Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 83




Bạn bè trên mạng vẫn còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này, chủ thớt weibo Tiểu Khê này lại đăng lên tiếp một tin.

Tiểu Khê: Chín năm trước khi tôi mười lăm tuổi, vị thành niên, không hiểu được cái gì mà "Ẩn nhẫn mà thâm tình", nhưng trong chín năm này, tôi chưa bao giờ có bất luận liên hệ gì với anh Tống này, đến việc trong tưởng tượng của mấy bạn trên mạng Tống Triều ở nước ngoài yên lặng dõi theo tôi, tôi không có thiên lý nhãn, khó mà nói thực hay là giả. Nhưng năm nay khi tôi và Tống Triều gặp mặt ở trong một bữa tiệc, anh ta gọi tôi là cô Tống. Theo tôi, nếu thật là yên lặng dõi theo một người, đừng nói người đó sửa lại họ, ngay cả niềm vui sở thích của người đó, cũng sẽ biết được.

Nói đến đây, dân mạng nếu lại không rõ ý tứ trong lời nói của Nhan Khê, chính là đầu ốc không tốt rồi.

Có mấy kênh quảng cáo liên tiếp tô vẽ Tống Triều sâu đậm thâm tình, vì Nhan Khê trả giá không ít, nhưng cẩn thận cân nhắc, sẽ phát hiện những thứ này đều là văn chương kích thích là chiếm đa số, quả thực coi như một bộ tiểu thuyêt ngôn tình rồi, ngoại trừ có thể cảm động một số người, thì cũng không dùng được.

Quan trọng nhất là, chủ thớt vẫn cường điệu mình chín năm trước chỉ là người vị thành niên mới mười lăm tuổi, nói rõ bản thân cô đối với những thứ văn chương kích thích này, chỉ là cười nhạt.

Có số bộ phận bạn trên mạng dễ bị cảm động cũng rất phẫn nộ, bọn họ cảm thấy Nhan Khê giẫm lên sự thâm tình của người khác, không hề có nhân tính.

Nhan Khê trực tiếp trả lời lại: Xem một cô gái mười lăm tuổi, không nhận được một phong thư tình của nam sinh không quen biết đưa tới, không động tâm động tình với anh ta là không có nhân tính. Bắt một cô gái có bạn trai, hơn nữa tình cảm với bạn trai đang rất tốt, phải chịu tất cả đàn ông tặng hoa tỏ tình, vẫn còn bịt mũi thừa nhận đối phương thâm tình, vậy mới đúng là có nhân tính.

Câu trả lời này của Nhan Khê có vẻ có chút không khách khí, nhưng là phần lớn mọi người cũng rất tán thành cách nói này của cô, thậm chí cảm thấy câu trả lời này của cô rất thõa mãn.

Cái câu không có nhân tính này, trong mấy giờ ngắn ngủi, trở thành câu nói trào lưu trên internet.

Mấy người âm dương quái khí oán hận trên weibo, cuối cùng Nhan Khê vừa lòng hả dạ không ít, chào hỏi với mấy đồng nghiệp, cô chuẩn bị tan tầm.

Duyên phận của cô và Triệu Uyển Đồng, luôn đến từ thang máy.

Trong thang máy ngoại trừ Triệu Uyển Đồng, còn có mấy nhân viên Đài truyền hình, bọn họ hiển nhiên đều biết "Nguyên dịch bắt cá hai tay với họa sĩ nổi tiếng trên mạng", nhưng còn không biết Nhan Khê đã lên tiếng nói rõ, cho nên dùng ánh mắt đồng tình nhìn Nhan Khê.

Triệu Uyển Đồng thấy Nhan Khê cười tít mắt, tựa hồ tâm tình cũng không tệ lắm, trong lòng không hiểu sao thấy khó chịu, ước chừng là cảm thấy thất vọng như là "Tôi rất không dễ dàng mới cảm thấy cô cũng khá tốt, vì sao người đàn ông của cô bắt cá hai tay, sao cô có thể không sao cả, nên tiến lên đánh anh ta một trận mới đúng".

"Nhan Khê, cô không tức giận sao?"

Những người khác trong thang máy vụng trộm duỗi lỗ tai nghe lén bát quái, hi vọng thang máy có thể xuống chậm một chút.

