Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 46




Từ Kiều Sinh ý thức được đã nói một câu ngu xuẩn, xấu hổ sờ sờ mặt: "Cái kia, hai người nói chuyện đi, tôi đi xem bọn họ đang chơi cái gì." Toilet cách âm rất tốt, nên vừa rồi Nhan Khê không có anh nói gì nhỉ?

"Mọi người đang chơi trò gì?" Nhan Khê cảm thấy có chút hứng thú hỏi, "Tôi có thể vào xem không?"

"Đương nhiên có thể." Từ Kiều Sinh đồng ý, quay đầu thấy mặt Nguyên Dịch trầm xuống không nói lời nào, hận không thể cho chính mình một cái tát, anh đây không phải là đồng đội như heo sao? Vốn là hai người họ đang ở chung với nhau, anh vậy mà một gậy đánh gãy mất, lại vẫn một chỗ cái gì nữa?

Nghĩ vậy anh có chút chột dạ, nghiêng đầu sang chỗ khác không dám nhìn Nguyên Dịch, dẫn Nhan Khê vào phòng, Nguyên Dịch do dự một chút, cũng đi theo vào.

Đẩy cửa ra, trong phòng đầy khói thuốc, Từ Kiều Sinh đá đá vào ghế Dương Dục, "Đều tắt thuốc hết đi, mở cửa sổ cho hết mùi, không để phụ nữ ngửi khói thuốc, là trách nhiệm của chúng ta, có biết không?"

Dương Dục bị đá đang muốn hỏi Từ Kiều Sinh nổi điên cái gì, quay đầu thấy Nhan Khê đứng ở cửa, vội vàng bỏ thuốc trong vào trong gạt tàn, đứng dậy mở cửa sổ ra, lấy tay quạt bớt khói thuốc, hy vọng có thể giảm bớt mùi trong không khí.

"Mọi người cũng chơi trò này?" Nhan Khê đi đến chỗ máy tính của Dương Dục, cảm thấy trò chơi này có chút quen, lại nhìn giao diện trò chơi, không phải là trò gần đây cô đang chơi sao, "Thực khéo, tôi cũng đang chơi trò này, còn dư máy nào không, chúng ta cùng đánh phó bản."

"Nhị... Đại Hà, cô muốn đánh phó bản nào, chúng tôi đều có thể dẫn cô theo." Từ Kiều Sinh mở máy tính bên cạnh ra, "Không ngờ cô cũng chơi trò này, đây đúng là duyên phận rồi."

"Cô chơi một chút là được rồi, là dược sư sao?"

"Phải là dược sư. " Nhan Khê phát hiện mấy máy tính này đều cài trò chơi, xem ra là Nguyên Dịch cố ý chuẩn bị cho bạn anh, nếu không thì có nhà ai lại cố ý xây phòng trò chơi, lại còn đặt mấy máy tính ở bên trong.

"Dược sư cũng được, vừa hay chúng tôi đang thiếu một người về sau vào phó bản không cần phải tìm dược sư vào nữa." Từ Kiều Sinh đã hoàn toàn trầm mê vào trong trò chơi, nhiệt tình theo sát Nhan Khê giới thiệu nhân vật của mình, nói Nhan Khê sau khi login thì thêm bạn với anh, đã sớm quên anh họ đang đứng sau lưng.

Nhan Khê một bên đăng nhập trò chơi, một bên nghĩ, đầu óc Từ Kiều Sinh không tốt, lại thích chơi trò chơi, sao có thể sống sót trong làng giải trí được nhỉ?

Cưỡi lên con thất thải Phượng Phi Thiên (Con phượng có bảy màu) của mình, Nhan Khê một đường chạy đến thương hội: "Tôi đến thương hội, mọi người mau tới đây."

Vài người chạy đến thương hội, Trương Vọng thuận miệng hỏi một câu: "Đại Hà, thương hội nhiều người lắm, tên của cô là gì?"

"Khê Thủy uốn cong."

"Cái gì?" Trương Vọng cho rằng tai mình có vấn đề.

"Khê Thủy uốn cong." Nhan Khê cười tít mắt gật đầu, nhìn vẻ mặt kinh hãi của bốn người Trương Vọng, tươi cười càng ngày càng dịu dàng, "Chính là người mà mọi người đang nghĩ."

