Như Khói Như Cát

Chương 97: Như đủ như thiếu




Là tai nhỏ không phải tai to: #Khúc Như Bình phỏng vấn# Ngọt quá ngọt, đường của Thi Nhân xưa nay là cứ phải gáy to lên như thế quả không sai, huhuhu sao mà có thể ngọt như thế chứ, phải xem đi xem lại mấy lần rồi, tôi thật sự không thoát khỏi được nữa.

Cá mắm mặn mòi: #Khúc Như Bình phỏng vấn ba chữ# Giả chết đây[Hì hì] 

Mông Lưu:  #Khúc Như Bình phỏng vấn# Người ta không show ra thì bảo không đủ yêu, show ra thì kêu là giả, cư dân mạng người nào người nấy đều tự xem mình là đại gia ấy thật khó hầu hạ, người ta kết hôn người ta thấy tốt không phải là được rồi sao? Đến lượt mấy mẹ phản đối chắc?

Nước trong luộc bánh trôi: Khúc Pudding hahaha wl, mị đọc cả nửa ngày mới hiểu các chị em đang bảo cái tên Khúc Mộ Đinh giống Khúc Pudding, các chị em giỏi v~! Nhưng mà cái tên Tiểu Pudding này, cảm giác mềm nhũn đáng yêu lắm ấy, hy vọng lão Khúc và tiểu tiên sinh nhà lão sẽ sinh ra một nữ Omega, nhất định sau này sẽ trở thành nữ thần Omega thời đại mới!

Lữ vv: #Khúc Như Bình phỏng vấn# Khúc gia quân ngầu thật, cái tag này được khống chế bình luận đến mức khiến người khác phải sợ hãi đấy, các người không xem các video khác sao, cái này cũng giả quá đi [Hì hì]

Mặc bi ti nhiễm: #Phóng viên giải trí Dương Quang# Chả trách bị gọi là Lục tiểu tam, xem cái bộ dáng bị bao vây thế kia làm gì có cảm giác chính thất? Chuyện này mà xảy ra trên người Thi Tiêm Hồng tuyệt đối không có uất ức như thế này đâu[Hì hì][Hì hì]

Bánh trôi vị lạc: #Phóng viên giải trí Dương Quang# Nhiệt đồ của cái tag này rớt cũng nhanh quá nhỉ? Giải trí Dương Quang cho chúng tôi lời giải thích xem nào? Phóng viên nhà các người ăn bánh bao nhân thịt người mà sống đấy à? Chặn người ta hai lần, còn kéo thẳng người ta xuống xe? Nghe nói còn có mấy phóng viên bị bắt lên đồn nữa? Bây giờ còn điên cuồng hạ nhiệt hot search không thấy tởm à?

Tương yos tròn vo: #Khúc Như Bình phỏng vấn# Fan cốt cán của Khúc ảnh để biểu thị anh ấy thật sự là rất yêu Nhu Nhu đó, tôi đã xem video này mấy lần, mỗi một ánh mắt mỗi một động tác của anh ấy đều là đang bảo vệ tiên sinh của anh ấy, thật sự xem xong rồi khóc òa luôn ấy, hy vọng Khúc tiên sinh của chúng ta cũng có thể được hạnh phúc. Ngoài ra, anti-fans cút đi hộ cái được không, Khúc gia quân không phải không có ai nhé chỉ là bọn này đa phần theo hướng Phật hệ, nếu bị ép quá đáng thì sẽ đoàn kết như bây giờ chống lại các người đấy, đem mấy cái tâm tư buồn nôn ấy về đi, đừng có ăn trực nằm chờ cả ngày trên mạng từ sáng tới tối chờ táp người ta như thế.

Thi Nhân của tôi vững bền ngàn năm: Cp Thi Nhân aaaaaaaa ngọt ngào quá, sao có thể ngọt ngào như vậy chứ aaaaaa!!! Ngày hôm nay vì ngọt mà ngất luôn rồi aaaaaa!!!





“Cô đi ra nói với mấy người phóng viên đang đứng trước cửa một chút,” Lục Yên Đinh nói với Tiểu Triệu, “Một là, đối với sự việc lúc trước phải có lời xin lỗi rõ ràng, hai là, không nhắc đến Thi Tiêm Hồng. Làm được hai điều đó, lần sau họ có thể phỏng vấn vài câu.”

Tiểu Triệu nghe thấy vậy lại không dứt khoát, do do dự dự nói: “Bây giờ có người duy trì trật tự rồi, bọn họ không dám thế nào đâu.”

