Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 23




Bỏ con Hiền xuống nhà nó cảm giác như vừa quăng được cả container đá xanh, sắt cục ra khỏi đầu óc. Và chả hiểu ma xui quỷ khiến đưa đường dẫn lối thế nào nó bấm chuông cửa nhà một người quen. Con Duy Linh nghe tiếng chuông sủa rân trời. Thằng Quân đang vuốt ve con mèo vàng đi ra mở cửa, vừa thấy thằng Tuấn nó tròn xoe con mắt:

– Đi đâu mà ghé đây tối dữ vậy nhóc? Trời, sao đầu tóc tay chân gì trầy xướt hết vậy?

Tuấn nhìn thằng Quân chăm chăm:

– Ông không mời tui vô nhà được sao?- Thì vô đi, bày đặt bắt lỗi. Đá cái chết giờ!

Không cần thằng Quân mời mọc hay hỏi han gì cả, vừa lên tới phòng là nó đỗ sập xuống cái giường thở dốc. Ôi, sao mà cái mùi nơi đây nó thân thuộc và dễ chịu thế này! Thằng Quân tay vẫn chưa rời khỏi con mèo chỉ nhìn nó mỉm cười rồi nói:

– Lại đánh nhau với ai àh? Căn cứ theo vết thương thì lần này đối thủ là con gái, vì con trai chả ai cào cấu trầy xướt kiểu như vậy cả. Hay là bắt cá nhiều tay quá rồi bị bắt quả tang tại trận nên diễn ra cuộc đánh ghen? Có liên quan tới bé Hiền không?

Nghe tới tên con Hiền thằng Tuấn quăng mạnh cái gối về phía thằng Quân rồi hét lên:

– Bé Hiền ông nội tui đó chứ bé Hiền! Ông là thằng khốn nạn, bát xê con quỷ đó qua cho tui làm chi, giờ sao dứt ra nè…

Quân né được cái gối, nó buông con mèo xuống rồi đi vào toalét, lát sau nó quăng một cái khăn ướt lên mặt thằng Tuấn:

– Nè, lau mình mẩy đi, nhìn gớm quá! Không làm gì quá đáng thì mắc gì con nhỏ kia đeo theo kưng chứ!

Quân le lưỡi nhìn nó chọc quê. Tuấn hít một hơi thật sâu, cảm giác cái khăn mát lạnh đem tới cho nó một cái gì đó hết sức thân thương, bất chợt nó nũng nịu:

– Tại ông mà tui ra nông nổi này nè, bây giờ ông phải đền cho tui!

Thằng Quân nheo mắt:

– Đền sao? Đừng kêu anh quen bé Hiền nha! Nam mô a di đà phật!

Nhìn thằng Quân chắp tay lên niệm Phật Tuấn phì cười:

– Cái mặt ông gian tà như thế tu hú thì có, “miệng nam mô mà bụng thì bồ dao găm”! Giờ ông phải… lau mặt cho tui coi như là đền tội! Tui mệt quá, lau không nổi nữa rồi!

Thằng Quân giả bộ nhảy dựng lên:

– Trời ơi! Có phải không vậy? Đi nhõng nhẽo với anh trời! Đừng có mơ nha!- Kệ tui! Nhõng nhẽo vậy luôn đó!

Mặc dù lên tiếng phản đối nhưng thằng Quân cũng lồm cồm bò lên giường dùng khăn thấm vết thương thật nhẹ cho nó. Phê quá thằng Tuấn nằm im re nhắm mắt, miệng cố nén cười. Quân hầm hừ:

– Làm như nó ông nội mình vậy!- Ây da! Đau cha già, nhẹ tay chút! Mẹ bà hai con đó nuôi móng tay dài đặng để dành móc đít hửi chơi hay sao mà cào tui đau thấu trời xanh!- Ăn với chả nói!

Quân cú mạnh lên trán nó. Và hình như bao giờ hễ hai đứa ở cự ly gần là thằng Quân cứ mân mê cái vành tai có đeo bông của nó. Quân dùng khăn bóp mũi nó một cái. Nó hét lên:

– Á! Ông ám sát nghệ sĩ hả!

