Như Khói Như Cát

Chương 88: Tâm tình quyến luyến




“Em thấy anh lái xe hơi nhanh rồi đấy!”

Lục Yên Đinh thắt dây an toàn, từ trong cổ họng buông ra một câu.

Hai người họ đang chạy xe trên con đường ven biển dưới chân núi, sắc trời muộn dần, hoàng hôn từ phương xa quyện vào một tầng mây khói. Từ nơi đây trở về lại nội thành phải đi vòng rất xa, cả đằng trước và đằng sau căn bản không có chiếc xe nào khác cùng lưu hành, vì vậy quãng đường này ngập tràn cảm giác an toàn.

Tốc độ xe thật ra cũng không nhanh, chỉ là nhịp tim đập của Lục Yên Đinh có hơi tăng, cậu biết bầu không khí lúc này có gì đó không đúng, Khúc Như Bình cũng không nên mang cái dáng vẻ mà cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ này, cậu đã vì chuyện này mà suy nghĩ lung tung hơn nửa quãng đường rồi.

Khúc Như Bình trước sau không nói một lời, Lục Yên Đinh thỉnh thoảng sẽ lén nhìn anh một cái, lúc anh không cười dáng vẻ này không đủ ôn hòa thậm chí còn có hơi lạnh lùng, điều này trong quá khứ cậu chưa từng phát hiện ra.

Tốc độ xe đã chậm hơn một chút, nhưng Khúc Như Bình vẫn không nói chuyện.

Lục Yên Đinh trong lòng bất an liếc mắt nhìn qua, kiếm đề tài nói: “Dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ có tuyết.”

Chữ “tuyết” này lúc cậu nói ra có hơi nhẹ bẫng, giống như trong không khí có một lớp màng mỏng, thanh âm nếu như to hơn sẽ chọc thủng cái gì đó vậy, điều này khiến cho Lục Yên Đinh theo bản năng khống chế tiếng nói của chính mình.

Khúc Như Bình lúc này mới nói câu đầu tiên từ lúc bắt đầu lái xe cho đến nay: “Lục Yên Đinh.”

Hai người họ quen nhau lâu như vậy rồi, nhưng Khúc Như Bình chưa bao giờ gọi thẳng đầy đủ tên của cậu. Đôi mắt Lục Yên Đinh nóng lên, vội vàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Khúc Như Bình không có cảm xúc gì, ngũ quan của anh lẫn trong ráng chiều hiện ra có phần hư ảo, thanh âm như chiếc cây già cỗi ủ dột nơi chân trời: “Đóng phim và cuộc sống thực, em có thể phân biệt được rõ ràng không?”

Khi anh nói xong câu này, Lục Yên Đinh luôn cảm thấy ánh tà dương trước mắt trở nên thật ảm đạm, cái lạnh ghê người của đêm đông đè lấy vài sợi khói mỏng manh cuối cùng nơi chân trời, sóng biển xô bờ ào ào khiến lỗ tai Lục Yên Đinh vang lên những tiếng ong ong.

Cậu biết mình phải dỗ dành để anh vui vẻ, cậu không muốn nghĩ rằng bọn họ đây là đang cãi nhau.

Vì vậy Lục Yên Đinh hé miệng ra khó khăn nói: “Đóng phim là giả.”

—— “Show thực tế cũng là giả nhỉ.”

Lục Yên Đinh đột nhiên nhìn về phía Khúc Như Bình, gần giống như là hét lên: “Anh là thật, em đối với anh cũng là thật!”

Cổ họng của cậu cũng khàn đi, bên tai có tiếng côn trùng kêu nho nhỏ truyền đến. Hàng ngàn hàng vạn cảnh sắc chợt lóe qua bên ngoài cửa sổ xe của Khúc Như Bình, cuối cùng hội tụ thành sắc thái mờ ảo, đường viền gương mặt của Khúc Như Bình cũng trở nên mơ hồ, giống như lúc nào cũng có thể bị hút đi.

Lục Yên Đinh chán nản rũ tay xuống, ngơ ngác nói: “Cậu ta và anh sao có thể so sánh được? Em sẽ không vì bộ phim này mà thích cậu ấy đâu…”

“Giống như lúc trước thích anh vậy đúng không.” Khúc Như Bình lại bổ sung thêm một câu phá vỡ sự an yên vốn đã mỏng manh này.

Viền mắt Lục Yên Đinh đỏ lên, cậu vội vàng nói: “Anh cho là như vậy sao? Anh…”

Cậu rất nhanh đã ý thức được, đây không phải là cãi nhau.

Khúc Như Bình quá bình tĩnh, không có ai cãi nhau lại bình tĩnh như vậy cả. Anh giống như đã sớm nhìn thấu rõ con đường đi của tương lai, anh sẽ khống chế mọi tâm tình của Lục Yên Đinh.

