Như Em Hằng Mong

Chương 40




Hứa Bảo Như cúp điện thoại, lập tức đi đến phòng tắm rửa mặt, rửa mặt xong thì đi ra thay quần áo, cầm điện thoại rồi ra ngoài.

Trước khi ra ngoài lại mang theo một đống đặc sản năm mới cho Tần Phong, hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác dáng dài màu đen, cổ búp bê, khí chất ngời ngời, lại có chút đáng yêu. Mái tóc xoăn dài xõa trên vai, đeo một đôi bông tai hoa hồng trắng, còn đeo cả chiếc nhẫn Thẩm Độ tặng.

Cô biết nhà của Tần Phong ở đầu, ra khỏi tiểu khu lập tức bắt xe đi thẳng qua đó.

Nhà Tần Phong cách nhà họ không quá xa, chỉ ngồi xe khoảng hai mươi phút đã đến nơi.

Lúc Hứa Bảo Như ra ngoài mới bảy giờ hai mươi, đến cửa tiểu khu nhà Tần Phong chỉ vừa bảy giờ bốn mươi.

Cô còn chưa xuống xe đã nhìn thấy Thẩm Độ.

Hôm nay Thẩm Độ mặc một bộ tây trang màu đen, Hứa Bảo Như nhìn từ xa xa, thật sự quá đẹp trai.

Thẩm Độ cũng nhìn thấy cô, liền đi về hướng cô.

Xe dừng lại, Hứa Bảo Như trả tiền xong xuống xe, cô vui vẻ chạy về phía Thẩm Độ, nhào vào trong ngực anh.

Thẩm Độ vững vàng đón lấy cô, Hứa Bảo Như ôm lấy eo Thẩm Độ, ngửa đầu cười tít mắt nhìn anh, "Sao hôm nay anh mặc âu phục vậy? Đẹp trai quá đi."

Thẩm Độ không giải thích, xoa tóc Hứa Bảo Như, hỏi cô, "Ăn sáng chưa?"

Hứa Bảo Như lắc đầu, "Vừa mới thức dậy đã đến tìm anh rồi."

Thẩm Độ cầm tay cô, nói: "Đi mua bữa ăn sáng trước đã."

"Được." Hứa Bảo Như cười tít mắt, cầm tay Thẩm Độ đi mua bữa sáng.

Bảy tám giờ sáng sớm là thời điểm tiệm bán đồ ăn sáng làm ăn tốt nhất, họ đi đến một tiệm mua vài món cho bữa sáng, mua thêm mấy ly sữa đậu nành.

Mặc dù Hứa Bảo Như biết nhà của Tần Phong ở đây, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đến nhà Tần Phong.

Cô đi theo Thẩm Độ vào tiểu khu, cả đường đi đều tò mò nhìn đông nhìn tây, cô nhìn một hồi, lại quay đầu hỏi Thẩm Độ, "Tối hôm qua anh không về nhà à? Đi từ lúc nào vậy?"

Thẩm Độ nói: "Em về không bao lâu thì anh đi rồi."

Hứa Bảo Như tò mò, "Tối hôm qua anh có chuyện gì hả?"

Thẩm Độ nhớ đến chuyện tối hôm qua, ừ một tiếng, không giải thích.

"Không phải là tối hôm qua anh uống rượu đó chứ?" Hai người vào thang máy, Hứa Bảo Như ghé vào vai Thẩm Độ ngửi thử.

Thẩm Độ cụp mắt nhìn cô, "Ngửi được mùi à?"

Hứa Bảo Như nói: "Một chút xíu à, còn có hương sữa tắm."

Thẩm Độ ừ một tiếng, nói: "Anh có uống một ít."

Hứa Bảo Như ngẩng đầu nhìn Thẩm Độ, cô nhớ đến tối hôm qua lúc ở chợ, cô cũng cảm giác được dường như Thẩm Độ có tâm sự, tối hôm qua anh đưa cô về nhà, lại ra ngoài, nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra.

Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ, có hơi lo lắng, hỏi: "Rốt cuộc là anh bị sao vậy? Không thể nói với em sao?"

Thẩm Độ kéo tay Hứa Bảo Như, nói: "Qua một thời gian ngắn nữa sẽ nói cho em biết được không?"

Anh không phải là muốn nói dối Hứa Bảo Như, chỉ là nói ra rất dài dòng, bây giờ anh cũng không muốn nói.

Hứa Bảo Như cười một tiếng, "Dĩ nhiên là được rồi." Cô nhìn Thẩm Độ nói: "Chỉ cần anh đừng buồn là được rồi."

Thẩm Độ nhìn đôi mắt trong veo sáng ngời của Hứa Bảo Như, hồi lâu, ừ một tiếng.

Thang máy đến lầu 11, Thẩm Độ cầm tay Hứa Bảo Như từ bên trong đi ra, đến cửa nhà Tần Phong, Thẩm Độ cầm chìa khóa mở cửa, Hứa Bảo Như kéo cánh tay Thẩm Độ lại, nhỏ giọng nói: "Tần Phong ở nhà một mình hả anh? Ba mẹ cậu ấy có ở đây không?"