Lục Yên Đinh lắc đầu: “Sau này vẫn phải giao thiệp với bọn họ, cô cứ qua nói một chút đi.”

Vì đang trong thời gian nghỉ ngơi, Lục Yên Đinh nói chuyện với Tiểu Triệu xong liền đi tìm Quách Khải, hỏi bóng gió xem Tết này có được nghỉ hay không.

Quách Khải liếc nhìn cậu một cái, rồi kéo Lục Yên Đinh đến bên cạnh, nói: “Cậu có biết vì sao lịch quay của chúng ta phải đẩy lên không?”

Mắt thấy cái dáng vẻ này, nhất thời Lục Yên Đinh có cảm giác như sắp bị thầy giáo mắng đến nơi, cậu lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

“Chính là vì muốn đuổi kịp bình chọn của giải thưởng Thịnh An đó,” Quách Khải đi thẳng vào vấn đế, chuyển đề tài, đem trọng điểm đặt lên người Lục Yên Đinh, “Phần chuyện riêng của hai cậu được quay sớm nhất, nhưng theo đánh giá lại là kết thúc muộn nhất, có biết là vì sao không?”

Lục Yên Đinh nghe thấy Quách Khải hỏi vậy bèn gật đầu, nói: “Bởi vì phần chuyện này có tính chất bi kịch mạnh nhất.”

“Đồng dạng, cũng có khả năng đoạt giải lớn nhất.” Quách Khải nheo mắt lại, bày ra dáng dấp người già có kinh nghiệm, “Ban giám khảo của giải thưởng Thịnh An chính là nhằm vào điểm này.”

Đôi con ngươi của Lục Yên Đinh chuyển động, trong đầu óc dường như không kịp tiếp thu chi tiết này.

“Nhân vật cậu đóng có tính phát huy càng mạnh hơn, cho tới bây giờ hiệu quả thể hiện ra đều không tồi.” Ngón cái và ngón trỏ của Quách Khải hơi áp vào nhau, “Còn thiếu một chút đột phá thôi, còn thiếu một ống kính khiến người khác nhìn thấy là mắt phải sáng ngời lên.”

Lục Yên Đinh thường cảm thấy ông đang điên cuồng ám chỉ, tình cảnh thế này khiến cho hô hấp của cậu đều không thông, nhịp tim trở nên chậm lại: “Tôi biết.”

“Tôi biết các cậu cũng đang kêu la, đến Tết vẫn sẽ được nghỉ một ngày,” Quách Khải vỗ vỗ cậu, “Cố gắng làm tốt nhé.”

Lục Yên Đinh trịnh trọng gật đầu, đôi mắt của cậu còn hơi ướt.

Cậu biết về giải thưởng Thịnh An.

Cúp ảnh đế đầu tiên của Khúc Như Bình chính là từ giải thưởng này, năm ấy anh hai mươi bảy tuổi, một thân áo vest đuôi nhạn màu đen xuôi theo sống lưng, trên cổ thắt một chiếc nơ bướm màu đỏ, giống như một tiểu thiếu gia đầy khí chất quý tộc bước lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ sau khi nhận được giải thưởng.

Đó là tiểu ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử giải thưởng Thịnh An.

Mãi đến tận khi kết thúc công việc, Lục Yên Đinh vẫn còn đang hồi tưởng về hình ảnh kia.

Tiểu Triệu vội vàng chạy tới, khoác thêm áo ấm cho cậu, nôn nóng nói: “Anh Lục, hôm nay lúc anh quay phim tôi đã muốn nói cho anh biết rồi, nhưng lại sợ làm phiền đến tâm tình của anh, trên tin tức nói…”

Lục Yên Đinh động viên cô ấy: “Cô cứ từ từ nói, đừng có vội.”

“Chính là chuyện lần trước anh và anh Cảnh Dương cùng ngủ trên xe có cả tôi ấy,” Tốc độ nói của Tiểu Triệu rất nhanh, rõ ràng là đang rất lo lắng, “Không biết có ai ở trường quay khốn nạn chụp lại ảnh đó, còn chụp kiểu cực kỳ ám muội nên bây giờ trên mạng lại đang nói linh tinh rồi.”

Lục Yên Đinh vươn tay ra: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Tiểu Triệu rút điện thoại từ trong túi ra đưa cho cậu, Lục Yên Đinh cầm lấy liền gọi thẳng cho Khúc Như Bình. 

“Tiểu Nhu.” Khúc Như Bình nghe máy.