Chưa hết, thằng Quân sau khi lau mặt xong bèn ngồi lên bụng thằng Tuấn dùng đùi kẹp cứng người nó lại, một tay chàng khóa hai tay kia của nó xuống giường, còn một tay chàng nhét cái khăn vô miệng khi thằng Tuấn đang huyên thuyên trận ẩu đả vừa lúc nãy. Trong khi thằng Tuấn đang giãy giụa, ú ớ thì tiếng nhạc chuông quái dị bằng tiếng Thái Lan của thằng Quân reo lên. Quân nhảy xuống giường chạy ra sân thượng nghe điện thoại, thằng Tuấn cảm giác cuộc chạm trán mới xãy ra còn khiến nó đuối hơn cả trận đánh nhau với hai cô nàng kia nữa. Nó nằm thở hổn hển và dỏng tai lên nghe…

– Ờ… tui soạn đồ đạc sẳn hết rồi, sáng mai tui qua rước ông sớm, ngủ đi cho khỏe, đừng có lo gì hết!… Ừh đừng thức khuya nha! Mai ông còn phải chở tôi đó… bye!

Dù không thấy mặt nhưng thằng Tuấn cam đoan là thằng Quân đang nở một nụ cười hạnh phúc sau khi cúp máy. Vậy là sáng mai hai tụi nó sẽ đi Vũng Tàu chơi àh? Nhìn nơi góc giường Tuấn thấy cái valy đầy nhóc đang được đặt ngay ngắn. Bất chợt chàng nghe khóe mắt mình cay cay vì một điều gì đó vô hình….

Quân mở cửa phòng đi vô nhưng thằng Tuấn không còn nằm trên giường nữa, Quân quay ra sau lưng nhưng tất cả đã muộn màng, thằng Tuấn chơi nguyên cái mềm trùm đầu và xiết chặt tay thằng Quân lại, nó hất cẳng cho thằng Quân ngã nhào lên giường, rồi dùng cái gối đập tới tấp hết sức vào đầu thằng Quân. Trông chẳng khác một trận khủng bố. Tiếng thằng Quân vọng ra từ trong mềm:

– Bớ… người… ta… thằng… Tuấn… nó… hấp… diêm… tui!

Thằng Tuấn chỉ ngừng khi nó cảm thấy cả bàn tày mỏi nhừ. Thằng Quân nằm bất động trong mềm thấy đối thủ nới lỏng tay, nó hất cái mềm ra và thở phì phì như đã rất lâu rồi chưa được thở. Nó kéo đầu thằng Tuấn đập xuống tay nó rồi choàng chân qua khóa bụng thằng Tuấn lại, xoay người qua vừa thở vừa hỏi:

– Tự nhiên qua kiếm anh chi vậy? Đừng nói qua bắt tui lau mặt xong rồi về nha!

Tự nhiên nghe thằng Quân hỏi “qua kiếm chi vậy” khiến nó thấy mủi lòng sao sao ấy, chả lẽ không có lý do gì nó qua kiếm cũng không được sao? Ủa mà thật ra nó qua kiếm thằng Quân vì lý do gì nhỉ? Cũng hên, sau vài phút im lặng cuối cùng nó cũng có lý do:

– Tui tính qua kêu ông khỏi làm clip, khỏi phóng hình gì hết!- Sao vậy?- Nó mới chửi tui nè, cào cấu tui te tua, quê rồi, khỏi tặng cái gì nữa!- Hồi kèo là mất tiền cọc đó nha!

Thằng Quân lúc nào cũng pha trò được. Nó nằm yên cho thằng Quân đùa giỡn với cái vành tai có đeo bông của nó, nó thích cảm giác đó ghê. Dù không nhìn nhưng nó biết thằng Quân đang chăm chăm vào nó:

– Có vậy thôi hả? Còn gì nữa không?- Muốn lý do gì nữa cha?

Thằng Quân vẫn chưa thôi bắt bẽ:

– Vậy sao không điện thoại, chạy tới đây chi cho mắc công!

Bực mình nó đùng đùng ngồi dậy hỏi vặn lại:

– Bộ tui qua đây nói trực tiếp cũng không được hả? Có vấn đề gì sao? Mà… mà… tui có biết số của ông đâu mà điện!

