Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)

Chương 37




Giang Yến đúng hẹn cùng Trương Lan Chi đến thủ đô, sau khi đến sân bay lại không ngừng không nghỉ cùng bà đi thẳng đến phòng bệnh Hứa Nhất.

Giang Yến không mặc quần áo của mình mà mặc trên người áo sơ mi của Tần Việt, cậu muốn lưu mùi hương của Tần Việt lâu thêm một chút. Sau khi Hứa Nhất nhìn thấy Trương Lan Chi tâm tình tốt hơn rất nhiều, cậu không muốn quấy nhiễu Hứa Nhất và mẹ tán gẫu, nên điện thoại cho tài xế để ông đến bệnh viện đón mình.

Hai mươi phút sau Giang Yến đã về nhà đang ở lầu hai trong thư phòng bị Giang Sơn mắng.

Giang Sơn mặc âu phục, ngồi ở trên ghế: “Yến Yến, ba chỉ có một đứa con trai, con có thể trước khi làm chuyện gì suy tính một chút cho ba ba được không.”

“Con không nói một lời đi mất, không có một chút tin tức nào, có nghĩ cho ba không?”

“Xin lỗi.” Giang Yến ngồi trên ghế sa lon đối diện cha mình, buồn buồn giải thích: “Ba, Hứa Nhất đến nhà chúng ta cũng không có mẹ chăm sóc, đáng thương biết bao, nó nói nhớ dì, con là anh nó, con chỉ muốn tìm dì trở về thăm Hứa Nhất một chút mà thôi.”

Giang Sơn hơi ngẫn người, rất lâu không lên tiếng, mẹ Giang Yến sớm qua đời, tuy rằng ông không nói nhưng luôn cảm thấy con mình bị thua thiệt không ít.

Ông không dám ở trước mặt con trai nhắc đến vợ mình: “Yến Yến, con đã mười lăm tuổi, không thể làm việc tùy hứng.”

“Ba, không phải là người khổng lồ vĩnh viễn không bị thương.” Ông còn nói: “Ba cũng có uy hiếp. Giang Yến, ba không nhìn thấy con cũng sẽ lo lắng.”

Thư phòng nhà họ không lớn, diện tích có mấy chục mét, sàn nhà màu tối, trên tường treo một tấm ảnh cả gia đình.

Giang Yến ngồi trên ghế salông, chỉ nhìn tấm hình kia, trong mắt đầy nước mắt: “Ba, nhưng đứa bé không có mẹ thật sự rất đáng thương.”

“Giang Yến.” Cha lại gọi cậu, âm thanh mang theo một chút khổ sở: “Lại đây với ba.”

Giang Yến phiền phiền nhiễu nhiễu đi qua, nằm nhoài trên đùi của cha mình, Giang Sơn vuốt tóc của cậu: “Là ba quá cuống lên, không nên vừa thấy con về liền mắng con.”

“Không sao.” Giang Yến đem đầu chôn ở hông cha mình: “Sau này sẽ không để cho ba lo lắng, không có lần sau.”

Giang Yến về đến nhà ngày thứ ba thì Hứa Nhất cũng ra viện, cậu và Tiểu Hạ cùng đi bệnh viện đón hắn về nhà.

Hứa Nhất làm con trai nuôi của nhà họ Giang, nhìn ra dáng con trưởng hơn Giang Yến, bởi vì hắn cần cù. Tiểu Hạ hay nói, Hứa Nhất lúc nào cũng căng thẳng cuộc sống không có một khắc thả lỏng.

Giang Yến ở trên cầu trường lau mồ hôi: “Em đừng nói như thế, Hứa Nhất tốt xấu gì của là em trai anh.”

Giang Yến rất chăm sóc Hứa Nhất, cậu giới thiệu cho Hứa Nhất quen biết với những người bạn tốt nhất của mình, đi nơi nào cũng hỏi ý kiến Hứa Nhất, thậm chí ba ba mua hai phần quà Giang Yến cũng để Hứa Nhất chọn trước.