Lục Yên Đinh tủi thân đến mức có chút tuyệt vọng, cậu chợt phát hiện ra có lẽ chính mình xưa này đều không hiểu Khúc Như Bình.

“Anh không tin em.”

Lời này cực kỳ ấu trĩ, cũng không có logic và lực phản kích nào, Lục Yên Đinh đau khổ co lại thành một khối trên ghế ngồi.

Nhưng lần này Khúc Như Bình cũng không đau lòng cho cậu, lời anh nói ra tựa như sương đêm không đậm không nhạt, ánh trăng xượt qua trên đỉnh đầu, mang đến cho người cảm giác đau đớn ôn nhu triền miên: “Nói ra những câu này, bản thân em có tin tưởng sao?”

“Vậy còn anh?” Lục Yên Đinh giống như sắp mất đi toàn bộ lý trí nhanh chóng hỏi ngược lại anh, “Tại sao bỗng nhiên lại muốn tới đón em? Mấy ngày trước không phải còn rất bận sao, tại sao tự nhiên lại có thời gian rồi, còn đến những hai ngày?”

Đây không phải là sự đối lập công bằng, Khúc Như Bình từ đầu đến cuối luôn duy trì tỉnh táo: “Em muốn nói cái gì?”

Lục Yên Đinh lúc đó vẫn còn lại một tia lý trí, cậu ra lệnh cho chính mình phải dừng lại một chút rồi mới được nói tiếp.

“Anh ta ho ra máu.”

Lục Yên Đinh mang chút hàn ý nói, “Tan làm sớm hơn là vì anh ta ho ra máu, người thì đi luôn rồi, có thể là đến thẳng bệnh viện.”

Một quyền nặng nề này như đấm vào trên cây bông, phản ứng của Khúc Như Bình vẫn như bình thường không đáng để trả lời.

Hôm nay anh ấy làm điều gì cũng như là cố ý vậy.

Lục Yên Đinh sắp không chịu nổi nữa rồi, cậu phát hiện ra mình không quen một Khúc Như Bình như vậy, cảm giác này quá tương tự với cảm giác vô lực do vai diễn gần đây mang lại, cậu đang cuồng loạn trong lao tù của ái tình mà Khúc Như Bình lại lẳng lặng đứng bên ngoài nhìn cậu, sẽ không gây tổn thương đến cậu nhưng cũng sẽ không ôm cậu.

“Anh rất buồn phải không, hẳn là anh sẽ rất đau lòng cho anh ta.” Lục Yên Đinh gần như cố chấp nói, cậu giống như điên rồi, nói năng lộn xộn lại hùng hổ dọa người, “Anh nhớ anh ta, quan tâm đến anh ta, anh vẫn còn để ý đến anh ta nhiều lắm, đến đón em cũng không phải vì em, mà là bởi vì mấy hôm nay anh ta vào đoàn rồi, vì anh muốn được nhìn thấy anh ta nên mới đến, có đúng không?”

Lục Yên Đinh không cho là mình tỉnh táo, cậu ý thức được những lời mình nói ra không có khí thế và lòng tin đến thế nào, nhưng cậu đã chẳng còn để ý đến những điều đó nữa rồi.

Cậu biết Khúc Như Bình không vui, cậu cũng không vui, cậu vẫn luôn không vui vẻ gì.

Hô hấp của Lục Yên Đinh không thuận, cậu kịch liệt kho han, cưỡng bách cổ họng mình ngừng lại việc nghi vấn anh: “Anh ta bị bệnh gì anh có biết không? Nói không chừng anh ta còn chưa từng nói thật với anh, nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật của anh ta nghiêm trọng như vậy, anh có nghĩ đến chuyện rốt cuộc là ngày đó vì sao anh ta lại nói chia tay với anh không? Anh ta…”

Thân thể Lục Yên Đinh đổ ào về phía trước.

Chiếc xe dừng lại mà không có bất cứ dấu hiệu nào, Khúc Như Bình hơi ngả ra sau, suy nghĩ một chút rồi lái xe đỗ bên vệ đường.

Lục Yên Đinh mông lung nhìn anh, đột nhiên dừng xe lại khiến cậu trong thoáng chốc quên đi điều mình định nói.

“Bệnh của cậu ấy, anh còn biết rõ hơn cả bản thân cậu ấy.”

