Như Là Cố Nhân

Chương 14




Tích Thủy các, lụa mỏng phiêu phiêu theo gió, ánh đèn lay lất lúc có lúc không.

Từ Ấu An bước đi thong thả, đến bên ngọn đèn khêu tim lên. “Vậy ra, tên hành khất nói với ngươi ta chính là một kẻ trăng hoa thích trêu hoa ghẹo liễu?”

Chu Tước cảm thấy có lỗi: “Ta biết ta không nên tin tưởng bọn hắn, nhưng biểu hiện của ngươi làm ta tin đó là sự thật.”

“Thê tử của ta cũng nói như vậy.” Từ Ấu An lộ vẻ cô đơn.

Lại có chuyện bát quái để nghe, nhân gian đúng là nơi sinh ra bát quái. Cả người Chu Tước sôi trào nhiệt huyết, lại sắp được nghe chuyện cũ thú vị rồi nha.

“Trước hết ngươi hãy kể chuyện nương tử của ngươi đi.”

Khơi hết tim của mấy ngọn đèn, Từ Ấu An mới ngồi lại chỗ của mình, tự rót một chén rượu cho mình, khuôn mặt lộ rõ vẻ u sầu uống một hơi cạn sạch. Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm, chẳng mấy chốc gương mặt của hắn lại nhăn nhó.

“Lúc nàng gả cho ta mới mười bốn tuổi, sau khi đã bái cao đường, động phòng hoa chúc, nàng lại thà chết không thừa nhận chuyện này. Đôi ta là do cha mẹ định đoạt, không có tình cảm sâu nặng giống như thanh mai trúc mã.”

Chu Tước tỏ vẻ hiểu biết: “Mười bốn tuổi, chưa trưởng thành mà, nàng đương nhiên có quyền nghi ngờ.”

Từ Ấu An lại uống thêm một chén rượu, vị ngọt dịu thanh mát của rượu hoa Lê vào miệng hắn cũng trở nên chua xót. Thanh âm trong lời nói hắn chất chứa đầy bi thương.

“Lúc mới đầu chúng ta giống như người xa lạ, sau thời gian chung sống với nhau, ta dần dần cảm thấy yêu nàng, bốn năm sau nàng cũng đáp lại tình yêu của ta.”

Bốn năm. 48 tháng, 1460 ngày, 35040 giờ, 126144000 giây …. Một con số khổng lồ, đúng là một khoảng dài thời gian, nam theo đuổi nữ, có thể suy ra được lúc hắn theo đuổi thê tử đã gặp nhiều khó khăn. Một thiên tình sử tuyệt đẹp động lòng người của Từ Ấu An và thê tử của hắn hiện lên trong đầu Chu Tước. Từ Ấu An giống như con cún nhỏ đáng thương cầu xin sự yêu thương của thê tử xinh đẹp, đối với những yêu cầu vô lý của nàng, hắn đều thỏa mãn. Hắn hết sức ôn nhu cưng chiều, vô cùng yêu thương, nhưng nàng hoàn toàn không động lòng, bên ngoài tỏ ra cự tuyệt. Mà hắn vẫn bánm riết không buông, cuối cùng cảm động trời xanh, làm tan chảy trái tim băng giá của nàng.

Chu Tước hoàn toàn nhập tâm vào câu chuyện hư cấu của mình, hình tượng Từ Ấu An trước mặt nàng trở nên cao lớn uy vũ, kẻ khác chỉ có thể ngước nhìn.

“Về sau như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?” Nôn nóng muốn biết tình tiết tiếp theo của câu chuyện, so với tình hình hiện nay, có vẻ như Từ Ấu An đã bội bạc tình nghĩa với phu nhân.

“Chúng ta trải qua một khoảng thời gian hạnh phúc.” Từ Ấu An nhìn những ngôi sao xa xa bên ngoài cửa sổ, tựa như hắn đang trở về khoảng thời gian hạnh phúc năm xưa.

