Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 126




Gia đình ông Hùng là đoàn khách thứ hai bước vào nhà ông Tấn ngày hôm đó. Bà Tấn vội vã ra đón, mẹ con Quyên cúi đầu chào:

Dạ, thành thật xin lỗi chị Tấn, gia đình chúng tôi lại làm phiền đến gia đình chị nữa rồi, con Quyên nhà tôi nó đòi khi xuất viện phải ghé nhà cháu Tuấn…- Dạ không sao mà, chị đừng khách sáo!

Trong khi đó ông Hùng và con gái lại xâm xâm bước vô nhà, giọng ông khinh khỉnh:

– Ha ha, nghe nói ông Phương và cô thủ quỷ của Vạn Cát Tường đã ôm một mớ tiền bỏ trốn trong lúc công ty đang trong tình trạng khủng hoảng phải không? Phen này anh Tấn khốn đốn rồi đấy!

Bà Tấn rớt nước mắt trước lời nói có vẻ khá cay độc và chế giễu của ông Hùng, mẹ con Quyên khẽ ra hiệu ông nên dừng nói chuyện đó, thằng Tuấn thấy thế nó bước tới nói:

– Chú Hùng nói vậy là ý gì? Con thấy chú có vẻ vui mừng hơn là lo lắng cho chuyện của nhà con!

Ông Hùng cười khanh khách:

– Chắc do mấy người hại con gái tôi ra nông nổi này nên…

Con Quyên nũng nịu vỗ vai ba mình:

– Ba, đừng nói vậy mà…

Tuấn cười:

– Dạ, nếu gia đình chú kéo đến đây để chúc mừng nhà vì chuyện đó thì con xin cảm ơn lòng tốt đó ạh!

Bà Tấn nạt con:

– Tuấn, không được hổn.- Cậu trai này khá lắm! Nhưng cậu quên một điều là gia đình cậu bây giờ chẳng còn gì cả! Lẽ ra nếu biết điều thì cậu phải tỏ ra lễ độ hơn thì may ra tôi sẽ…

Quyên cố gắng nhỏng nhẽo hết mức với ba:

– Ba, cứu gia đình anh Tuấn đi ba…- Đó cậu thấy chưa? Con gái tôi nó có lòng đến như vậy thì cậu nên liệu lời mà nói lại sao cho lọt lỗ tai tôi đi!

Tuấn ngồi xuống ghế, nó ngã người ra cười:

– Dạ, con cám ơn chú Hùng nhiều. Anh cám ơn Quyên nhiều nha! Nhưng xin lỗi chú! Con không cần!- Tuấn! Con có thôi ngay không hả?

Bà Tấn la lên. Ông Hùng thì giận run lên:

– Tới nước này mà cậu còn láo lếu đến như vậy sao? Hay là cậu chờ cả nhà mình ra đường ở rồi mới sáng mắt ra hả?

Bà Tấn ngồi phịch xuống và khóc nức nở:

– Mẹ xin con mà Tuấn…

Thằng Tuấn vẫn tỉnh bơ:

– Ha… chú đừng vội mừng! Cái nhà này có ra đường ở thì gia đình cũng không có… vui vẻ gì đâu!

Ông Hùng nhìn nó chằm chằm đầy thắc mắc:

– Cậu nói vậy là ý gì?- Chuyện đơn giản mà một nhà làm ăn lớn như chú Hùng không nghĩ ra sao? Bé Quyên yêu quý của chú vì ai mới làm chuyện gì đó mà sao chú mau quên quá vậy?- Cậu muốn gì?

Tuấn cười lớn, nó ngó lên trần nhà, dường như trên đó có chứa đựng điều gì đó rất hấp dẫn thì phải:

– Ha, ha chỉ là muốn chú nên “biết điều” ngược lại một chút thôi chứ không có gì đâu ạh!

Ông Hùng có vẻ không còn giữ được vẻ kiên nhẫn nữa, trong khi mọi người đang căng thẳng chờ đợi sự rõ ràng từ phía thằng Tuấn thì nó lại trở nên bình thản đến lạ, nó giả vờ thở ra:

– Haizz, bé Quyên dám liều chết một lần chắc tới lần thứ hai, thứ ba nó sẽ dạn dĩ và có kinh nghiệm nhiều hơn chú Hùng nhỉ?

Ông Hùng giận run lên:

– Cậu… cậu ăn nói vậy đó hả?

Tuấn nghiêm mặt lại, giọng đầy thách thức:

– Vì thế con nghĩ chú mới là người nên lựa lời mà nói cho lọt lỗ tai con một chút để không có chuyện đáng tiếc xãy ra thì đúng hơn! Cái nhà này ra đường ở với việc mất một đứa con gái rượu thì… chậc chậc… để con tính xem cái nào lời, cái nào lỗ hơn nhỉ?- Tuấn! Con không được hổn!