"Tức cái gì?" Nhan Khê cười hỏi.

"Tên khốn khiếp Nguyên Dịch dám bắt cá hai tay, không phải cô rất lợi hại sao, có thể chạy thoát khỏi chó dữ, đánh cái tên làm ba xấu xa sao, lúc này nên đánh chết anh ta chứ!" Mẹ nó, càng nói càng tức, Triệu Uyển Đồng hận không thể bắt lấy bả vai Nhan Khê lay lay mấy cái, muốn nghe một chút có phải trong đầu cô có nước không.

"Sao lại đánh anh ấy, tôi thương anh ấy như thế, đương nhiên là tha thứ cho anh ấy rồi." Nhan Khê cố ý đùa Triệu Uyển Đồng, "Không sao, tôi tin người anh ấy yêu nhất vẫn là tôi."

Thang máy đến lầu một, Triệu Uyển Đồng cắn răng đùn đẩy một câu: "Cho cô chết luôn!"

Nhan Khê nhìn Triệu Uyển Đồng thở phì phì rời đi, đột nhiên cảm thấy Triệu Uyển Đồng có đôi khi cũng thật đáng yêu.

Những người khác trong thang máy cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, nhao nhao rời khỏi thang máy, vội vàng đi ra ngoài. Tấm lòng đương sự bát quái quá rộng, bọn họ ngại nghe không nổi nữa.

Triệu Uyển Đồng ngồi vào xe lửa giận còn chưa tiêu tán, lấy điện thoại đăng nhập weibo, muốn mắng Nguyên Dịch một trận, nào biết vừa thấy trang đầu tin tức trên weibo, lập tức trợn tròn mắt.

Cái gì, họa sĩ đang nổi Tiểu Khê chính là Nhan Khê?

Vừa rồi Nhan Khê ở trong thang máy nói những lời này, là cố ý đùa giỡn cô?

"Nhan Khê, con nhỏ đáng ghét này!"

Triệu Uyển Đồng để di động vào ngăn gần tay lái, không thể nhịn được mắng ra tiếng. Cô biết ngay, cô và Nhan Khê là trời sinh bát tự không hợp nhau.

Cùng Triệu uyển đồng có bát tự không hợp, Nhan Khê, lại một lần nữa bị người ta chắn ngang đường, người tới lần này có vẻ bá đạo, vậy mà an bài hai người vệ sĩ chuyên nghiệp đến kéo cô lên xe.

"Bắt cóc, giam cầm phi pháp là phạm pháp." Tuy Nhan Khê luyện qua thuật phòng thân, nhưng hai người đàn ông diện mạo trông bình thường, cô tự nhận đánh không lại, cho nên cực kỳ thức thời không phản kháng, "Nếu anh đòi tiền, có thể tìm ba hoặc là bạn trai tôi, bọn họ có tiền."

Tiền bạc không có có thể kiếm lại, mạng sống của cô vẫn quan trọng hơn

"Cô Nhan, người lái được xe sang như tôi, cần dựa vào bắt cóc vơ vét tài sản để kiếm tiền sao?" Người đàn ông ngồi phía trước quay đầu lại, tháo cặp kính đen to đến khoa trương trên mũi xuống, lộ ra gương mặt mập mạp.

Nhan Khê cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt, cô thấy cái xe này trông rất xa xỉ: "Xe này rất được, bản có hạn toàn cầu hả?"

"Ừm hửm." Người đàn ông nhíu mày, "Cô rất tinh mắt."

Nhan Khê vụng trộm nhẹ nhàng thở ra, xem ra người đàn ông này không giống như là muốn lấy mạng cô, bình thường trộm cướp làm sao khoe khoang bản thân với người bị bắt cóc được?

"Cô nên biết tôi, tôi là anh họ Tống Triều, Tống Từ." Tống Từ từ phía trước bò qua, lách đến chỗ Nhan Khê ngồi xuống, thấy Nhan Khê dịch qua bên cạnh, hắn cười nhạo một tiếng, ghét bỏ nói, "Yên tâm đi, tôi thích người ngực lớn chân dài, đối với kiểu phụ nữ như cô không có hứng thú."

Nhan Khê quay đầu: "Nửa năm trước cũng có một người đàn ông nói với tôi như vậy."