"Ôi, để tôi bình tĩnh lại chút." Từ Kiều Sinh thiếu chút nữa là từ trên ghế nhảy dựng lên, "Toàn bộ server có một bạo y là nhân yêu rất nổi tiếng..." giọng nói nhỏ lại, "Thì ra không phải là nhân yêu?"

Không thể trách anh ngạc nhiên, thật sự là cái tài khoản "Khê Thủy uốn cong" chuốc phải rất nhiều thù hận, thân là dược sư mà lại rất bạo lực so với các tài khoản khác, tất cả trang bị đều là cấp độ cao hiếm thấy, phẩm chất, đều gây thù với mọi bang phái và bị đuổi giết khắp nơi, trong server rất nổi tiếng, là một nhân yêu chơi tài khoản nữ rất bạo lực.

"Ai là nhân yêu?" Nguyên Dịch cảm thấy cái từ này không dễ nghe, nhăn mày, "Kiều Sinh, nói chuyện cẩn thận."

Tâm tình Từ Kiều Sinh hết sức phức tạp, vẻ mặt vi diệu nhìn Nguyên Dịch, anh họ không chơi trò chơi, không biết “Khê Thủy uốn cong” này có bao nhiêu hung tàn. Nhìn lại Nhan Khê kia lông mày nhỏ, dáng người nhỏ bé và yếu ớt như gió xuân, anh cố gắng mỉm cười, "Nhất thời nhanh miệng."

Vốn giữ lơi hứa dẫn Nhan Khê đi đánh phó bản, mà trong vòng một giờ sau đó, đều bị Nhan Khê làm mất hết mặt mũi, nếu không có Nhan Khê ở đây, bọn họ thiếu chút nữa đã bị giết.

"Cái phó bản này mới ra, thời gian mọi người chơi trò chơi không nhiều, tay chân có chút luống cuống là bình thường." Rời khỏi phó bản, Nhan Khê còn có tinh thần an ủi lòng tự trọng của mấy vị công tử này, "Ba giờ chiều núi Thần Thú sẽ có quái thú lớn xuất hiện, tôi dẫn mọi người đi giết."

Bốn người yên lặng ngồi trên ghế, hơn nữa còn phong cho Nhan Khê làm đội trưởng.

Cảm giác ôm đùi, lại rất sảng khoái.

Đến chỗ núi Thần Thú, đã có mấy đội đang chờ quái thú, nhìn thấy đoàn người Nhan Khê xuất hiện, có hai đội yên lặng rời khỏi, còn lại mấy đội vẫn còn đang xem chừng.

"Đại Hà, có người tuyên chiến với chúng ta."

Nhan Khê không nói hai lời, chọn tọa độ bắt đầu phản kích, lại vẫn còn thêm máu cho bốn người họ, gõ bàn phím bùm bùm vang dội, thập phần có khí thế.

“Sau khi quái thú xuất hiện, nhớ ra tuyệt chiêu, mọi người nhớ duy trì máu của mình đừng để bị chết, tôi không có thời gian kéo mọi người đâu." Nhan Khê lưu loát tiễn đối thủ đi uống canh Mạnh Bà, quay đầu nói với Nguyên Dịch, "Nguyên Tiểu Nhị, tôi hơi khát, rót giúp tôi ly nước."

Nguyên Dịch:...

Nhìn năm người đang trầm mê trong trò chơi, lần đầu tiên anh cảm thấy giống như là mình bị xa lánh rồi.

Mới vừa đi xuống lầu vào phòng bếp rót mấy ly nước đặt vào khay, dì Lý đi vào phòng bếp, bà quay đầu nhìn trên lầu, thấy không ai xuống nữa, vì thế hỏi nhỏ: "Nhị thiếu, cô Nhan là người tốt, có phải cậu đang theo đuổi cô ấy không?"

Tai Nguyên Dịch có chút đỏ lên, bưng khay lên nói: "Dì Lý, tôi đưa trà lên."

"Cô gái tốt vậy, sẽ có rất nhiều đàn ông theo đuổi." Dì Lý nói lời đạo lý, "Cậu không tích cực theo đuổi, lỡ như cô Nhan bị những người khác theo đuổi thì làm sao bây giờ?"

