Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 71




Tuấn phóng như bay tới nhà mợ Tám thằng Quân và được biết là hôm nay ổng đã về quê, thường khi nếu làm gì thằng chả cũng nhắn tin cho nó biết mà, đã thế còn tắt máy, hừ đáng ghét. Vậy sao không vứt cái điện thoại luôn đi! Được rồi, nó sẽ chạy về dưới tìm ổng luôn vậy. Nó mơ hồ sợ rằng có chuyện gì đó xãy ra đến với hai đứa lắm! Một cảm giác bất an thật sự. Trong khi đó thì con Quyên điện thoại kêu bốn tên đàn em bám gót theo thằng Tuấn như kế hoạch đã định sẳn….

– Hừ thằng cha này có thể lang ban ở đâu được chứ? Sao giờ này mẹ ổng nói ổng chưa về tới nữa… à đúng rồi! Chỉ có thể là Kén! Hic hic giờ này ổng vô trong đó làm gì nhỉ?…

Tuấn dừng xe trước nhà của cô bạn lớp trưởng ông Quân khi thấy chị ta vẫn còn đang mồ hôi, mồ kê nhễ nhãi hì hục bên cái bếp than trước nhà phi hành thơm phức. Chị ta không nhận ra nó thì phải, trông điệu bộ túng ta lúng túng của nó chị ta bước ra hỏi:

– Em muốn mua hay hỏi thăm cái gì?

Nó quẹt mũi hỏi:

– Chị… chị có nhớ em không?

Chị ta ngớ người ra một lúc:

– Em là… hì hì hì… xin lỗi, chắc khách khứa qua phà nhiều quá chị…- Dạ… không! Em là bạn của anh Quân nè…- Ủa vậy hả? À… chị nhớ rồi, lần trước có vô kén nhậu phải không? Hùi nãy mới thấy thằng Quân với thằng Kỳ Trương chạy ngang..

Tuấn im lặng một lúc rồi hỏi:

– Chị không mời em vô nhà được à?

Chị ta lấy cái tay như đòn bánh tét vỗ mạnh lên vai nó, mọi khoảng cách giữa hai người như được xóa tan:

– Thằng quỷ, khỉ khọn y chang thằng Quân, vô đây ngồi, uống gì nói chị lấy cho!- Hì hì… em cám ơn chị, chị cho em gửi xe một chút nha…- Ừh! Thoải mái, ở dưới quê chứ hổng phải trên thành phố đâu mà sợ mất!

Ông Quân với thằng Kỳ Trương vô đây làm gì chứ? Thật là mờ ám và khó hiểu. Thằng Kỳ Trương đang chơi trò gì chăng? Liệu nó và con Quyên có liên quan tới nhau không? Vừa suy nghĩ Tuấn vừa chạy nhanh vô kén, hic hic, đường này sao vắng hoe không biết có ma hay không nữa, tự nhiên mấy câu chuyện ma được bà ngoại kể bổng nhiên hiện về đầy đủ khiến nó rùng mình và cố gắng tăng tốc hơn nữa, ở dưới quê cái gì chứ ma là đầy nhóc luôn nhất là ở những nơi vùng sông nước như thế này nè. Cũng hên là cuối cùng thì nó cũng leo lên được tới cầu. Bên dưới tiếng của ông Quân và thằng Kỳ Trương lúc to, lúc nhỏ nó nghe chữ được chữ mất!…