Nhỏ Cùng Bàn!!! Em Yêu Chị

Chương 15




Trưa hôm sau nó mơ màng cảm giác có cái gì đó đè nặng trên người nó. Nó mở mắt ra khi nhìn xuống thì nhìn thấy Hi Chi đang nằm ngủ ngon lành trên người nó. Mà bầu ngực được cô kê làm gối nằm. Nó ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, rồi quay sang nhìn tay mình đang nắm chặc tay Hi Chi thì mắt mở to hốt hoảng. Mặt nó thẹn quá, nhưng trong lòng cũng chút vui. 

Nó đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc đang che mặt cô, để lộ ra gương mặt xinh đẹp của cô. Nó nhìn cô ngủ ngon lành trên người liền nở nụ cười ôn nhu. RỒi đột nhiên nó nảy ra một ý tưởng mới. Nó với lấy ly nước rồi dùng tay chấm vài giọt nước xuống trên áo mình.

Nó giả bộ cự mạnh khiến cô mơ màng tỉnh giấc, cô phát hiện mình đang nằm trên người Hạ Vi liền hốt hoảng ngồi phắt dậy. Thấy nó đang nằm nhìn mình chằm chằm, cô nuốt nước bọt nhìn nó  rồi e thẹn nói chuyện:

- Tối qua...chị bị sốt nên tôi chăm sóc chị, rồi ngủ quên đi. Chứ tôi..tôi không có ý gì đâu.

Nhìn điệu bộ ngồi e thẹn  của Hi Chi thấy rất đáng yêu nha. nó bất giác cười rồi trêu chọc cô.

- hi...Cám ơn..nhưng mà này...em ngủ mơ thấy gì mà chảy cả nước miếng lên người tôi thế.

Hi Chi đang thẹn đột nhiên mắt mở to lên khi nghe nó nói  như vậy. Cô ngướt nhìn nó, thì nó hai tay đang cằm ngay một chỗ ướt lớn trên áo nó chỉ chỉ cho cô xem.

- ( Trời ơi...Hi Chi mày làm gì vầy nek...nhục quá đi mà )

Hi Chi cúi đầu nhăn nhó xấu hổ quay chỗ khác để không nhìn vào mặt của Hạ Vi. Hạ Vi thấy cô trúng bẫy liền đắt ý cười mỉm.

- Thôi...tôi đi tắm..em về phòng tắm đi.Một lác là xe khởi hành trở về đó.

Nó tiến tới tủ lấy quần áo, Hi Chi thì vẫn còn ngồi cúi đầu xấu hổ.

Thấy Hi Chi cứ ngồi im nó liền đi lại cúi người xuống sát người Hi Chi mà lên tiếng:

- Này...bộ..em muốn tắm cùng tôi sao?

- Không có...

Hi Chi hốt hoảng khi mặt nó gần cô đến có thể nghe được tiếng thở của nó. Cô ngượng ngùng đỏ mặt chạy toan mở cửa rồi chạy về phòng. Hạ Vi thì ở lại phòng cười hô hố vui vẻ.

Một lúc sau ai nấy cũng có mặt tại nhà hàng ăn trước khi trở về. Hạ Vi cũng xuống dùng với mọi người. Tiểu Bạch thấy Hạ Vi liền ngoắt tay ra hiệu. Hạ Vi thấy vậy cười nhẹ rồi lấy thức ăn xong bưng tới bàn ngồi cạnh Hi Chi. Biết Hạ Vi tới mà Hi Chi cứ cúi ghì mặt ăn không dám ngước lên nhìn một cái cũng không nói gì.

- Chị Hạ Vi..em nghe Hi Chi nói. Tối qua chị bị sốt hả? Chị đã đỡ chưa.

- hi.Tôi đỡ nhiều rồi.Cũng nhờ Tiểu Khúc chăm sóc tôi cả đêm đó.

Hạ Vi đánh đòn tâm lí, Hi Chi nghe nó khai rõ ràng với Tiểu Bạch lại nói to cho mọi người trong bàn nghe. Cô nhớ tới chuyện nước miếng cô hận là không có thuật độn thổ, nếu không có sẽ độn thật sâu xuống đất rồi.

- chị Hạ Vi!!! Hôm qua chị làm gì mà Ôn Nhị với chị ôm nhau đứng dưới biển tình tứ thế.

Đột nhiên một cô bạn của Ôn Nhị nghe Hi Chi ở cùng Hạ Vi cả đêm liền ganh tị đem chuyện hôm qua của Ôn Nhị và Hạ Vi ra nói để cho Hi Chi khó chịu. Mặt Hạ Vi liền biến đổi có chút khó coi, còn Hi Chi hành động cắm cúi ăn nảy giờ cũng ngừng lại khi nghe câu nói của người kia. Hi Chi cằm chắc cái nĩa và con dao trên tay mà cúi đầu vẫn không nói gì.

- ( Tiểu Khúc em có không vui khi tôi ôm Ôn Nhị không?) Không có gì đâu...

Hạ Vi nhìn Hi Chi một lúc thấy cô không có hành động lạ gì cũng bình thường trả lời câu hỏi của cô gái kia. Nhưng nó chỉ trả lời chung chung không màng giải thích gì cả.

- Tớ no rồi..tớ lên phòng lấy hành lí trước.

Hi Chi đột nhiên bỏ cả dĩa thức ăn đứng dậy nói vài lời với Tiểu Bạch rồi mặt mày khó coi bỏ đi lên phòng. Hạ Vi thấy cô như vậy không những khó hiểu ngược lại trong lòng lại thấy có chút chư vị vui.