“… Giọng anh làm sao vậy?” Lục Yên Đinh kinh ngạc nói.

“Không sao,” Khúc Như Bình mơ hồ nói, “Chắc bị nóng trong thôi.”

“Anh phải chú ý một chút nhé, nhớ mang nước theo người, đừng có ngại đang làm phải đi vệ sinh phiền phức.” Lục Yên Đinh cằn nhằn một hồi dường như không dừng lại được.

Nói một hồi lâu, cậu mới nhớ đến mục đích của cuộc điện thoại: “Đúng rồi, bức ảnh trên mạng kia…” 

“Anh về đến nhà rồi,” Khúc Như Bình ôn nhu ngắt lời cậu, “Anh ở nhà chờ em về nhé.”

Lục Yên Đinh sững sờ một chút, trả lời theo bản năng: “Được ạ.”

Sau khi cậu cúp điện thoại, Tiểu Triệu sốt ruột nói: “Thế nào rồi anh? Thầy Khúc có tin anh không, có cần tôi giải thích với anh ấy không?”

Lục Yên Đinh xoa trán mình: “Chúng tôi giống như không cần giải thích.”

“Hả?”

“Đúng vậy đấy, ” Lục Yên Đinh nở nụ cười ngẩn ngơ, thân thể chậm rãi giãn ra, “Nên là như thế này.”

Chính cậu cũng suy nghĩ rõ ràng mới nói với Tiểu Triệu: “Anh ấy từ trước đến nay chưa từng hoài nghi tôi, cô cũng đừng lo lắng gì cả.”

Mấy ngày nay, sau khi kết thúc công việc đều là Vương Đông đưa cậu trở về, đằng sau xe còn có sáu anh vệ sỹ cơ bắp cuồn cuộn, khiến Lục Yên đinh ngồi trên ghế phó lái có loại cảm giác đứng ngồi không yên.

Vương Đông mỉm cười nói với cậu: “Thả lỏng chút là được rồi, Lục tiên sinh.”

Lục Yên Đinh cứng ngắc đáp lại: “Được, tôi sẽ cố gắng.”

Khi về đến nhà, cậu nhìn thấy Khúc Như Bình đã nằm lên giường, anh mỉm cười chào cậu: “Về rồi à em?”

“Anh ốm à?” Lục Yên Đinh cầm một túi nilong đựng thuốc, đi tới trước giường rồi ngồi xuống.

“Có hơi sốt.” Cổ họng Khúc Như Bình đã khàn đặc.

Lục Yên Đinh sờ tràn của anh, kinh ngạc nói: “Trán anh nóng quá.”

Cậu vội lật đật tìm thuốc trong túi nilong cho anh, hơi thở nóng bỏng của Khúc Như Bình phả lên tay cậu, Lục Yên Đinh có cảm giác đau lòng không nói rõ được thành lời.

Cậu cười khổ nói: “Đạo diễn Khúc là Thập tam lang liều mạng đấy à.”

“Bộ phim này quay cũng đủ thoải mái rồi,” Khúc Như Bình yếu ớt đáp lại, còn không quên cười đôi lần, “Hôm qua ở bên ngoài mặc hơi ít đồ, trúng gió ấy mà, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.”

Lục Yên Đinh đắp chăn lại cho anh: “Bình thường anh cũng mặc ít đồ rồi, em biết mùa đông thế này anh không muốn mặc nhiều đồ quá hành động bất tiện, nên toàn thấy anh mặc áo len mỏng bên trong rồi mặc thêm áo khoác dày bên ngoài, vừa đến phim trường là cởi ra. Nếu anh không thích mặc áo khoác dày, thì lần sau mặc nhiều đồ bên trong là được, có cởi ra cũng không lạnh đến nỗi bị ốm thế này.”

Thấy bộ dáng Khúc Như Bình mờ mịt, Lục Yên Đinh giả bộ dữ lên nói: “Có nghe thấy không?”

“Nghe thấy rồi ạ.” Khúc Như Bình nháy mắt, hơi ngạc nhiên mà nở nụ cười.

“Cười cái gì mà cười?”

“Sau này không cãi lại em nữa rồi,” Khúc Như Bình xoa xoa mặt mình, “Nhường anh tý nhé.”

“Nhường anh làm gì,” Lục Yên Đinh cắn nhẹ lên tay anh một cái, sau đó như là động viên mà liếm láp, “Anh phải nghe lời em.”