"Dì Lý." Nguyên Dịch dừng bước lại, nhìn mấy ly trà đang tỏa hơi nước trong khay, "Tôi không có lòng tin sẽ cho cô ấy một gia đình hạnh phúc."

Dì Lý nghe như thế có chút đau lòng, đang muốn nói gì đó, Nguyên Dịch đã đi khỏi.

"Haizz, cả hai anh em đều như vậy." Dì Lý thở dài, nhưng bà chỉ là người làm việc trong nhà, không thể có ý kiến gì về chuyện của chủ.

Đại thiếu và bạn gái kết giao bảy tám năm, cũng không đi đến chuyện kết hôn, tình hình của nhị thiếu càng nghiêm trọng, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, phụ nữ bên cạnh cũng không có, hiện tại rất không dễ dàng gì mới có một cô gái xuất hiện, cậu ấy lại do dự, thật không biết loại tình huống này phải dùng cách gì để giải quyết đây.

Đi đến cửa phòng, Nguyên Dịch đã nghe thấy mấy tiếng hoan hô bên trong, anh dừng chân lại, không lập tức đi vào.

"Đại Hà, cô vào bang chúng tôi đi, tôi là bang chủ, chỉ cần cô đồng ý vào bang, tôi lập tức cắt chức tiểu Dương, cho cô làm Phó Bang Chủ."

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy quái thú cỡ này, nếu không vì quản lý vừa mới lải nhải, tôi thật muốn print screen đăng weibo khoe rồi."

Trong lòng anh biết rất rõ mấy người bạn này, ở ngoài mặt rộng rãi hòa khí dễ sống chung, trên thực tế thì tính cảnh giác rất cao, có thể làm cho bọn họ thật tình tiếp nhận cũng không dễ dàng. Nhưng mà từ hôm nay, anh cảm thấy trước kia là mình đã đánh giá cao bọn họ, thì ra muốn thu phục bọn họ, chỉ cần dẫn bọn họ chơi trò chơi là được.

Anh gõ cửa, "Được rồi, chơi lâu lắm rồi, uống nước trước đã."

Năm người lưu luyến đứng lên, mỗi người lấy một ly nước lên uống.

"Đại Hà, chiêu vừa rồi của cô rất đẹp, không ngờ dược sư mà kỹ năng công kích cũng lợi hại như vậy." Từ Kiều Sinh uống một hớp, "Trò chơi này cô chơi bao lâu rồi?"

"Gần một năm." Nhan Khê cười cười, "Mới vừa Open Server tôi đã chơi rồi."

Nghe bọn họ nói trang bị, tọa độ, bảo thạch, kỹ năng, Nguyên Dịch hoàn toàn không thể hiểu trọng tâm vấn đề này, có chút bực mình ngồi một bên không nói gì. Tuy công ty anh hiện tại đang phát triển trò chơi, nhưng anh đối với trò chơi hư ảo trên Internet này cũng không có hứng thú, lấy góc độ thương nhân mà nói, cân nhắc trò chơi này có nên nghiên cứu phát triển thêm không, có tiềm lực phát triển không.

Trong lòng anh, đại khái cũng không theo chủ nghĩa lãng mạn.

Mọi người đang nói chuyện phiếm, không có chú ý tới trên màn hình bỗng nhiên bay xuống những cánh hoa hồng tuyệt đẹp, bay lả tả xinh đẹp cực kỳ.

Dương Dục trong lúc vô tình quay đầu, nói câu: "Người nào đang đốt pháo hoa?"

Đang nói, chỉ thấy trên màn hình truyền ra tin tức.

Hệ thống: 【 Chính Dương 】 hướng【 Khê Thủy uốn cong 】 bắn một pháo hoa trái tim bằng hoa hồng.

Sau khi thấy đối tượng bắn pháo hoa, Dương Dục hối hận vừa rồi mình đã quay đầu lại, càng hối hận chính mình vừa rồi lắm miệng.