Đợi nửa ngày, cũng không nghe Từ Ấu An nói thêm câu nào, Chu Tước nhìn hắn vẫn đang đắm chìm trong ký ức, không được nghe kể tiếp nàng ác độc ra quyết định đập nát mộng đẹp của hắn.

“Thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi, nếu không ngươi cũng không lưu luyến như vậy. Sau đó thế nào, nói mau.”

Từ Ấu An hồi thần, cười khổ nói: “Một năm trước, trong cuộc thi đấu cờ vây, ta đã đưa ra một quyết định sai lầm, bởi vậy nàng không tha thứ cho ra, không chỉ dời ra khỏi phủ, mà còn mở Lưu Tiên cư đối diện với Túy Tiên lâu.”

“A!” Chu Tước kinh ngạc hét lên, điều này nắm ngoài suy đoán của nàng, “Thê tử của ngươi là bà chủ của Lưu tiên cư?”

“Đúng vậy.” Từ Ấu An thống khổ nói: “Bất kể ta dùng cách gì, cho dù ta rất đau khổ cầu xin, nàng vẫn không chịu tha thứ, vẫn không chịu quay về bên cạnh ta. Ngay cả ngày khai trương Lưu Tiên cư, trong tấm thiệp mời gửi cho ta, còn kèm theo một tờ hưu thư.”

“Không thể ngờ a, thời đại này nữ nhân cũng có thể hưu tướng công, rất lạ nha.”

Từ Ấu An mặt mày run rẩy: “Cho nên hưu thư hoàn toàn không được luật pháp công nhận. Chỉ cần ta không thừa nhận, nàng vẫn là thể tử của ta.”

“Nói cho cùng!” Chu Tước vỗ tay tỏ vẻ ủng hộ: “Phu nhân của ngươi khai trương tửu lâu đối diện Túy tiên lâu, rõ ràng là còn tình cảm với ngươi. Chỉ cần nàng thấy được ý chí của ngươi, nàng sẽ nhanh chóng trở về thôi.”

Giống như uống phải một ngụm nước đắng ngét, Từ Ấu An nhăn mày: “Mới đầu ta cũng nghĩ vậy. Vì thế ta tìm mấy nữ tử, làm cho nàng ghen, để nàng hiểu rõ lòng mình, nhưng nàng luôn thờ ơ.”

Chu Tước cuối cùng cũng hiểu được: “Cho nên, người trong thành lưu truyền ngươi trêu hoa ghẹp nguyệt khắp nơi.” Nàng quyết định phải tự mình dạy bảo hắn cho tốt, “Có lẽ ngươi đã phạm sai lầm lớn rồi. Ngươi không nên lợi dụng nữ nhân khác để kích thích nàng.”

“Thất bại liên tiếp cuối cùng ta cũng ngộ ra chân lý, sai lầm duy nhất của ta chính là tìm đến những nữ nhân không thể so sánh với nàng, không xinh đẹp, không xinh đẹp, không tài hoa, không … bằng nàng.”

“Ngưng——” Chu Tước động tác tay bảo hắn dừng lại, “Không cần nói nữa, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, ta hiểu được cảm nhận về nàng của ngươi. Ta biết ngươi hận không thể dùng những từ ngữ tốt đẹp nhất thiên hạ để miêu tả nàng, nhưng nàng không hiểu được. Ngươi hẳn đã dùng hết lời ngon tiếng ngọt với nàng như đối với ta, một người quen chưa tới hai ngày. Bây giờ ta rốt cuộc hiểu được tại sao một năm qua ngươi vẫn chưa cầu xin được sự tha thứ của nàng.

Rất nhiều mối tình ở dương gian nảy sinh hiểu lầm bởi vì bọn họ không thể đối xử công bằng, thành thật với đối phương, cho nên cuối cùng đành chia ly, thậm chí âm dương cách trở. Loại chuyện này, ở âm phủ nhiều không kể xiết.

Có đôi khi, đạo lý càng dễ hiểu lại làm cho người ta khó nhân ra. Giống như Từ Ấu An, hắn làm cho tình yêu đơn giản thành phức tạp.