Cậu để Khúc Như Bình nằm xuống, nói với anh: “Em đi nấu chút cháo nhé, cháo em nấu ngon lắm đó nha.”

“Em đừng đi.” Khúc Như Bình hơi híp mắt lại nói với cậu.

Cuối cùng Lục Yên Đinh cũng vẫn đi, vừa mới đặt được nồi lên bếp đã nghe thấy Khúc Như Bình gọi cậu.

Cậu đặt đồ trên tay xuống, vội vã chạy qua, Khúc Như Bình nằm trên giường vừa nhìn thấy cậu là kêu lên: “Tiểu Nhu.”

“Anh muốn uống nước à?” Lục Yên Đinh bưng cốc nước qua, cậu đối với Khúc Như Bình bị bệnh có không biết bao nhiêu thương yêu cùng đau lòng.

Khúc Như Bình uống một hớp nước lại cau mày từ chối uống tiếp, Lục Yên Đinh liền nói: “Uống hết, nhất định phải uống hết.”

Khúc Như Bình không lay chuyển được Lục Yên Đinh, đành ngoan ngoãn uống hết cốc nước.

Lục Yên Đinh muốn đi, Khúc Như Bình lần này trực tiếp kéo cậu lại, than thở nói: “Em ngồi đây một lát nào.”

Lúc Lục Yên Đinh ngồi xuống liền mỉm cười, cậu sờ cái trán nóng rẫy của Khúc Như Bình, nói: “Bị sốt một cái là như trẻ con ấy nhỉ.”

Khúc Như Bình nắm lấy tay cậu, ho khan.

Lục Yên Đinh cảm thấy anh vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, muốn hôn anh nhưng anh lại tránh được.

“Đừng để lây cho em.”

“Bị sốt không lây được đâu.”

“Có virut mà.” Khúc Như Bình lại che miệng ho khan vài tiếng, nói, “Ngày mai anh đưa em đến trường quay.”

“Cứ để bọn họ nói đi, cũng chẳng cần phải làm sáng tỏ gì cả.” Lục Yên Đinh vỗ về lồng ngực Khúc Như Bình, “Em cảm thấy chẳng có gì thú vị cả, chúng mình tự hiểu là tốt rồi.”

“Hơn nữa anh còn đang ốm thế này…”

“Phải đi.” Khúc Như Bình lời ít ý nhiều, nói: “Nhất định phải đi.”

Vậy thì đi thôi, Lục Yên Đinh thở dài: “Biết rồi mà, anh đừng nói gì nữa.” 

Chờ cháo nấu xong, Lục Yên Đinh liền bưng đến đút cho Khúc Như Bình ăn, cậu cẩn thận thổi từng muỗng cháo, nghe thấy Khúc Như Bình tiếc nuối nói: “Không thể vận động được.”

“Còn vận động nữa là chết người đấy, ngày sau còn dài mà.” Lục Yên Đinh đút cho anh một muỗng cháo, có hơi bạo lực nói, “Anh biết không, hôm nay đạo diễn Quách nói với em về giải thưởng Thịnh An.”

“Anh đã từng nhận giải thưởng này nhỉ, năm hai mươi bảy tuổi ấy.” Lục Yên Đinh nhả chữ rất đáng yêu, “Tiểu ảnh đế của em.”

“Ừm,” Khúc Như Bình nuốt xuống miệng cháo trong miệng, “Nghe nói năm nay tổ chức sớm.”

“Vì vậy bọn em phải tranh thủ thời gian quay phim, ” Lục Yên Đinh mím môi lại ngước mắt lên, hạ thấp giọng nói: “Ý của ông ấy, giống như là em có thể đạt được giải thưởng lần này.”

Nói xong chính cậu cũng cảm thấy ngại ngùng, liền dùi dụi vào lồng ngực Khúc Như Bình: “Có thể lấy được giải diễn viên mới xuất sắc nhất, em cũng không biết mình có còn tính là người mới hay không, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đóng phim điện ảnh của em.”

“Anh nói xem em có thể lấy được giải người mới xuất sắc nhất không?” Cái miệng nhỏ của Lục Yên Đinh cắn một miếng vào cằm Khúc Như Bình, phả hơi thở nóng ẩm lên mặt anh, nói tiếp, “Vừa nghĩ đến chuyện có thể đứng ở nơi anh đã từng đứng, em liền cảm thấy thật vui vẻ.”

Cậu giống như cún con gặp được chuyện gì đó vui mừng cái đuôi liền ngoe nguẩy.