Thấy nó tự nhiên nóng giận thằng Quân mỉm cười… thật đẹp:

– Hỏi có vậy cũng nóng, thiệt tình, tại anh thấy nhóc bây giờ lạ quá!- Lạ gì mà lạ…- Giờ anh đụng sao im re, không chửi bới như hồi đó nữa… ha ha ha!

Nó quê độ chu mỏ ra:

– Giờ có ngon đụng nữa coi!

Thằng Quân tỏ ra nguy hiểm khôn lường:

– Đụng vậy người ta đủ ghiền rồi! Ha ha ha!- Ghiền… mắc ói quá! Thôi tui về! Ở lại mắc công ông lại nói là…

Bổng nhiên thằng Quân nói:

– Thôi! Vậy cũng giận, giờ thấy giống con gái lắm rồi đó nha! Hết kêu lau mặt rồi tới giận dỗi, thằng Điệp thằng Tân mà biết chắc là…

Không ngờ thằng Quân biết ngay đúng điểm yếu của nó mà chơi, hai thằng bạn của nó mà biết chuyện này chắc nó có nước đội chảo mà đi học quá, thằng Tuấn giả bộ tỉnh bơ để không cho thằng Quân không nhận ra điều đó. Cũng hên thằng Quân cũng làm lơ. Đột nhiên thằng Quân cởi áo, tuột quần ra làm mặt thằng Tuấn đỏ rần rần:

– Cha già mắc dịch! Ông làm trò gì vậy hả?

Trái lại thằng Quân nhìn nó ngạc nhiên:

– Thay đồ, đi uống nước chứ làm gì! Làm cái gì mà la um sùm như con gái vậy cưng! Chưa thấy con trai ***y bao giờ àh?

Nó im re lầm bầm: “Rõ ràng thằng chó Quân đang cố ý chơi nó đây mà, tính khêu khích, lờn vờn nó chứ gì! Đừng có mơ!”

– Đi nhóc!…- Sao ông không lấy xe ông?- Lười dắt ra lắm, đi một xe thôi, bộ chở anh có vấn đề gì sao?- Có sao không! Chở ông lỡ người ta nói tui Pede giống ông thì sao?

Thằng Quân nhăn mặt một cái rồi nhảy tọt lên xe ôm nó sát rạt ngay:

– He he he, cái đó là người ta nói nhóc chứ đâu phải nói anh, việc gì anh phải lo.

Mặc dù buông ra lời đó có hơi khiến nó ân hận vì đã nặng lời với thằng Quân nhưng thấy thằng Quân không phản ứng gì nó cũng an tâm. Kệ.

– Đi đâu?- Quán con Thủy, uống cam dâu! Mau quên thế!

Có cố ý muốn chống đối:

– Thôi uống cà phê đi!- Nô, nô, anh chỉ uống được sinh tố thôi!- Đi quá Bar đi!- Đừng có mơ nhóc! Anh không có hư hỏng như nhóc đâu! Không uống sinh tố thì về!

Bổng nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện của thằng Tài với Quân, nó hỏi:

– Về trễ có sao không?- Sao là sao?- Mai ông đi Vũng Tàu sớm mà…

Thằng Quân cốc đầu một cái:

– Trời! Nghe lén chuyện người khác là không tốt đâu nha! Lẽ ra là ngủ sớm đó, nhưng vì nễ tình nhóc bao nên anh phải miễn cưỡng đi nè! Còn không biết thương anh nữa hả?

Cái chữ “thương” nghe sao nhột thấy tía. Tuấn la lên oai oái:

– Cái gì? Ai… bao cha nội? Ông rũ tui trước rồi còn “uống theo ý của ông” nữa mà bắt tui bao là sao? Tui đâu có thích uống cái món cam dâu quỷ quái gì đâu!

Quân mỉm cười im lặng, nó bóp cổ Tuấn. Thật ra bây giờ, ngay tại lúc này đây, Tuấn biết rằng nó bắt đầu thích món sinh tố cam dâu hơn bao giờ hết….