Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 106




Quân đang ngủ thiu thiu bên chân mẹ thì có tiếng thở hổn hển xông vào nhà.

– Dạ con thưa… bác!

Mẹ Quân thở dài nhìn thằng Tuấn:

– Tuấn đó hả con! Ngồi chơi đi! Để bác kêu nó dậy!- Dạ thôi, bác làm gì làm đi để cho ổng ngủ đi bác! Con nằm xuống ngủ chung! Mệt quá trời! Đi đường nắng muốn chết! Hì hì!

Vừa nói Tuấn vừa tự nhiên mở tủ lạnh nhà thằng Quân lấy cái bình ra tu một hơi. Mẹ Quân la:

– Mày với thằng Quân y chang nha! Uống nước người ta rót ra ly đàng hoàng! Mất vệ sinh quá!

Tuấn le lưỡi cười, nó chạy ra sau nhà rữa mặt rồi lếch tới kế thằng Quân, ôm lấy cậu ấy, chóp chép cái mỏ vậy là biết nó bắt đầu chuẩn bị ngủ rồi đó!

Trời bắt đầu đổ mưa, hai thằng nhóc đang ôm nhau ngủ say sưa như hai đứa con nít càng xích vào nhau sát hơn nữa! Mẹ của Quân khẽ mỉm cười và lắc đầu, bà phải làm sao đây? Từ ngày có nhóc Tuấn xuất hiện bổng nhiên bà cũng cảm thấy rất đỗi yêu thương nó bởi vì một lẽ đơn giản bà biết con mình yêu ai và bà luôn sẳn sàng tin và yêu vào lựa chọn của con mình. Phải chăng bà đã quá mù quáng và nuông chìu con? Nhưng mà bà phải làm sao đây khi cuộc sống của bà bây giờ chỉ có duy nhất một mình nó? Và sự yêu thương quý mến nhóc Tuấn cũng tự nhiên mà đến chứ có phải vì một lý do nào đâu? Có chăng lý do duy nhất thì chính con bà yêu ai thì bà sẳn sàng yêu luôn cả người đó!

Trước đây thấy con mình khôn lớn từng ngày mà thiếu vắng bàn tay chăm sóc của người cha bà đã rất đỗi lo lắng. Nhiều lúc bả cứ nghĩ cái sự Gay của nó cũng chính là do sự hụt hẫng đó mà ra hoặc là do một sơ suất nhỏ nào đó của bà trong quá trình nuôi dạy mà dẫn tới. Bà biết bản thân con mình cũng đã rất khổ sở và dằn vặt vì khi phát hiện ra con mình là người của một thế giới khác. Tuy nhiên nó đang luôn tìm cách an ủi và làm cho bà vui. Có lẽ với bà như vậy là đủ rồi. Những cố gắng bắt ép nó có gia đình có con cái giờ đây không còn là gánh nặng nữa. Nhớ nó mà bà biết được ý nghĩa của cuộc sống không phải chỉ là trong cái vòng lẩn quẩn: cưới vợ, sinh con đẻ cái. Đồng ý rằng nhiều người đã, đang và sẽ đi theo con đường lớn đó nhưng chắc chắn đó không phải là lựa chọn duy nhất. Cứ nghĩ đơn giản gống như việc thi đỗ đại học vậy đó! Cuộc sống luôn có những ngoại lệ và bà sẳn sàng đi cùng với ngoại lệ rất đặc biệt mà chính bà đã tạo ra trong muôn nổi tự hào.

Sợ mưa tạt vào ướt sẽ làm hai tên nhóc tỉnh giấc bà chạy lên nhà trước, đóng cửa sổ lại, lấy vội cái mền đắp cho hai đứa. Trời đất, cảnh tượng gì thế này… cái tay… cái tay thằng nhóc Tuấn nó… nó… bất giác bà đỏ mặt. Thiên thần thổ địa ơi, giữa thanh thiên bạch nhật mà… sao giới trẻ bây giờ nó tiến bộ thế nhỉ? Tên nhóc Tuấn làm cái trò khó coi gì thế này! Bà lay nhóc Tuấn dậy, cố nghĩ ra một lý do:

– Tuấn, mưa rồi, dậy con! Tuấn… Tuấn.