- ( Đồ ngốc!!! Em đang ghen sao?)

Hạ Vi ngồi nhìn thái độ của Hi Chi liền cong khoé môi. Rồi đứng dậy chạy theo Hi Chi tới thang máy. Hạ Vi từ phía sau chạy tới nắm chặc tay Hi Chi giữ lấy

- Này...em không vui có thể nói với tôi mà. Sao lại giận dữ như thế?

- Tôi không có...tôi về phòng thu xếp.

Nói rồi Hi Chi vung mạnh tay thoát khỏi tay Hạ Vi. Rồi bước đi vào thang máy lên phòng.

Một lát sau ai nấy cũng tập hợp trả phòng rồi lên xe về. Hi Chi giận dỗi check- out xong liền lên xe ngồi cắm tay nghe bậc nhạc rồi nhìn ra ngoài cửa sổ mặt cực kì khó coi.

Hạ Vi thay vì đi xe riêng về thì đột nhiên xuất hiện với tay không không hề có hành lí. Tiểu Bạch lúc đầu ngồi gần Hi Chi nhưng ngay khi Hạ Vi bước lên thì liền ngăn Tiểu Bạch lại rồi nở nụ cười. Tiểu Bạch có vẻ hiểu nên xuống ghế phía sau ngồi.

Hi Chi cứ lo mãi nhìn ra ngoài cửa sổ rồi ngủ thiếp đi mà không hề hay biết nó đang ngồi kế bên cô. Xe chạy một đoạn khá xa thì trời cũng chiều thêm chuyển mưa làm cả trời tối đen như  mực. Nó ngồi bấm điện thoại chơi game một lúc thì nhìn dáo dát ai cũng ngủ cả rồi. Thấy không khí trong xe càng ngày càng lạnh nó nhìn cô ngủ kế bên. Liền cởϊ áσ khoát của mình ra nhẹ nhàng đắp lên người cô. Dùng tay nhẹ nhàng di chuyển đầu cô ngã sang vai mình. Tò mò cô nghe nhạc gì nó lấy một tai nghe bên 1 tai cô đưa lên tay mình nghe. Sau đó nó cười nhẹ một cái rồi nhắm mắt lại ngủ. Tưởng chừng mọi thứ nó làm không ai thấy nhưng thật ra làm sao qua nổi cái camera của Tiểu Bạch được chứ.

Ngoài trời mưa rơi lạnh buốt nhưng mà tại một nơi trong một chiếc xe du lịch lại vô cùng ấm áp. Hai con người từng là oan gia, từng đấu khẩu kịch liệt vậy mà bây giờ đang dựa vào nhau mà cùng nhau nghe  một bản nhạc cùng nhau ngủ.

trời tối cuối cùng xe cũng chạy về trường, mọi người ai nấy thi nhau xuống xe. Nhưng Hi Chi thì vẫn ngủ như chết. Tiểu Bạch chạy lên định kêu Hi Chi dậy thì liền bị Hạ Vi ngăn lại.

Thấy Tiểu Bạch định đánh thức Hi Chi, Hạ Vi liền đưa ngón tay lên miệng lắc đầu. Rồi nó cầm điện thoại bấm một dòng chữ. " em lại nói với tài xế cứ chạy đến địa chỉ nhà Tiểu Khúc. Tôi sẽ trả thêm tiền". Sau đó đưa cho Tiểu Bạch xem, Tiểu Bạch hiểu liền gật đầu chạy lại nói nhỏ với bác tài rồi cũng xuống xe. 

Chuyến xe giờ chỉ hai con người ngồi dựa vào nhau, nó ôn nhu kéo áo đắp cho cô rồi nhìn cô ngủ trên vai mình. Bác tài phía trên nhìn vào kính chiếu hậu đều thấy hết, ông chỉ cười ôn nhu như hiểu chuyện gì đó tồi tiếp tục lái xe đi.

Một lúc sau xe cũng dừng trước nhà trọ của Hi Chi. Nhưng cô vẫn chưa tỉnh, nó cũng không nở đánh thức cô. Nó cứ thế ngồi im để cô ngủ, nhưng một lúc sau cô cũng cự mình tỉnh dậy. Nhìn xung quanh trời đã tối cô hốt hoảng mở mắt tao táo. Rồi nhìn qua nó đang ngồi cạnh cô mà trong xe không còn một ai. 

- A...Đồ không não sao chị không kêu tôi dậy

Hi Chi hét lên đánh một cái mạnh vào vai nó. Nó không nói gì chỉ nhìn cô để yên cô đánh mình.

Bác tài thấy tội cho Hạ Vi nên cũng lên tiếng:

- Cô bé!!! người yêu của con không nở đánh thức con dậy. Nên thuê ta chở con về nhà luôn này. Cô bé đó ngồi yên để con ngủ từ lúc lên xe tới giờ rồi. Hiếm có ai được như nó lắm. Con đứng có đánh nó nữa.

- ( Người yêu??? Ôi mẹ ơi) dạ không phải...không phải vậy đâu ạ.tụi con chỉ là bạn thôi ạ. Chú đừng hiểu lầm ạ, con và chị ấy không phải người yêu đâu ạ.

Hi Chi rối rít giải thích, Hạ Vi ngồi kế bên không nói gì chỉ nhìn cô giải thích nhưng trong mắt nó có chút buồn gì đó.

- Con cám ơn chú.Tiền của chú đây.

- Cám ơn con

Nó đưa tiền cho chú tài xế rồi kéo vali cô,nắm tay kéo cô xuống xe. Mặt nó đang cực kì khó coi.