Thẩm Độ nói: "Ba mẹ cậu ấy về quê đến hết năm."

Thẩm Độ mở cửa, đặt chìa khóa lên tủ ở huyền quan, sau đó mới lấy dép vừa mua ở dưới lầu ra cho Hứa Bảo Như, ngồi xổm trên sàn, đặt dép dưới chân cô.

Hứa Bảo Như vừa thay giày, vừa nhìn ngắm bốn phía, nhỏ giọng hỏi: "Tần Phong đâu anh?"

Thẩm Độ đi đến trước ghế sofa, cởi áo vest âu phục ra, thuận tay khoác áo lên tay vịn ghế sofa.

Bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhưng trong nhà có lò sưởi, cũng không lạnh.

Anh ngồi xuống ghế sofa, cởi cúc tay áo sơ mi ra, tùy ý xoắn lên khuỷu tay.

Anh vừa mở bữa sáng ra giúp Hứa Bảo Như, vừa nói: "Có lẽ là đang ngủ."

Hứa Bảo Như thay giày đi vào nhà, cô nhìn căn phòng bên cạnh, cửa phòng đang đóng, có lẽ Tần Phong vẫn đang ngủ.

Cô thấy trong nhà không có ai khác, lập tức nhào vào trong ngực Thẩm Độ.

Cả người cô đều nhào tới chỗ Thẩm Độ, anh ôm lấy cô theo bản năng, lưng dựa vào thành ghế sofa, rũ mắt nhìn cô, giọng rất thấp, "Sao vậy?"

Hứa Bảo Như cười tít mắt, cô giơ một tay lên trước mắt Thẩm Độ, nói: "Anh nhìn thử xem có chỗ nào khác không?"

Thẩm Độ nhìn tay cô, liếc mắt đã thấy ngay trên ngón tay cô có đeo chiếc nhẫn anh đã tặng cô năm lớp mười hai.

Anh ồ một tiếng, không nghe ra được vui hay không vui, cầm tay Hứa Bảo Như, nói: "Cuối cùng em cũng chịu mở quà của anh rồi."

Hứa Bảo Như cười một tiếng, nói: "Ai bảo khi đó anh lạnh lùng như vậy, em làm sao biết anh thích em được."

Thẩm Độ nhìn cô, không nói.

Hai tay Hứa Bảo Như ôm cổ Thẩm Độ, lại cười tít mắt tiếp tục nói: "Em còn thấy lời tỏ tình anh viết cho em nữa."

Thẩm Độ có hơi mất tự nhiên, nhìn cô, chỉ ừ một tiếng.

Hứa Bảo Như bật cười, cô dựa sát vào anh hơn, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Độ, nhẹ giọng hỏi: "Em thắng à?"

Thẩm Độ cũng nhìn vào mắt cô, hồi lâu, thấp giọng nói: "Ừm, em thắng."

"Em xơi sạch anh à?"

"Ừ."

Hứa Bảo Như thật sự rất vui vẻ, cô cười hỏi: "Anh thích em từ lúc nào vậy? Em không biết luôn đó."

Thẩm Độ không muốn trả lời cô, cố ý lừa cô, nói: "Không biết, không thích em."

Hứa Bảo Như cười một tiếng, nói: "À, vậy em đi đây."

Cô giả vờ muốn đi, Thẩm Độ sao có thể đồng ý để cô đi được, bàn tay giữ sau eo cô, không có ý định buông ra.

Hứa Bảo Như cười, ôm cổ Thẩm Độ lần nữa, nói: "Thẩm Độ, anh không thành thật gì hết."

Thẩm Độ không lên tiếng, nhìn cô.

Hứa Bảo Như biết Thẩm Độ cố ý lừa cô, nhưng cô nằm trong ngực Thẩm Độ, nhìn vào mắt anh, hỏi rất nghiêm túc: "Anh thích em không?"

Ánh mắt cô vô cùng nghiêm túc, Thẩm Độ nhìn cô, cũng "ừ" một tiếng rất nghiêm túc.

Hứa Bảo Như cười, lại hỏi: "Thích bao nhiêu?"

Thẩm Độ nghiêm túc nói: "Rất nhiều."

Hứa Bảo Như nhìn ánh mắt Thẩm Độ mỗi khi nhìn cô, hoàn toàn không giống khi nhìn những người khác. Những lúc anh nhìn cô, trong mắt chỉ có mình cô.

Cô vui vẻ đến mức trong lòng như được rót mật ngọt, chủ động hôn Thẩm Độ.

Cô ôm cổ anh, học theo dáng vẻ bình thường khi Thẩm Độ hôn cô, hôn lên môi anh. Nhưng lại không thành thạo lắm, cuối cùng vẫn bị Thẩm Độ giành quyền chủ động.