Giang Sơn nói Giang Yến không nên nhường Hứa Nhất như vậy.

Giang Yến ở trong thư phòng làm nũng: “Con có ba ba là đủ rồi.”

Trong hành lang tối tăm, Hứa Nhất đạp thảm trải sàn lầu hai ra ngoài, trong tay nắm chặt một lá thư. Một phút sau hắn quay người trở về phòng ngủ của mình, không giao cho Giang Yến.

Lá thư đó gửi đến nhà Trương Lan Chi. Giang Yến từng nói với hắn lúc ở thị trấn đã dùng tên của hắn, quen một người bạn rất thân, cho nên nếu có thư gửi về quê nhà, nhờ Hứa Nhất giao cho cậu.

Hứa Nhất quyết định mở lá thư đó.

Người viết thư tên là Tần Việt, anh nói với Giang Yến mình và mẹ đi bắc Mỹ, ở bên kia du học. Anh gọi cậu là Nhóc nói nhiều, nói rất nhớ cậu, thượng vàng hạ cám rất nhiều nội dung. Cuối cùng Tần Việt để lại một số điện thoại, ký tên là bạn trai của “Nhóc nói nhiều”

Hứa Nhất rốt cuộc biết Giang Yến nói bạn rất thân chính là bạn trai, lá thư đó bị Hứa Nhất đốt, lưu lại dãy số điện thoại đó vào máy của mình. Hắn không dự định nói cho Giang Yến biết phong thư này, không phải nói “Chỉ có ba ba là đủ rồi” sao, vậy Tần Việt kia nên để cho hắn.

Nửa tháng sau đó, Hứa Nhất bắt đầu liên hệ với Tần Việt.

Bởi vì hắn và Giang Yến cũng không quá giống nhau, Hứa Nhất vẫn chưa gọi điện thoại mà chỉ gởi tin nhắn, năm thứ hai, mới tình cờ gọi một hai cú điện thoại, cậu nói với Tần Việt mình vừa qua kì vỡ giọng.

Hứa Nhất rất ước ao được như Giang Yến, không cần nỗ lực là có thể được tất cả, hắn thường xuyên ảo tưởng mình chính là Giang Yến, có một người cha thương yêu mình, bên người vây quanh vô số bạn bè, còn có tài hoa lòe lòe toả sáng khiến người không dời nổi mắt. Những cái đó hắn cố gắng thế nào cũng không đuổi kịp.

Hắn biết mình tự ti, sợ bị cười nhạo, vĩnh viễn không thể tự nhiên hào phóng như Giang Yến, thậm chí khi tranh giải về đàn dương cầm hắn đoạt giải nhất là do Giang Yến không muốn. Bởi vì trước khi thi đấu Giang Yến hỏi hắn có phải rất muốn giải này không, hắn gật đầu, Giang Yến rút ra không thi đấu.

Chỉ có khi giả là Giang Yến thì Hứa Nhất mới tự tin, cảm thấy mình không cần gì nữa. Hắn căm hận Giang Yến, căm hận cha mẹ của mình, hắn cảm thấy Trương Lan Chi và Hứa Thanh Sơn nắm tay khắc gen vào xương cốt hắn làm cho hắn buồn nôn.

Vì vậy, Hứa Nhất muốn trở thành Giang Yến chân chính.

Tiểu Hạ thường nói, Hứa Nhất là một kẻ thích bắt chước, Giang Yến làm cái gì, hắn liền làm cái đó, sở thích tương tự, ăn mặc tương tự, thậm chí thói quen cũng trở nên không khác biệt lắm, vốn không phải là anh em ruột lại dần dần trở nên rất giống nhau, thậm chí tướng mạo cũng thay đổi giống nhau đến bảy tám phần.