Giọng nói của Khúc Như Bình rất lạnh, anh hiếm khi dùng loại giọng điệu như vậy nói chuyện với Lục Yên Đinh: “Mọi người đều hiểu sai trọng điểm rồi, anh và cậu ấy nếu như đã không chia tay thì có thế nào cũng sẽ là không chia tay, cho dù…”

“Điều này không thể nào.” Lời này vừa nói ra, giống như những lời chất chứa đã lâu trong lòng Lục Yên Đinh cứ thế tuôn trào, thanh âm của cậu cũng khàn đặc giọng mũi, “Hai người bên nhau nhiều năm như vậy, cái gì cũng đã đều trải qua, anh lại yêu anh ta như thế, cái gì cũng đã làm vì anh ta. Bây giờ anh thật sự không còn chút nào lưu luyến anh ta ư? Cho dù hai người chia tay rồi, người đã từng yêu như vậy sao có thể một chút cảm giác cũng không còn chứ?”

“Chúng ta…” Khóe miệng Lục Yên Đinh rũ xuống, nghẹn ngào hỏi anh: “Lúc chúng ta ở bên nhau, trong thoáng chốc nào đó anh có nghĩ tới anh ta không?”

Cậu không hiểu vì sao mình lại trở nên hà khắc và muốn biết mọi chuyện đến tận cùng như thế, trông thấy lông mày Khúc Như Bình hơi khẽ nhíu lại muốn nói gì đó, cậu lại nghiêng đầu đi lau khóe mắt mình, nói lung tung: “Thôi bỏ đi, anh không cần phải trả lời em.”

Dứt lời, là yên tĩnh.

Hóa ra bọn họ đang ở trong hoàn cảnh yên tĩnh đến như vậy.

Lục Yên Đinh nghe thấy tất cả các âm thanh, như tiếng tim đập giống như trống nổi của mình, cậu cật lực hô hấp nhưng lại không thể rời khỏi tiếng vang vọng này.

Linh hồn của cậu như mất đi trọng lượng, nặng trình trịch, đang nhìn cậu cố tình gây sự nói mà không lựa lời, Khúc Như Bình đã nói gì đó chỉ là cậu không nghe thấy, cậu bịt kín lỗ tai của mình co người lại trên ghế, gắt gao dính vào cửa sổ xe lạnh lẽo, phát ra những âm thanh cầu xin anh: “Chúng ta đi thôi anh, chúng ta đừng nói nữa…”

Khúc Như Bình đụng vào cậu, Lục Yên Đinh cũng kịch liệt tránh thoát, đến đoạn sau, cậu khóc, lắc đầu quầy quậy nói năng lộn xộn: “Em phải về thôi, chúng ta về đi anh, anh cứ xem như chưa từng có gì xảy ra có được không anh?”

Cậu hối hận rồi.

Cậu không nên nhận bộ phim kia, sao cậu lại biến thành như thế này? Không phải hai người họ đã từng thẳng thắn nói rõ với nhau rồi sao? Hay là nói, cậu vốn là người hẹp hòi đa nghi, xác định sẽ cố chấp đến mức không thể có được bất cứ điều gì tốt đẹp.

Khúc Như Bình trầm tĩnh lau nước mắt cho cậu.

Anh nói: “Đợi em bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói chuyện.”

Vì thế anh không quản cậu nữa, sắc mặt trầm xuống khởi động xe.

Chiếc xe lần thứ hai lăn bánh, Lục Yên Đinh lành như một khúc gỗ dán vào cửa sổ xe, giống như lên cơn gặm cắn ngón tay mình.

Hơi thở của cậu phả lên cửa kính, kết thành băng. Lúc này bóng đêm đã tràn về, bóng tối bao trùm lấy vùng trời của bọn họ, mây đen giăng kín lối về, “sẽ không ổn được nữa”, cậu đã nghĩ như vậy.

Lục Yên Đinh vô ý thức run lên.

Sẽ không bao giờ ổn được nữa.

Lúc về đến nhà, Lục Yên Đinh mất hồn mất vía đi theo Khúc Như Bình vào cửa, bước đi của cậu còn hơi lảo đảo, ngơ ngơ ngác ngác co người lại ngồi trên ghế sopha.

Bóng của Khúc Như Bình hiện lên trên sàn, xa lánh lại lạnh lẽo.

Lục Yên Đinh run cầm cập phát ra âm thanh muốn khóc: “Thầy Khúc, hình như không được rồi.”

Khúc Như Bình hỏi cậu: “Cái gì không được?”

“Em hình như không có cách nào ở bên anh được nữa.” Hai tay Lục Yên Đinh vò tóc mình, ánh mắt vô hồn còng lưng xuống.

“Em không được nữa rồi.”