Thằng Tuấn vẫn tỉnh bơ:

– Gia đình chú xãy chuyện ba mẹ con lo lắng cho Quyên hết lòng như vậy chú không biết cảm ơn mà bây khi gia đình con có chuyện chú lại kéo cả nhà tới nhạo báng là ý gì?

Con Quyên phân trần:

– Không phải mà anh Tuấn, em muốn gặp anh! Em…

Sau đó nó quay qua ba:

– Ba, ba muốn con chết nữa phải không ba…

Nghe con Quyên như thế thằng Tuấn càng cười lớn hơn nữa khiến ông Hùng như muốn phát điên:

– Quyên, theo ba về! Bỏ mặc nhà nó đi!

Tuấn ghẹo:

– Quyên ở lại chơi với anh nha!

Con Quyên nhảy cẫng lên:

– Thiệt hả? Anh rũ em ở lại nhà anh thật hả? Yeah!

Tuấn cười thầm trong bụng: “Con quỷ này đúng là khùng, má ơi!” Nó nhướng mắt nhìn ông Hùng. Ông ta tức tốt, hầm hầm kéo tay vợ bỏ đi khỏi nhà một nước.

– Cậu khá lắm Tuấn!

Tuấn vẫy tay chào:

– Dạ, chú quá khen! Quá khen!

Con Quyên thì vẫn hồn nhiên như… con chó điên của ngày nào. Nó cũng bắt chước thằng Tuấn vẫy tay chào ba. Tuấn kéo tay con Quyên lên phòng mình, đóng cửa lại:

– Từ từ anh, anh làm đau tay em!

Tuấn nhìn cô ta:

– Giờ cô nói đi, trò này là sao? Cô nên nhớ tôi cũng vừa mới giả chết nên không qua mặt được tôi đâu! Mấy trò này xưa rồi!

Quyên rớt nước mắt giải thích:

– Thằng khốn Kỳ Trương nó chơi em! Nó kêu em mua một vài viên thuốc sổ mũi màu vàng vàng như thuốc ngủ ấy trộn với đống thuốc C trước mặt ba anh mà uống, trước lúc đó phải uống nước đá chanh thật nhiều nữa, hu hu hu mấy con mẹ bác sĩ thọc nguyên cái ống tổ chảng vô họng để xúc ruột em đau điếng thấy tám ông trời luôn, hic hic ngày đầu tỉnh dậy có nói được đâu, đau cổ quằn quại muốn chết! Biết bị như vậy có cho vàng em cũng không dám tự dzận nữa…

Nghe con nhỏ đó than mà Tuấn cũng phì cười:

– Đáng đời, ai kêu cô nghe lời thằng đó! Cô làm ơn đừng có giao du với nó nữa!- Nếu anh chịu cưới em! Thì việc gì em phải…

Tuấn đau khổ nhìn cô ta:

– Làm sao mà tôi cưới cô được!- Anh mà không cưới tôi là cả nhà anh sẽ ra đường ở đó!- Cô hù tôi àh?

Vừa mới cương được một chút, thấy ánh mắt của thằng Tuấn, Quyên xìu ngay như cái bánh tráng nhúng nước:

– Không phải, nhưng mà thằng chó Quân có gì hơn em đâu?

Tự nhiên con Quyên này nhắc tới ông Quân chi vậy trời, Tuấn xua tay:

– Thôi, thôi, cô về nhà cô đi, hôm khác qua! Giờ tôi nhức đầu quá! Mà cũng đừng kêu người này, người nọ là chó nha! Tôi không nể cô đâu, muốn kêu chó thì lấy tên thằng Kỳ Trương ra mà kêu!- Anh đuổi em hả?

Tuấn đẩy cô ta ra khỏi phòng và đóng cửa lại:

– Cứ cho là vậy đi! Bye!

Quyên lủi thủi bước xuống cũng cố gắng quay đầu lại nói vớt vát:

– Tối em qua nữa đó!…

Hic hic, cũng hên con nhỏ này nó… khùng bẩm sinh nên mình mới nằm được cái kèo trên với ông già nó, chảnh hả, cho ông chảnh với thằng này thử coi sao! Hàizzz chán thật! Lại nghĩ tới cha nội Quân nữa rồi! Chuyện gì đang xãy ra với gia đình mình thế nhỉ? Thật không hiểu gì là gì luôn!

Trưa hôm đó ông Tấn với bộ mặt thểu nảo nhất bước vào nhà. Bà Tấn chạy ra hỏi đủ điều nhưng ông chỉ lắc đầu thở dài ngao ngán. Mọi thứ thật sự đã kết thúc. Cho dù ông Hùng có làm gì đi nữa cũng vô ích. Ông giờ đây bổng nhiên mang một món nợ khổng lồ kể từ lúc ông Phương bỏ trốn, phen này có bán nhà cửa đất đai hết cũng chưa chắc trả đủ nợ. Ông tự hỏi tại sao số ông lại xui xẻo đến thế này nhỉ? Tại sao mọi bất hạnh lại cứ đỗ dồn lên đầu ông thế?