Chỉ có Hứa Nhất rõ ràng mình hèn đến cỡ nào, sau đó hắn đem đê hèn của mình, hành vi buồn nôn của mình biên tập thành chữ, hoặc là biến thành ngôn ngữ, nói cho Tần Việt nghe, mà hết thảy hành vi đều quy tội cho Giang Yến.

“Anh trai của gia đình em được gửi nuôi luôn bắt nạt em, cha mua quà chưa bao giờ chia cho em ”

“Giang Yến và các bạn học đều cười nhạo em tiếng phổ thông không tốt; ”

“Tần Việt, em đến cùng đã làm sai điều gì, xuất thân cũng bị người khác cười nhạo?”

“Bần cùng cũng bị chê cười sao? Không có cha mẹ đáng bị bắt nạt phải không?”

“Tại sao, đàn dương cầm tốt cũng bị Giang Yến đố kỵ, thậm chí bị anh em của anh ta đánh một trận.”

“Em không nghĩ gọi điện thoại cho anh, nhưng Tần Việt chừng nào thì trở về a, Giang Yến tìm thật là nhiều người, muốn…… ” Lúc Hứa Nhất gọi cho Tần Việt cú điện thoại này là hắn đang ở trong ngõ hẻm sợ run lẩy bẩy, hắn nói là sự thực, nhưng người là do hắn tự mình rước lấy. Cuối cùng Giang Yến là người phát hiện, cậu liều mạng bảo vệ Hứa Nhất, báo cảnh sát, đỏ vành mắt giúp hắn mặc quần áo lại.

Hứa Nhất càng hận Giang Yến hơn, bởi vì chuyện này báo cảnh sát hắn thành thằng hề trong mắt tất cả mọi người.

Chuyện này thành cọng cỏ cuối cùng áp đảo Hứa Nhất, hắn vào ban đêm hay khóc, hỏi Tần Việt chừng nào thì trở về, em thật sợ hãi. Tần Việt rốt cục không nhịn được, năm năm sau không để ý trong nhà ngăn cản, về nước.

Nhà Tần Việt là phú thương có tên tuổi, sản nghiệp trải rộng khắp nơi, anh là con riêng vốn không được cha và ông nội thừa nhận. Về nước chuyện đầu tiên anh làm là lấy xí nghiệp của cha Giang Yến khai đao. Ba tháng sau xí nghiệp đó thuộc về anh đồng thời anh cũng được cha mình chân chính tiếp nhận. Giang Sơn vì sản nghiệp bị hủy trong một sáng, khó có thể thừa nhận, nằm bệnh viện nửa tháng, gầy thành một bộ xương, ăn cơm cũng mất công tốn sức.

Ngày đó là sinh nhật hai mươi tuổi của Giang Yến, cậu mua một bánh ga tô nhỏ, cùng cha mỗi người một nửa. Cậu nói với Giang Sơn, không sao, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, ba ba có con là đủ rồi. Bánh ngọt được ăn sạch sẽ, Hứa Nhất thu dọn rác thải chuẩn bị ném, lại nhìn thấy tờ báo trên tủ đầu giường. Bản tin thương mại đầu tiên đưa tin về người tiếp nhận công ty cha cậu, nhưng cậu làm sao cũng không nghĩ ra, đó là người Giang Yến từ mười lăm tuổi tâm tâm niệm niệm, mỗi một năm cũng phải đi đến ngôi nhà hai người từng ở chung hai ngày. Là Tần Việt.

Giang Yến lảo đảo một chút, đỡ tủ mới không ngã sấp xuống.

“Anh xem báo rồi phải không?” Hứa Nhất chẳng biết lúc nào xuất hiện ở cửa phòng bệnh, hai tay ôm ngực: “Quên nói với anh, người trên ảnh bìa của tờ báo đó là bạn trai em.”