“Giống như anh làm cái gì cũng sẽ không đúng…” Lục Yên Đinh nói mãi, nói đến khi khô khốc cả cổ họng, cậu đau khổ đến mức sắp hít thở không thông, giãy dụa cố gắng hít lấy không khí, nói, “Tất cả những điều đó đều là quá khứ, không thể thay đổi được, nhưng em vẫn rất để ý đến, em thật sự rất để ý. Mỗi một ngày mỗi một phút mỗi một giây, em đều để ý cả. Anh ta khiến anh trở thành một người tốt đẹp như bây giờ, còn em không phải chỉ là người ngồi mát ăn bát vàng sao, tại sao người có ảnh hưởng đến anh không phải là em cơ chứ? Em không còn là một đứa trẻ con nữa, không thể lúc nào cũng có những suy nghĩ kỳ lạ, đó đều là những chuyện không thể nhưng mà em quá tham lam, cái gì em cũng muốn, em chính là người cái gì cũng muốn…”

“Em biết chúng ta đã nói rõ ràng với nhau rồi, em cũng không dám hỏi nữa, em sợ anh thiếu kiên nhẫn, sợ anh cảm thấy em là người không thích hợp với anh. Có thể hôm nay em cảm thấy chỉ cần người ở bên cạnh anh là em, vậy thì cái gì cũng đều ổn cả, em đã đủ thỏa mãn rồi, chuyện quá khứ em không để tâm nữa… Nhưng mà đến ngày mai em lại nghĩ, hai người đã bên nhau nhiều năm như vậy, sao anh có thể quên được? Em nghĩ không ra sao anh có thể quên được?”

Cậu vẫn là không khống chế được bản thân, lớn tiếng khóc lên.

Lục Yên Đinh khóc đến mức mặt đỏ gay gắt, cậu dụi mắt, khàn giọng nói: “Anh khi đó yêu anh ta nhiều như vậy, lúc chia tay với anh ta anh cũng đau khổ lắm đúng không. Không phải anh không yêu anh ta nữa, mà là anh biết rõ không còn thích hợp với anh ta nữa, anh liền giấu đi tình yêu này, anh ta quá quan trọng, anh phải che chở cho anh ta trong lòng mình…”

“Đã lâu như vậy rồi, em đều tự nói với mình, có thể anh…” Lục Yên Đinh chậm rãi ngồi xổm xuống đất, co lại thành một đoàn, cậu khóc quá thương tâm, ngón tay gắt gao bấm vào lòng bàn tay, lời nói vừa gấp gáp lại dữ dội, “Có thể anh chỉ có một chút chút là thích em thôi, anh nói xem, thích một người sao có thể bình tĩnh đến như vậy? Anh trước đây thích anh ta đến thế nào ai cũng có thể nhìn ra được, em có lúc nào đã nhìn thấy anh như vậy chưa? Em thật sự rất đố kỵ, em đố kỵ đến mức sắp chết rồi, em không có cách nào cả…”

… Đây không phải là kiểu khóc rồi cần người dỗ dành, cậu dường như chỉ muốn khóc một trận thật lớn cho vơi nỗi lòng mà thôi, nhưng cậu càng khóc lại càng cảm thấy tủi thân tuyệt vọng, khóc mãi khóc mãi cho đến khi ngẩng mặt lên, chật vật lắm cậu mới có thể mở mắt ra nhìn Khúc Như Bình: “Anh xem đi, em bây giờ ngay cả đến ưu điểm là thích hợp với anh cũng không còn nữa rồi.”

“Em không hiểu anh một chút nào, cũng không chịu thông cảm cho anh.”

“Anh đừng cần em nữa.”



Lục Yên Đinh lảo đảo đi vào phòng ngủ cho khách rồi ngã xuống giường.

Sau đó cậu không còn khóc nữa, trong bóng tối đôi mắt cậu trợn tròn lên nhìn đồng hồ tích tắc trôi đi.

Rồi cậu vẫn ngủ thiếp đi, không biết là đến lúc nào sẽ mang theo bi quan vô tận cùng cô đơn bước về tương lai không có Khúc Như Bình.

Đến khi cậu mở mắt ra một lần nữa, trời đã sáng rồi.

Một ngày mới đã đến, nhưng nó không bao giờ còn đáng yêu nữa.

Lục Yên Đinh không thể tin được hôm qua mình đã làm những gì, xong rồi, trong đầu cậu lúc này chỉ ngập tràn hai chữ lạnh giá, hết rồi, cái gì cũng đều không còn nữa rồi.

Khuôn mặt cậu xám như tro tàn mà nhắm mắt lại, tuyệt vọng đến cực điểm.

Ngón tay hơi khẽ nhúc nhích, như có điều gì đó khác thường.

Khi đó, hồn vía cậu như lên mây mà cúi thấp đầu xuống, mới nhận ra trên ngón tay giữa của mình có đeo một chiếc nhẫn.