Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 130




Quân đang nằm trong phòng lo sốt vó không biết thằng nhóc Tuấn làm gì mà để nó chờ lâu lắc như hàng thế kỉ đã trôi qua, thêm cái điện thoại lại không thèm bắt máy nữa chứ. Nhiều lần nó định chạy thẳng qua bển coi tình hình luôn nhưng nhớ tới ba thằng Tuấn nó lại sợ. Lúc vừa nhận được tin nhắn là nhóc đang trên đường qua tới thì điện thoại của Quân lại reo lên bởi số của mẹ Tuấn:

– Quân hả con! Cô có thể nói chuyện với con một chút được không?- Dạ! Được mà cô! Có chuyện gì ạh!

Bà Tấn tường thuật lại sự việc vừa xãy ra và gút lại bằng đòn kết thúc:

– Cô biết trong chuyện này số phận của cả gia đình cô chỉ còn biết trông chờ vào con thôi đó Quân àh!- Ấy chết! Sao cô lại nói vậy! Con hiểu mà cô! Cô và chú đừng quá lo lắng, chuyện gì chứ chuyện này thì con đảm bảo được mà!- Cô cám ơn con nhiều lắm nha Quân! Thôi cô cúp máy đây! Hình như nó đang chạy qua chơi với con đó!- Dạ! Con biết rồi ạh! Con chào cô!…

Trời ơi! Sao mình xung máu quá vầy nè, hứa giúp mẹ nó mà không cần suy nghĩ gì hết, cái lửa anh hùng rơm ở đâu tự nhiên lại trỗi dậy biết tính sao bây giờ? Nhưng mà đâu còn lựa chọn nào khác nữa đâu! Nhưng mà trời ơi đi Sing với con đó! Liệu sẽ xãy chuyện gì không?

– Hù!

Thằng Tuấn ló đầu sau cánh cửa, trông nó tươi phơi phới. Phải rồi, sắp được đi chơi nên hớn hở đến thế cũng phải. Quân biết mình đang vô lý lắm nhưng mà… ức chế không chịu được. Tuấn nhào tới ôm bụng nó vật xuống ngay, thấy thằng Quân nằm bất động nó đâm ra chột dạ:

– Dzụ gì nữa vậy cha già? Sao xụi lơ, tui qua chơi mà không mừng àh?

Nó chồm tới cắn vào cổ thằng Quân rồi nũng nịu:

– Xin lỗi nha, gia đình có chút chuyện nên để ông chờ lâu tí, vậy cũng giận àh? Con gái thế?

Quân càu nhàu, nó quay qua nói:

– Con gái cái đầu nhóc áh! Nghe đồn ai đó sắp đi Sing hưởng tuần trăng mật mà…- Tuần trăng mật con khỉ mốc xì áh.. ủa mà sao nắm bắt tình hình hay quá dzạ?

Quân thở ra:

– Humzzz!

Tuấn cười:

– Gì nữa đây cha! Đừng có lo, ông chỉ cần nói không thích thì tui sẽ không đi ngay!

Quân nhìn nó nghi ngờ:

– Thật không? Đừng có nói xạo nha!

Nó tỉnh bơ, vẻ mặt chân thật và vô tư chưa từng có hay là nó đang… canh me làm cái gì khác thì phải. Quân chất vấn:

– Không lẽ nhóc nở để mặc gia đình như vậy luôn hả?

Tuấn xua tay:

– Ông khéo lo, tui đang nằm kèo trên mà lo gì, bức quá tui dụ con Quyên chiêu khác… tui tính hết rồi cha ơi! Ba nó thua tui chắc!

Trời ơi, chuyện động trời như vậy mà sao thằng nhóc này nó nghĩ đơn giản dữ thần ôn vậy? Tuấn nhí lí:

– Tui nghiên cứu kỹ rồi: Con Quyên thì tửng còn ba nó thì thương con mù quáng nên tui hưởng lợi! Ha ha ha! Mà ý ông sao?

Quân im lặng, không biết phải tính thế nào nữa:

– Đi bao lâu?

Tuấn gõ đầu mình một cái vì tính đãng trí:

– Chết mất, tui quên hỏi nữa… chắc không lâu đâu! Mà sao? Không muốn tui đi hả?

Quân gật đầu. Tuấn cười:

– Ui… mặt vậy mà ghen, xấu máu quá! Để tui cắn mỏ ông một cái coi!

Quân xô nhóc ra:

– Nhưng mà anh lỡ hứa với mẹ nhóc rồi… đi chung với nó nhớ ngồi cách xa ba mét nha!

Tuấn ôm bụng cười:

– Ông nói nữa chắc tui điên lên vì tức cười quá!- Gì mà tức cười?

Tuấn bỏ ngang mọi chuyện:

– Thôi mệt quá, nhức đầu lắm rồi, đừng bàn chuyện đó nữa! Làm cái khác đi!

Quân bất giác nhìn nó:

– Là cái gì?

Quân nhìn lại thì cái áo của mình đã bị thằng nhóc nãy giờ hì hục… cởi banh bốn nút ra từ lúc nào chả hay! Nó lao vào Quân nói:

– Làm bù cho những ngày đi Sing nha!- Trời! Đầu óc nhóc sâu bọ quá!- He he he! Ông không cho tui làm qua bển tui…

Quân nạt nó:

– Qua bển nhóc dám không? Anh đố nhóc dám…- Vậy thì bây giờ…

Quân hỏi một câu hơi thừa:

– Bây giờ sao chứ?

Tuấn chồm tay qua cái công tắt điện, bóng tối bao trùm căn phòng. Thằng Tuấn thỏ thẻ:

– Do it! Chứ còn sao nữa hả? Cha già ngốc nghếch của tui!…