Giang Yến đầu óc trống rỗng, không muốn nói chuyện với Hứa Nhất, cậu cảm thấy nếu Tần Việt biết Giang Sơn là cha cậu chắc chắn sẽ không làm như vậy, trong đầu cậu mơ hồ biết được nguyên nhân, đó là lý do Giang Yến không muốn tin tưởng.

Cậu hoảng loạn lao ra phòng bệnh, không để ý Hứa Nhất ngăn cản, trong lòng cậu gào khóc: Tại sao? Tại sao? Phải đi tìm Tần Việt hỏi rõ đây là tại sao?

Giang Yến nhớ rất rõ ràng, ngày đó là sinh nhật của cậu, ban đêm một giờ rưỡi, xe cậu chạy là chiếc xe porches 911 mà cha mua cho cậu lúc sinh nhật 18 tuổi. Giữa đường cậu bị đụng xe, người đụng xe của cậu là em trai nuôi của cậu, cậu không thể đến công ty Tần Việt hỏi anh tại sao.

Nhưng trước khi cậu hôn mê, cậu thấy Tần Việt chạy đến hiện trường, anh vẫn đẹp như vậy khí thế như vậy, cậu lại máu me đầy mặt, vô cùng chật vật. Cậu và Hứa Nhất được đưa lên một chiếc xe cứu thương, ba người ở trong xe cứu thương, Tần Việt nhìn Hứa Nhất, Giang Yến nhìn Tần Việt.

Sau đó cậu không nhìn Tần Việt nữa, cậu đếm âm thanh xe cứu thương phát ra, nhìn nóc xe cứu thương, nước mắt thuận khóe mắt chảy đến cổ tay mình, nước mắt loảng pha với dòng máu sền sệt.

Có thể do khóc thút thít làm cho Tần Việt chú ý, mặt của người kia xuất hiện ở trong tầm mắt Giang Yến.

Anh hỏi cậu: “Tại sao.”

Giang Yến cũng muốn hỏi anh, tại sao? Nhưng thương thế của cậu nghiêm trọng, hình như đụng phải đầu, cậu nói không ra lời, nhưng vẫn mất công tốn sức lấy lòng nhìn Tần Việt nở nụ cười. Tần Việt một chút phản ứng đều không có, cậu thấy trong đôi mắt đó chỉ có hận, có chán ghét, lại không như lúc cậu mười lăm tuổi nhìn trong mắt của anh có đau lòng và yêu. Giang Yến không để ý hình tượng ở trên xe cứu thương gào khóc.

Cậu đứt quãng nói: “Tôi… Vì… Sao…… Vẫn như thế… Yêu anh ”

“… Sợ anh thương tổn… Hại tôi.”

Cậu nghiêng đầu nhìn Hứa Nhất: “Tôi cuối cùng phải.. Nghiêm túc học… Tập… Làm… Một người anh trai tốt, lại… Không biết… Cậu chưa bao giờ xem tôi… như là anh trai… ”

Đó là câu nói sau cùng trong ký ức của Giang Yến.

“Lóe lên lóe lên sáng lấp lánh, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ, treo ở trên trời toả ra ánh sáng, giống như đôi mắt to của Tần Việt.”

“Cậu ở đây ngồi xổm làm gì đây… ”

“Tần Việt, anh muốn cùng em yêu sớm à…”

“Nhóc nói nhiều, lại đây…”

“Nhóc nói nhiều, Tần Việt nói anh ta yêu thích em… ”

Trí nhớ chập trùng lên xuống theo thủy triều, rốt cục vào ban đêm lúc thuỷ triều xuống va chạm đá ngầm trên bờ cát. Cậu không phải Hứa Nhất, cậu là Giang Yến.

Bỗng nhiên cậu mở mắt ra, bốn phía dần dần rõ ràng, cậu nhận ra nơi này là phòng bệnh. Cậu nhìn thấy Tiểu Hạ nằm nhoài trên giường của mình, vành mắt hồng hồng đang ngủ, Tần Việt ở một bên khác nắm thật chặc tay cậu.