Hắn không hiểu ý của Chu Tước, vẫn tiếp tục theo ý mình mà hành động: “Là do ta không tìm được nữ nhân tương xứng, cho nên mới không thể làm cho thê tử của ta ghen tỵ. Cho nên, ta muốn tìm một người đẹp hơn nàng, tài năng hơn, thông minh hơn, như vậy nàng mới cảm thấy địa vị của nàng đang bị uy hiếp.”

Hắn suy luận như vậy, nàng không dám khen tặng, nhưng là ….

“Ta rất vui khi ngươi cảm thấy ta đẹp hơn phu nhân, còn tài năng, thông minh hơn, nhưng ta không tiếp nhận nổi lời khen này.”

Thanh âm của Từ Âu An trở nên lạnh lẽo: “Ta nói ngươi đẹp hơn nàng hồi nào hả?”

“Ta nghĩ ngươi tìm ta bởi vì ta chính là người có thể khiến phu nhân ghen tỵ.”

Từ Ấu An nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Đúng vậy, nhưng ngươi vẫn kém nàng.”

Ánh mắt người này thật sự làm nàng phát lạnh: “Ta thừa nhận ta thua nàng. Tấm chân tình của ngươi đủ làm thiên địa cảm động, nàng không trở về bên ngươi là tổn thất của nàng.” Please, không cần dùng ánh mắt giết người này nhìn nàng chứ.

Lời nói nịnh hót làm cho tâm lý Từ Ấu An dễ chịu: “Ngươi chuẩn bị đi, ngày mai ta mang ngươi đến tham gia yến hội, làm cho nàng biết ngươi đã xuất hiện.”

“Từ công tử, ta không cho rằng đó là ý kiến hay, điều ngươi phải làm là khiến phu nhân chấp nhận một cuộc hẹn, hai người thẳng thắn nói chuyện với nhau. Đương nhiên cần phải trong khung cảnh lãng mạn, có ánh sáng lung linh… à phải có nến, tiệc rượu thưởng hoa vân vân, lúc phong minh nguyệt hà, hoa khai diệp triển, ngươi thổ lộ tình yêu bao la vô tận với nàng. Nàng tuyệt đối không thể thoát khỏi lưới tình của ngươi đâu.”

“Ta không có thời gian. Bây giờ ta ghen đến phát điên rồi, nào có tâm tư thiết kế giống ngươi nói.”

“Ý gì vậy?”

Từ Ấu An muốn nói lại thôi, hai mắt đỏ lên, hắn cuối cùng vẫn quyết định nói ra sự thật, “Ta vừa biết được, hai ngày trước cô ấy đã đi hẹn hò với một công tử ở kinh thành.”

Chu Tước nghẹn họng, mở to mắt, không biết làm thế nào để an ủi một người thất tình, đành nói: “Tác phong làm việc của phu nhân, thật sự là … dũng mãnh. Làm cho người khác thật sự bội phục, bội phục.”

“Ai nói không phải, nàng luôn gây bất ngờ.” Từ Ấu An thờ dài: “Thôi cứ như vậy đi, ngày mai ta đem ngươi đi theo.”

Vừa dứt lời, người đã biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Ta có nhận lời sao? Hình như không có. Chu Tước hét lên với bóng đêm: “Này, đừng có đi nhanh như vậy a, ta không biết đường về.”

Gió mùa hạ nhẹ nhàng thổi, gốc liễu rũ thướt tha, xe ngựa ở phía trước.

Công tử ngọc thụ lâm phong khoanh tay đưa lưng về phía thư đồng, hỏi: “Hỏi thăm rõ ràng chưa?”

“Vâng, khoảng nửa chén trà nữa, phu nhân sẽ đi Tiêu tương quán nghe Bình thư.”

Từ Ấu An gật gật đầu, khom lưng tiến vào xe ngựa, nói với người đánh xe: “Tiêu tương quán.” Phu xe giơ tay lên, vung roi thúc ngựa.