Lúc bấy giờ nhóc ấy mới chịu rút cái tay ra khỏi… vị trí, nó hươ về phía bà:

– Uhm… cho con ngủ chút nữa đi…

Nhưng sau đó nó lại nhanh chóng đặt vào vị trí cũ, cái mỏ nhỏ xinh nó chóp chép vì vẫn còn đang say ngủ. Ôi cha mẹ ơi, hình như nó tay còn bắt đầu… quậy quọ trong đó nữa, mặt bà đỏ rần rần, lấy cây chổi đập vào chân thằng Quân một cái thật mạnh:

– Quân dậy!

Quân mắt nhắm mắt mở đang mơ màng được ngủ chung với nhóc tự nhiên bị cây chổi phang vào chân một cái khiến nó giật cả mình. Và sau đó là cái cảm giác …. nhột nhạt ở vùng cấm địa. Quân chợt tỉnh, thấy mẹ tay chống nạnh, tay cầm chổi nhìn mình trừng trừng mắt. Cậu phát hiện ra bị mẹ bắt quả tang cái tật xấu của thằng Tuấn mà chỉ có hai đứa biết với nhau. Cậu hoảng hồn dzọng mạnh vào cái tay tháy máy của nhóc Tuấn! Hự… Ao…! Không biết tay nhóc có đau không mà… Quân bị “tay ông đập trúng gậy ông” muốn nín thở. Thằng nhóc Tuấn vẫn còn rên rĩ ư… ư… mà chưa chịu rút tay ra và thức dậy. Quân đập mạnh thêm một cú vào đầu nó.

– Thằng quỷ nhỏ! Dậy! Làm cái trò gì vậy hả?

Tuấn ngơ ngác thức dậy. Bất giác ý thức được hoàn cảnh đang xãy ra, nó le lưỡi nhìn mẹ Quân cười:

– Ui da, ông đánh tui đau quá, đó giờ hông đánh sao tự nhiên bữa nay đánh cha! Kêu tui xuống đã rồi đánh tui hả?

Chợt nhớ lại vụ án ba nó xuống quậy nhà mình, Quân dứng dậy chống nạnh, giọng bực bội và không kém phần trịnh trọng:

– Tui kêu cậu xuống đây để nói rõ cho cậu biết tình hình là ba cậu xuống đây quậy banh chành cái nhà này! Nên tui yêu cầu cậu từ nay cấm tiệt chuyện giao du với tôi nữa để làm hài lòng ba mẹ! Bây giờ tui đã nói xong, mời cậu biến khỏi căn nhà này!

Tuấn há hốc, nó trề môi:

– Dzô dziên! Đó là ba tui quậy chứ có phải tui đâu? Phải không bác?

Tuấn quay qua mẹ thằng Quân cầu cứu, bà bất chợt nhớ lại chuyện ấy và thở dài thườn thượt:

– Tuấn àh… hay là…

Đoán được mẹ Quân sắp nói gì thằng Tuấn nhảy vọt vô nói:

– Thôi! Con không nghe lời bác khuyên đâu! Con đủ lớn để biết cái gì đúng cái gì sai mà! Bức quá con bỏ nhà dọn xuống đây ở chung với bác luôn! Với lại con đã có riêng kế hoạch của mình rồi, bảo đảm ba mẹ con sẽ…

Quân gầm gừ:

– Tính làm trò tào lao gì hả? Đập cái chết nha! Mẹ anh nói mà dám hổn hả?

Quân lườm nó một cái định tung chiêu tiếp nhưng nó đã nhanh chân bỏ chạy…

– Mệt! Tui thích gì thì tui làm cái đó hà! Chẳng có hèn hạ như con rùa Quân rúc đầu đâu! Mới có chút xíu chuyện nhỏ mà đã..

Rồi nó quay qua mẹ thằng Quân cười tỉnh rụi:

– Giờ bác có cấm con yêu ổng con cũng… yêu hà….- Thằng nhóc, dám ăn nói với mẹ anh như vậy hả? Quá đáng lắm mà!

Sau đó cu cậu le lưỡi cười he he:

– Mà con biết bác đâu có cấm cản phải không bác! Chuyện ba con để tối nay con về “tính sổ” với ổng cho! Giờ tắm mưa thôi!