Thị lực của Nguyên Dịch rất tốt, liếc thấy tin tức trên hệ thống, hắn nhớ rõ ràng, tài khoản của Nhan Khê là “Khê Thủy uốn cong”. Hắn có nghe trong trò chơi có thể cùng người chơi khác kết hôn, chẳng lẽ Nhan Tiểu Khê vậy...

"Anh nhìn tôi làm gì?" Nhan Khê đang uống nước, thấy Nguyên Dịch nhìn chằm chằm mình, trừng mắt nhìn, "Anh cũng khát?"

"Trong trò chơi có người đốt pháo hoa cho cô." Nguyên Dịch dời tầm mắt, giọng nói có chút lạnh nhạt, "Cô không xem sao?"

"Hửm?" Nhan Khê quay đầu nhìn màn hình, pháo hoa còn đang phóng, người này còn thông báo, nói cái gì cho dù cô là nhân yêu cũng muốn theo đuổi cô.

"Ôi, người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng mạnh miệng." Nhan Khê đặt ly nước xuống, thông báo lên kênh thế giới.

【 thế giới 】 Khê Thủy uốn cong: Xin lỗi, nếu cậu thích nhân yêu, tôi không thể thỏa mãn cậu, gặp lại!

Đám người Từ Kiều Sinh cũng phản ứng kịp, nhao nhao ở trên kênh thế giới quấy rối, nhất thời làm trò chơi biến thành chướng khí mù mịt, bầu không khí lãng mạn được người ta tạo ra, bị bọn họ phá hủy sạch sẽ.

"Không có ý nghĩa, không chơi." Trương Vọng rời khỏi trò chơi, lắc đầu cảm khái, "Hiện giờ trên trò chơi người chơi càng ngày càng tùy tiện, ngay cả mặt mũi đều không có thấy qua, cũng có thể thề non hẹn biển, thề không thay lòng. Khả năng trợn mắt nói lời ngon tiếng ngọt, so với tôi còn mạnh hơn."

Vì kéo thấp hảo cảm của Nhan Khê với người chơi vừa rồi, Trương Vọng cảm thấy mình đã hy sinh không nhỏ.

"Ngăn cách internet ai biết đối phương là ai, có khi là học sinh tiểu học cũng nói không chừng." Nhan Khê thuận tay tắt máy tính, đứng dậy duỗi người, "Chơi lâu như vậy, cổ đều đã mỏi rồi."

"Thư phòng có ghế mát xa, tôi dẫn cô đến nằm một chút." Mặt Nguyên Dịch không chút thay đổi nhìn mấy người bạn, "Các cậu muốn theo không?"

Mấy người này hiểu ý lắc đầu, không, bọn họ không đi.

Nhan Khê nghĩ bọn họ vẫn còn chơi trò chơi khác, cho nên không hỏi nữa, đứng dậy cùng Nguyên Dịch đến thư phòng. Cô tiện tay lấy một quyển sách, chú ý tới mặt trên có chữ <Tiểu Quái Thú>, quay đầu cười nhìn Nguyên Dịch, "Anh mua hai bộ?"

"Bạn cho, tôi không tốn tiền." Nguyên Dịch ngồi lên một cái ghế khác, "Không ngờ cô chính là tác giả quyển truyện này."

"Có phải bị tài hoa của tôi dọa sợ ngây người không?" Nhan Khê ngồi vào ghê mát xa, điều chỉnh cường độ, thỏa mái dễ chịu hơn chút.

"Tài hoa không thấy, trái lại da mặt dày thì thấy rất rõ." Nguyên Dịch lấy một tấm thảm lông màu bạc ném cho Nhan Khê, "Đắp vào, miễn cho lát nữa bị cảm còn bắt tôi mời bác sĩ cho cô."

Bị thảm lông phủ lên mặt, Nhan Khê kéo thảm lông từ trên mặt xuống, vẻ mặt đau khổ nói: "Không thể nhẹ nhàng một chút sao, cẩn thận làm nhòa lớp trang điểm của tôi."

"Hôm nay cô trang điểm?" Nguyên Dịch nhìn kỹ Nhan Khê, sắc môi rất bình thường, không giống như là có son môi.

"Chẳng lẽ vẽ thành mắt gấu mèo, anh mới có thể xác định tôi trang điểm?" Nhan Khê run run lấy thảm lông, đắp lên người, buồn bực nhớ lại lần trang điểm trước.