Trong xe ngựa.

“Ngươi chắc chắn làm như vậy? Vạn nhất xảy ra sai lầm, nàng vĩnh viễn cũng không tha thứ cho ngươi đâu.” Chu Tước còn giữ ý đồ thuyết phục Từ Ấu An.

Từ Ấu An híp mắt suy nghĩ, thanh âm thản nhiên: “Ta biết mình đang làm gì, ta biết làm vậy là đúng.”

Chu Tước vẫn không rõ: “Quyết định sai lầm khiến vợ chồng ngươi giận nhau là chuyện gì? Không thể cho ta biết sao?”

Từ Ấu An chậm rãi mở mắt, đem ánh mắt sắc như dao phi về phía Chu Tước. Nếu ánh mắt có thể giết người, thì ánh mắt của hắn đúng là – thiên đao vạn quả.

Chu Tước là loại người khi nhuyễn phạ ác, thấy vậy liền run run nói: “Ta không hỏi, không hỏi.”

Có đôi khi không biết chuyện lại có thể sống lâu, nhưng bất luận là ai cũng biết, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.

Đi vào quán trà, Chu Tước thầm than một tiếng, rốt cưộc là Bình thư hấp dẫn ra sao mà có thể thu hút được nhiều người như vậy a. Bất quá, nàng nhanh chóng phát hiện mọi chuyện cũng không giống nàng tiên đoán. Từ lúc nàng cùng Từ Ấu An tiến vào cửa quán trà, tất cả ánh mắt đều nhìn chăm chú, nàng và Từ Ấu An đến đây thì sao, muốn xem chuyện bát quái hay sao hả, thật sự là một đám lắm chuyện. (dạ, chị nhìn lại chị đi ạ.~.~ )

Lướt qua mấy cái bàn chật ních người, dường như có vài người quen biết Từ Ấu An đã lâu dùng ánh mắt tiếc hận nhìn hắn, an ủi nói: “Từ công tử, ngươi tốt nhất là tỉnh lại đi.” “Đúng vậy, Từ công tử, ngươi dù sao cũng phải sống tiếp, chúng ta đều ủng hộ ngươi.”

Còn lại mọi người đều mang thái độ xem kịch vui, còn có kẻ vui sướng như người gặp họa, “Coi kìa, trong thành này ai cũng biết ông chủ Túy Tiên lâu đã bị cắm sừng!”. “Hắn tưởng mang theo nữ nhân xinh đẹp sẽ có thể che dấu việc vợ hắn ngoại tình sao.” “Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là giấu đầu lòi đuôi.”

Bất luận là khuyên nhủ hay khinh thị, Từ Ấu An đều không để ý, ánh mặt kiên định nhìn về một phía. Chu Tước nhìn theo ánh mắt thất vọng của hắn, cách một cái bàn, có một nữ tử mặc hoàng sam đang chăm chú nghe Bình thư, giống như mọi chuyện xảy ra trong quán trà đều không ảnh hưởng đến nàng.

Cuối cùng nữ tử xinh đẹp tuyệt luân như thế nào mới khiến Từ Ấu An mê đắm không thôi? Đáp án rất nhanh thôi sẽ được công bố, Chu Tước không kìm chế được tâm tình phấn khích của chính mình.

Đi theo sau Từ Ấu An, ngồi vào bên cạnh chỗ của hoàng sam nữ tử. Xem ra ông chủ quán trà cũng rất gian trá, an bài chỗ ngồi như vậy cho một đôi oan gia.

Ngồi vào chỗ của mình một lúc, tất cả sự nhẫn nại của Chu Tước sụp đổ, nàng rốt cuộc không kìm chế được sự tò mò của bản thân, chậm rãi nhìn về phía hoàng sam nữ tử.

Không ngờ là hoàng sam nữ tử cũng đang nhìn nàng, lần này bốn mắt nhìn nhau. Hai bên đều “A” một tiếng thật to.