"Xem ra hắn ta tinh mắt giống tôi." Tống Từ vỗ vỗ tây trang màu xám bạc của mình, "Nhưng hôm nay tôi tới tìm cô, không phải để thảo luận vấn đề mắt nhìn của đàn ông."

"Tôi hi vọng lần sau khi anh Tống tìm tôi nói chuyện, có thể dùng cách ôn hòa một chút." Nhan Khê xiết chặt túi xách trong tay, dáng ngồi nhìn như tùy ý, nhưng là tư thái phòng ngự.

"Không có việc gì tôi tìm cô làm gì?" Tống Từ đốt một điếu thuốc, mở cửa sổ phủi phủi khói bụi, "Không ngờ đứa em họ tâm cao khí ngạo của tôi thích kiểu như cô, thật là có chút ngoài dự kiến của tôi."

Nhan Khê không nói gì, cô cũng không thể nói gì hơn.

"Hôm nay tôi cũng là rảnh rỗi nhàm chán, mới có hảo tâm nhắc nhở cô một câu, đứa em họ kia của tôi thủ đoạn nhiều. Mới trước đây có thể giết chết ông lão nuôi cá chép vu hãm cho tôi, hiện tại cũng có khả năng dùng loại thủ đoạn này, để đối phó Nguyên Dịch. Cô và Nguyên Dịch lúc trước làm cho nó bị vô số bạn trên mạng nhục nhã, nó không phải không ghi hận các người, chỉ là hạng mục nó phụ trách xảy ra vấn đề, bận không qua nổi thôi."

“Từ nhỏ nó đã kiêu ngạo lại tự phụ, cảm thấy mấy người anh chị em họ chúng tôi đều là đứa ngốc, chỉ có nó thông minh nhất. Lần này về nước vậy mà lại còn vụng trộm cùng những người khác đầu tư hạng mục kiếm tiền, cũng không ngẫm lại nhân lực trong nước của nó không bao nhiêu, muốn kiếm tiền nào có dễ dàng như vậy." Tống Từ phun ra một tràng khói, "Người làm anh như tôi, tránh không được cho nó một chút khó khăn, để cho nó bận rộn không có thời gian tới tìm cô gây phiền toái, nói ra cô còn phải cảm ơn tôi đó."

"Là hạng mục bị phát hiện có cổ vật dưới lòng đất sao?" Nhan Khê kinh ngạc nhìn Tống Từ, bên ngoài đều nói Tống Từ tham hoa háo sắc, thủ đoạn trên thương trường cũng bình thường, trong lứa bọn họ Tống Triều là xuất sắc nhất, không ngờ hắn ta vậy mà còn có tâm cơ như vậy.

"Muốn thu thập nó, phải lấy lòng vài người mà thôi." Chân mày Tống Từ thâm thúy nhếch lên, "Thấy cô cũng không vừa mắt Tống Triều, tôi cũng vui rồi."

Nhan Khê: Thực không hiểu lắm ân oán tình cừu của giới hào môn mấy người.

Tống Từ ở trước mặt người lạ khoe mấy hành vi bịp bợm của mình, làm Nhan Khê có cảm giác "Rốt cục cũng thành công một lần, ta muốn nói phét mười năm".

"Chuyện lần này của cô và Nguyên Dịch ở trên mạng, cũng là do thằng tiểu tạp chủng Tống Triều kia làm ra, nếu cô đồng ý ở trên mạng mắng Tống Triều thêm hai câu, tôi có thể tài trợ tài chính cho chương trình của cô." Tống Từ nâng nâng cằm, "Nói thí dụ như mắng nó là do tiểu tam sinh, chính mình cũng muốn làm tiểu tam. Vốn tôi muốn để cho người khác mắng như vậy, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cô mắng tôi mới hết giận."

"Anh Tống, thứ cho tôi nói thẳng, anh mắng Tống Triều là tiểu tạp chủng, có phải không tốt lắm cho chú hai của anh không?" Tuy Nhan Khê không thích Tống Triều, nhưng đoán được tính cách âm hiểm của hắn vì sao lại có rồi. Mới trước đây bị anh chị em họ ức hiếp, đánh không lại thì dùng thủ đoạn nhỏ, từ nhỏ đã dưỡng thành thói quen. Tống Từ nói Tống Triều không phải người tốt, bản nhân hắn ta có tốt đến vậy không?