Nguyên Dịch rất muốn gật đầu nói phải, nhưng trực giác nói cho anh biết, lúc này mà mở miệng là hành động ngu ngốc không lý trí.

Ánh mặt trời theo cửa sổ sát đất chiếu vào, ánh nắng cuối thu, làm trong phòng cũng ấm lên. Nguyên Dịch chú ý tới sách trong tay Nhan Khê không còn lật nữa, đứng dậy đi qua vừa thấy, người đã ngủ thiếp đi.

"Có những người khác ở đây, cũng có thể ngủ." Nguyên Dịch lấy sách trong tay cô, giúp cô chỉnh thấp cường độ ghế mát xa, nho nhỏ nói thầm, "Gặp phải kẻ có ý đồ xấu, dù có khóc cũng vô dụng."

Miệng thì nói như vậy, nhưng anh lại kéo màn lại, chỉ để lại một khe hở, giúp Nhan Khê ngủ được thoải mái hơn một chút.

Lấy cuốn <Tiểu Quái Thú> trên giá sách xuống, Nguyên Dịch đi đến bên bàn làm việc ngồi xuống, mở đèn bàn từ từ lật sách ra.

Ngay từ đầu chọn đọc quyển sách này, là vì trên mặt bìa có hình Tiểu Quái Thú tròn vo mập mạp, nhìn rất đáng yêu, anh thuận tay mở ra.

Không ngờ mấy mẩu chuyện bên trong rất ấm áp, anh nhịn không được mà tiếp tục đọc. Anh quả thật không ngờ, Nhan Khê chính là tác giả quyển truyện này. Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút phong cách dẫn chương trình của Nhan Khê, anh cảm thấy, cô có thể vẽ ra tác phẩm như vậy, một chút cũng không kỳ quái.

Quyển sách này anh đã xem qua mấy lần, nhưng mỗi lần xem xong, tâm tình đều đặc biệt ấm áp.

Khép sách lại, quay đầu nhìn Nhan Khê yên lặng ngủ, anh bỗng nhiên có dũng khí kích thích, nếu... Nếu anh cùng vớii Nhan Tiểu Khê ở cùng một chỗ, mỗi ngày cô đi dẫn chương trình, về nhà xem sách với anh, vẽ một bức tranh, ăn cơm chiều sau đó tản bộ ở tiểu khu, sau đó cùng... Cùng đi ngủ...

Đi ngủ...

Nguyên Dịch bước ra khỏi thư phòng, đóng cửa lại dựa vào tường hít thở sâu hai lần, mới cảm thấy được tim mình đập bình thường một chút. Vỗ vỗ hai gò má có chút nóng lên, anh chửi thầm chính mình một câu: "Giỏi lắm!"

Trương Vọng vừa đi ra cửa, đã thấy Nguyên Dịch đang ôm mặt mình, anh ngừng chân, cười nói: "Xuống lầu ngồi một chút không?"

Nguyên Dịch xoay người mở hé cửa một chút, hơi nhìn vào trong, trong phòng ánh sáng cực kỳ mờ, Nhan Khê yên lặng ngủ.

Hai người ngồi trên sofa dưới lầu, Trương Vọng cười như không cười nhìn Nguyên Dịch: "Bạn gái thần bí trên báo, là Nhan Khê đúng không?"

Nguyên Dịch cúi đầu gọt trái cây không nói lời nào.

"Chậc chậc, tôi nhớ rõ có một người nào đấy đã nói, anh ta sẽ không mang túi xách giày cho bạn gái, hiện tại cũng đã cõng người ta trên lưng rồi." Trương Vọng bắt chéo hai chân liếc mắt nhìn Nguyên Dịch, "Lúc trước nói năng rất có khí phách, bây giờ mặt có đau không?"

"Đau cái gì?" Nguyên Dịch một dao cắt trái cây thành hai, "Cô ấy cũng không phải bạn gái tôi."

Đúng là anh nói không xách giày mang túi cho bạn gái, Nhan Tiểu Khê là bạn gái anh sao?

Đàn ông nói được thì làm được, anh lại không có sai.

Trương Vọng bị sự vô sỉ của anh dọa sợ ngây người.