cô mua đồ giống nhau, rồi mang về nhà. Do dự đứng trong hành lang rất lâu, Thời Lục đi đến gõ cửa phòng đối diện.

Cô gõ vài lần, mới nghe thấy tiếng bước chân bên trong dần dần tiến lên phía cửa.

Hứa Túc Dã cẩn thận hé cửa ra nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì?"

Chắc anh vừa tắm xong, đầu tóc đen vẫn còn nhỏ nước, gương mặt bình tĩnh lạnh nhạt.

Hiện tại ở trong mắt của Hứa Túc Dã, cô chỉ là một người bạn gái cũ đã 7 năm không gặp. Mà còn là người bạn gái cũ rất lỳ lạ, dùng những lời nói vô nghĩa để lừa anh.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thời Lục có một cảm giác khó tả. Không phải buồn, chỉ là lòng ngực giống như có gì đó chặn lại rất khó chịu, rất không thoải mái.

"Cái này, cho anh." Thời Lục đưa đồ trong tay cho anh.

Hứa Túc Dã nhìn ly nước chanh đó, động tác lau tóc của anh hơi dừng lại. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó mới do dự cầm lấy.

Anh khẽ hỏi: "Còn chuyện gì sao?"

"Không có."

Hứa Túc Dã đóng cửa lại. Thời Lục trở về nhà của mình.

Cô nghĩ, cho dù lúc này không nghĩ ra bất kỳ cách nào k1ch thích ký ức của Hứa Túc Dã, nhưng cô nên xoa dịu mối quan hệ giữa mình và anh trước để anh không phòng bị với cô nữa.

Chỉ khi anh tin tưởng cô, thì sau này đề xuất ly hôn mới tốt.

Vì vậy, cô mới đưa đồ cho anh, là hi vọng anh sẽ tạm thời buông xuống cảnh giác.

Sau khi Thời Lục đi, Hứa Túc Dã nhìn chằm chằm ly nước chanh thật lâu, cuối cùng, anh đặt tạm nó lên bàn phòng khách rồi vào phòng làm việc.

Buổi tối trước khi ngủ, anh đi từ phòng sách ra, rồi đi đến trước bàn, dùng ống hút cắm lên trên ly, sau đó uống một ngụm. Vào miệng rất chua, không có chút ngọt ngào nào. Là nước chanh không thêm đường. Băng đã tan nên nhiệt độ vừa phải.

Thời Lục luôn nghĩ sai rằng anh thích đồ chua. Do lúc học cấp 3, trong lớp thịnh hành một loại kẹo rất chua.

Thời Lục mua một túi nhưng cô không dám ăn, nên cô để anh ăn thử trước. Anh không biết, cứ nghĩ là kẹo bình thường. Anh xé bao bì rồi cho vào miệng. Mới đưa vào miệng một miếng, cảm giác chua chát lập tức lấp đầy khoan miệng, đầu lưỡi bị k1ch thích tiết ra rất nhiều nước bọt.

Anh nhìn về hướng Thời Lục, cô đang tò mò nhìn phản ứng của anh. Thấy anh không có biểu hiện gì khác ngoài hơi cau mày, nên cô liền hỏi: “Chua không?”

Là cô cho kẹo, nên anh không đành lòng nhả ra, vì vậy, anh lừa cô: “Không chua.”

“Thật không?”

“Ừ, thật.”

Thời Lục cướp một viên kẹo, anh không kịp ngăn cản cô thì cô đã đặt viên kẹo vào đầu lưỡi. Không đến 2 giây, cô lập tức nhổ viên kẹo lên khăn giấy. Ấn đường xinh đẹp của cô nhíu vào nhau: “Cậu không cảm thấy chua sao? Có phải cậu rất thích ăn đồ chua không?”

Hứa Túc Dã dùng đầu lưỡi li3m viên kẹo chua chát, rồi khẽ gật đầu. Từ đó về sau, Thời Lục dường như ghi nhớ điều này.

Có lần, anh giúp cô lau bảng, sau khi lau xong, anh đi rửa tay, sau đó, đến sân chơi bóng rổ. Kết thúc lớp thể dục, sau khi quay lại, trên bàn anh có đặt một ly nước chanh. Anh nghĩ rằng là của một bạn nữ khác, nên trong tiềm thức của anh muốn vứt nó vào sọt rác.

Kết quả, anh nghe Thời Lục nói: “Đừng vứt.”

Anh vô cùng kinh ngạc nhìn về hướng cô. Thời Lục nhìn ly nước chanh trong tay anh, rồi cô lại nhìn quyển sách trên tay. Giống như ra ám hiệu cho anh, ly nước này là cô mua. Cuối cùng, Hứa Túc Dã vẫn không kim nén được mê hoặc mà dùng ống hút đâm lên mặt ly uống một ngụm. Đó là nước chanh không đường, còn rất chua, rất khó uống.

Nhưng anh đã dùng khóe mắt lén lút nhìn cô, rồi uống hết ly nước chanh.

Từ đó về sau, mỗi lần anh giúp thời Lục trực vệ sinh hoặc làm bài tập, cô sẽ mua nước chanh và mang cho anh một phần.

Có một khoảng thời gian, trường kiểm tra nghiêm ngặt, giờ ra chơi không được ra ngoài mua đồ ăn vặt. Anh sẽ nhân lúc lên lớp tự học, rồi trèo tường ra ngoài mua nước chanh cho Thời Lục.

Vì để cô không phát hiện ra điều khác thường, anh vẫn sẽ mua một phần nước chanh không đường để tự mình uống. Vì vậy, nước chanh không đường này anh đã uống tận 6 năm.

Sau nhiều năm, lại uống vị chua chát quen thuộc, trong trí nhớ rõ ràng rất khó chịu, nhưng Hứa Túc Dã lại cảm thấy rất hoài niệm. Bởi vì lúc ở bên Thời Lục, chua, đắng, khổ, đau anh đều có thể chịu. Chỉ cần cô không rời khỏi anh, có chuyện gì mà anh không thể đánh đổi.

Hứa Túc Dã cầm ly nước chanh, rồi đi vào phòng ngủ. Anh ngồi trước máy tính, đeo tai nghe lên. Trên màn hình đang phát một đoạn ghi hình.

Trong phòng khách tối đen, máy dò trong tay Vân Tam Đông phát ra ánh sáng đỏ nhấp nháy chiếu vào camera. Sau đỏ, màn hình biến thành một màu đỏ, sau khi máy dò di chuyển mới trở lại bình thường.

Thời Lục cầm máy dò tìm kiếm khắp nơi trong phòng. Không giống video của camera, đồng thời phân bố trên màn hình máy tính. Các khu vực nhỏ lần lượt lấp đầy toàn màu đỏ lần nữa trở lại bình thường.

Hứa Túc Dã bình tĩnh xem video này, thỉnh thoảng sẽ uống một ngụm nước chanh. Xem đến lúc Trì Việt đợi mọi người rời đi, còn Thời Lục ở lại trong căn phòng vắng vẻ một mình. Xem đến sau khi cô gọi điện thoại cho anh xong, rồi bất lực ngã xuống đất.

Anh ấn nút tạm dừng, đồng tử đen kịt cuối cùng cũng có chút chuyển động….