Lúc trước trong đài bọn họ có thể cùng cạnh tranh vị trí với chị Trầm là Lý Giai Ngữ tự sát, còn có người tung tin là Lý Giai Ngữ tự sát có thể có liên quan đến người bạn trai Tống Từ này.

Tiểu tam ghê tởm, đàn ông cùng trộn lẫn với tiểu tam thì không ghê tởm hay sao? Người trong một gia đình, không đi khiển trách đầu sỏ gây chuyện, lại cứ ôm ấp tâm tư ức hiếp một đứa nhỏ, chẳng lẽ rất có cảm giác thành tựu sao?

"Lời của cô Nhan đây là ý gì, là không đồng ý yêu cầu của tôi sao?" Tống Từ mất hứng nhíu nhíu mày, nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô gái này, cũng dám cự tuyệt yêu cầu của hắn?

"Tống Triều tính kế tôi, tôi sẽ tính sổ với anh ta. Nhưng ba mẹ anh ta kết hôn một năm sau mới sinh anh ta, dựa theo pháp luật anh ta là con hợp pháp, hơn nữa lại còn lớn lên là người Tống gia các người, anh nói anh ta là tạp chủng, chẳng lẽ anh ta là mẹ anh sinh với người đàn ông khác của Tống gia?"

Tống Từ sửng sốt một chút, mới phản ứng kịp: "Mẹ anh là mắng nhà của chúng tôi?"

"Không có, tôi chỉ là tâm bình khí hòa tham thảo quan hệ thân thích nhà các người thôi." Nhan Khê bắt đầu tin, Tống Triều là xuất sắc nhất trong toàn bộ con cháu của Tống gia rồi.

Tống Từ nhất thời tâm huyết dâng trào, có thể bốc đồng cho người đi khi dễ Tống Triều. Ngay cả cô người từng có vài phần giao tế với Tống Triều, hắn cũng cần phải khẩn cấp xuất hiện để cô "Mắng Tống Triều trút giận", đây là thói quen diễu võ dương oai từ nhỏ đến lớn sao?

Tống Từ đang muốn mắng Nhan Khê vài câu, bỗng nhiên xe thắng gấp, hắn không thắt dây an toàn, thiếu chút nữa ngã xuống ghế. Hắn ngẩng đầu nhìn phía trước, phía trước chiếc xe sang hắn mới mua ngừng một chiếc Hummer, chặn đường đi của hắn.

Hắn hạ kính xe xuống, vươn đầu ra mắng: "Đần độn, mày có biết lái xe không?!"

Cửa Hummer mở ra, Nguyên Dịch mặt không chút thay đổi sải bước đi tới, không nói hai lời kéo Tống Từ từ trong xe ra ngoài.

Hai vệ sĩ trong xe thấy thế, vội vàng xuống xe, nhưng bọn họ còn chưa đi được mấy bước, đã bị hai ba người thiếu gia mặc tây trang ngăn lại, bọn họ biết thân phận những người này đều không đơn giản, không dám thật sự động thủ với họ.

Chỉ mấy động tác như vậy, Nguyên Dịch ra mấy chiêu ngoan độc đánh Tống Từ ngã trên mặt đất.

"Nguyên Nhị thiếu, chuyện gì cũng từ từ, anh đừng hiểu lầm, tôi tìm bạn gái của anh chỉ là muốn nói với cô ấy mấy câu..." Tống Từ bụm mặt, bị đánh cho không còn lực phòng thủ, hắn vốn muốn nói mình tuyệt đối không có ý đồ gì với Nhan Khê, nào biết một câu còn chưa dứt lời, Nguyên Dịch đã đánh ác liệt hơn rồi.

"Nguyên Tiểu Nhị..." Nhan Khê nằm úp sấp ở trên cửa kính xe, từ bên trong vươn đầu ra.

Nguyên Dịch nhìn Nhan Khê hoàn hảo không tổn hại gì, thậm chí lại còn mang theo vài phần ý cười, buông vạt áo Tống Từ ra, như là ôm ấp trẻ nhỏ, ôm Nhan Khê từ trong xe ra ngoài.