Khúc Như Bình ôm cậu vào trong ngực, anh không nói cho Lục Yên Đinh, anh cảm giác Quách Khải còn có bố trí lớn hơn, nếu như chỉ là người mới xuất sắc nhất ông ấy cũng sẽ không đặc biệt nói rõ cho Lục Yên Đinh như vậy.

“Có khả năng.” Khúc Như Bình đã trả lời như vậy, còn cười cười đùa với cậu: “Để anh xem có hối lộ được ban giám khảo hay không.”

Lục Yên Đinh tưởng thật, nhất thời liền kêu lên: “Anh không được phép làm như thế.” 

Khúc Như Bình lắc đầu: “Anh cũng không có năng lực lớn như vậy.”

Lục Yên Đinh ăn nốt chỗ cháo còn thừa, vừa khéo trên tủ đầu giường có kẹo cao su, cậu bèn lấy ra hai viên trong lúc đó lại làm rớt mất mấy viên, cậu nhanh chóng nhặt kẹo từ trên nền nhà lên rồi định bỏ luôn vào miệng.

Khúc Như Bình thấy được, bèn kéo tay cậu: “Ôi nào đừng có ăn em.”

“Không sao đâu anh, mẹ em bảo không thể lãng phí được.” Lục Yên Đinh ôm máy tính bảng nằm xuống bên cạnh anh, “Để em tìm xem nào.”

“Em tìm gì?”

Lục Yên Đinh tìm kiếm: “Video Khúc Như Bình nhận giải thưởng Thịnh An.”

“Em sau này mỗi ngày phải xem một lần mới được,” Lục Yên Đinh ấn vào nút play, cười ngọt ngào với Khúc Như Bình, nói: “Cổ vũ bản thân một chút! Em có giỏi hay không?”

Khúc Như Bình vẽ ra một vòng trong lòng bàn tay ẩm ướt của cậu.

Trong video, Khúc Như Bình giống như một tiểu thiếu gia cao quý từng bước đi về hướng sân khấu, gương mặt anh khi đó vẫn phảng phất nét trẻ con, trong nụ cười ưu nhã lại ánh lên chút tinh nghịch.

Nhưng trong hiện thực, Khúc Như Bình thành thục thận trọng lại cắn tại cậu, nói nhỏ: “Bài phát biểu cảm nghĩ của anh chẳng mới mẻ gì cả đâu.”

Đúng thật là chẳng có gì mới mà.

Lục Yên Đinh nhìn tiểu tiên sinh nhà cậu trong tay cầm cúp, nhướng mày một cái nói ra một đống những lời cảm ơn, video này cậu cũng xem qua mấy lần, mỗi lần xem lại đều thấy Khúc Như Bình lúc đó rất đáng yêu. Anh lại giống như là đứa bé ngoan biết rõ chiêu trò cùng quy tắc, ánh mắt tình cờ biểu lộ ra lại như lộ ra tâm tư nhỏ của anh. Ngón tay Lục Yên Đinh vuốt ve gương mặt của Khúc Như Bình trong video, giống như có thể chạm được vào thật vậy.

“Tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người, cảm ơn tất cả các vị ở đây hôm nay, cảm ơn giải thưởng Thịnh An. Những diễn viên khác có mặt trong danh sách đề cử cũng đều là những người xuất sắc và tôi vẫn còn rất nhiều những hạn chế, nhận được giải thưởng này là may mắn của tôi.”

“Tôi muốn gửi lời cảm ơn đặc biệt đến đoàn đội của mình, chiếc cúp này cũng thuộc về mỗi một người trong các bạn. Nếu không có các bạn, tôi đã không thể đứng ở đây, thật lòng cảm ơn vì hết thảy những vất vả các bạn đã phải bỏ ra.”

Tiểu tiên sinh nhà cậu trôi chảy cảm ơn cả một tràng dài, nhưng đến câu nói cuối cùng lại có ý ngập ngừng:

“Cuối cùng, xin chân thành cảm ơn đạo diễn Nguyễn của tôi,” Khúc Như Bình nhìn vào ống kính chỉ vào trái tim của mình, “Chân thành yêu ngài, cảm ơn.”

Ống kính xoay một vòng, quay đến nụ cười tươi rói trên gương mặt Nguyễn Tuấn Huy.

Lục Yên Đinh nhìn về phía Khúc Như Bình, nói lên lời từ tận đáy lòng: “Anh nghịch ngợm thật sự đấy”

Khúc Như Bình tán thành mà gật đầu: “Xấu hổ nhỉ.”