Tần Phong ngủ một giấc đến khi tỉnh dậy, mơ mơ màng màng từ trong phòng ngủ đi ra, kết quả vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy Hứa Bảo Như và Thẩm Độ ngồi trên ghế sofa hôn môi, anh tỉnh lại khỏi cơn buồn ngủ trong chớp mắt, "Xin thất lễ, hai người có thể phúc hậu lại chút không, biết tớ là chó độc thân rồi, hai cậu có thể tem tém lại được không hả."

Thẩm Độ nhìn anh ấy, "Tại sao phải tem tém lại."

Hứa Bảo Như cũng cười, còn quay đầu chào hỏi Tần Phong, "Đã lâu không gặp Tần Phong."

Tần Phong thở dài một hơi, "Hai cậu tiếp tục đi, tớ đi rửa mặt trước."

Anh ấy nói xong cũng đi về phòng ngủ.

Hứa Bảo Như nhìn Tần Phong đi về phòng, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.

Thẩm Độ cũng cười, anh vỗ vào mông Hứa Bảo Như, "Đi xuống."

Hứa Bảo Như cười một tiếng, lúc này mới ngoan ngoãn leo xuống khỏi người Thẩm Độ.

Cô ngồi qua bên cạnh Thẩm Độ, cúi người mở bữa sáng trên bàn trà ra.

Bữa sáng rất phong phú, trong chốc lát, Tần Phong cũng đi ra, ba người ngồi trước bàn trà ăn bữa sáng.

Tần Phong nói: "Hai người quen nhau lâu như vậy rồi, có phải nên mời khách rồi không?"

Hứa Bảo Như cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn Tần Phong cười tít mắt, hỏi: "Cậu muốn ăn cái gì?"

Tần Phong nói: "Cái này thì tớ phải suy nghĩ thật kĩ mới được, phải là một bữa tiệc lớn, nếu không sẽ phải chờ đến lúc các cậu kết hôn."

Hứa Bảo Như cười, nói: "Cậu từ từ suy nghĩ nhé, chờ khai giảng về trường cũng được."

Cô cầm đũa lên gắp một cái bánh quẩy, nhúng vào sữa đậu nành trong chén.

Lúc này Tần Phong mới chú ý đến chiếc nhẫn trên tay Hứa Bảo Như, anh ấy kinh ngạc nói: "Bảo Như, cuối cùng cậu cũng đeo chiếc nhẫn này lên rồi."

Hứa Bảo Như cười một tiếng, ngẩng đầu hỏi: "Cậu cũng biết chiếc nhẫn này à?"

Tần Phong bật thột lên, "Biết chứ, năm lớp mười hai đó Thẩm Độ đã đi làm thêm cả một tháng để mua cho cậu đó."

Anh ấy vừa dứt lời, nhận được ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Độ.

Lúc này Tần Phong mới ý thức được mình quá lanh mồm lanh miệng, anh ấy cười khan, "Ăn thôi ăn thôi."

Nhưng Hứa Bảo Như lại rất sững sốt, cô quay đầu nhìn Thẩm Độ theo bản năng.

Thẩm Độ gắp một con tôm nhỏ đút vào trong miệng cô, "Ăn sáng."

Hứa Bảo Như ngoan ngoãn ăn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Thẩm Độ, thật lâu, mới quay đầu đi, yên lặng ăn tiếp.

Hứa Bảo Như và Thẩm Độ ăn sáng ở nhà Tần Phong xong, lại ngồi thêm một hồi, mười giờ sáng mới rời đi.

Trên đường về nhà, Hứa Bảo Như cầm tay Thẩm Độ, nhìn anh, nhỏ giọng hỏi, "Điều Tần Phong nói là sự thật à? Năm lớp mười hai, anh thật sự đi làm thêm để mua quà cho em hả?"

Thẩm Độ nhìn cô, không lên tiếng.

Hứa Bảo Như nghĩ đến lúc đó mình không hề để ý đến Thầm Độ, có hơi đau lòng, nói: "Anh thích em tại sao không nói chứ, em không biết gì cả."

Thẩm Độ nói: "Khi đó em vốn không hề quan tâm đến anh."

Hứa Bảo Như nhìn anh, nói: "Em thật sự xin lỗi."

Thẩm Độ nhìn cô một hồi, hỏi: "Vậy bây giờ em còn thích anh không?"

Hứa Bảo Như nói: "Dĩ nhiên rồi. Không thích anh thì sao lại ở bên anh cơ chứ."

Tâm trạng Thẩm Độ rất tốt, cười một tiếng, lại hỏi cô: "Thích bao nhiêu?"

Hứa Bảo Như: "Vô cùng thích."

Thẩm Độ cười, rất hài lòng.

Hứa Bảo Như cười tít mắt sáp đến bên cạnh Thẩm Độ, cười hỏi: "Anh vui không?"

Thẩm Độ bóp mặt cô, nói: "Anh có gì mà vui chứ, em bỏ rơi anh hơn một năm."

Hứa Bảo Như bật cười, cô kéo tay Thẩm Độ, nói: "Nhưng bây giờ em là của anh rồi mà."

Thẩm Độ nhìn cô một hồi, vô thức nắm chặt tay Hứa Bảo Như hơn, sau đó mới nói: "Ừ, đừng hòng chạy trốn."