Lục Yên Đinh tựa vào trên bả vai hắn, than thở.

Mặc dù đã thấy mãn nguyện rồi, nhưng Lục Yên Đinh cũng không thể không thừa nhận, cho đến tận bây giờ, Khúc Như Bình trong quá khứ vẫn là tiếc nuối của cậu.





“Cậu gần đây đến cả wechat cũng không xem à?”

Đến đèn đỏ, Lưu Chiêu Nguyệt bèn dừng xe lại, hỏi người ngồi phía sau.

Thi Tiêm Hồng đội mũ đeo khẩu trang, không có tinh thần gì mà trả lời: “Ừm.”

Anh ta mệt mỏi nói: “Tôi chỉ muốn ngủ.”

“Bác sĩ nói sau khi phẫu thuật không thể lúc nào cũng ngủ được,” Lưu Chiêu Nguyệt phiền não nói vài câu, “Gần đây đúng là không yên ổn lắm, anh ta cũng thực biết chọn thời điểm tuyên bố tin kết hôn, vốn là đám phóng viên đã khó phòng bị rồi lần này thiếu chút nữa chuyện phẫu thuật cũng bị lôi ra.”

Thi Tiêm Hồng ủ rũ nói: “Nói ra cũng chẳng sao cả, tôi cũng đâu làm chuyện gì không thể lộ ra ngoài được.”

Lưu Chiêu Nguyệt đập tay vào vô lăng: “Chuyện này không bàn nữa, một Omega mà đi làm phẫu thuật tuyến thể là chuyện không thể nói ra được, cậu không thấy lần trước có ai đó bị truyền thông viết thành cái dạng gì rồi à, chúng ta không phải nói rõ với nhau rồi sao, cậu còn đồng ý với tôi mà.”

“Ừm, biết rồi.” Thi Tiêm Hồng phiền chán nói.

“Có người chắc là gửi nhiều tin cho cậu lắm, mà cậu không trả lời nên mới tìm đến tôi.”

“Ai?”

“Còn ai vào đây nữa.” Lưu Chiêu Nguyệt lại khởi động xe lần nữa, “Lâm Khách chứ ai.”

“Ờ.”

“Nói chung gần đây phải cẩn thận một chút, tôi biết cậu phẫu thuật xong cũng không có tinh thần gì nhưng lúc nào đụng phải phóng viên, vẫn nên ra dáng một chút.” Lưu Chiêu Nguyệt không yên tâm còn dặn dò thêm,” Nếu không cái nơi đầu sóng ngọn gió này…”

“Bọn họ đang tìm tôi khắp nơi, bây giờ làm cái gì cũng sẽ đều không đúng.” Thi Tiêm Hồng gõ vào cửa sổ, chậm rãi nói, “Nếu trốn đi thì bảo tôi vì tình tự sát, xuất hiện thì lại kêu sắc mặt tôi kém là tại đau khổ vì tình.”

“Đừng hiền quá, tuyệt đối đừng,” Nghĩ tới đây, Lưu Chiêu Nguyệt lại như thể ôm hận nói, “Độ đề tài tốt như vậy, nếu thân thể cậu khá hơn một chút, chúng ta có thể nhận vài…”

“Đừng nghĩ nữa,” Thi Tiêm Hồng từ chối nói, “Không thể đâu.”

“Nếu sau này bị chụp phải, chúng ta cũng không cần phải trực tiếp đáp lại, fans cp cũng là fans, lần này hai người họ kết hôn rồi, có rất nhiều fans cp liền quay sang trở thành fans only của cậu, hiệu quả cũng vẫn không tệ.” Lưu Chiêu Nguyệt nói mãi, nhưng không nghe thấy Thi Tiêm Hồng đáp lại, liền không nhịn được hỏi: “Tiêm Hồng, chuyện anh ta kết hôn, cậu thật sự là không sao chứ?”

Thi Tiêm Hồng ngừng lại rất lâu, mới nhẹ giọng nói: “Tôi không thể không cảm thấy gì.”

Anh ta sờ vào băng vải sau gáy mình: “Có cảm giác, nhưng đã trôi qua rồi.

Trong xe yên tĩnh không hề có một tiếng động.

Rất lâu sau đó, Thi Tiêm Hồng mới lẳng lặng nói rằng: “Rất tốt.”

Hơn hai mươi năm quen biết, yêu hận dây dưa, cuối cùng hóa thành một câu:

—— “Tôi chúc phúc anh ấy.”