Như Lang

Chương 54: Chướng ngại




“Chu Mặc, nếu ta cho ngươi thôi công tác hiện tại, ngươi có đồng ý không?” Nam tử mái tóc ánh kim ngồi trên ghế sô pha trắng, ấm áp mà nhu hòa, ôm lấy thắt lưng Chu Mặc, vùi đầu sâu vào chỗ hõm trên vai nam nhân.

Trong phòng mở điều hòa, nam nhân chỉ mặc mỗi chiếc áo lót trắng, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, nam nhân mặc cái quần ka ki ngắn lộ ra cặp chân thon dài, cách ăn mặt giống như một người vừa mới tỉnh ngủ mang theo một chút gì đó gợi cảm.

Ở trong lồng ngực rắn chắc của Phí Nhĩ Đức, Chu Mặc một bên cầm điều khiển TV, một bên khẽ cười nói: “Muốn ta thôi công tác hiện tại sao, nếu như vậy thì ta muốn một khoản tiền không nhỏ đâu.”

“Ngô. . . . . . là anh tuấn ôn nhu Phí Nhĩ Đức này liệu có đủ không?” Một câu nói đùa, nam tử hôn lên cái cổ của Chu Mặc, cảm nhận nam nhân trong lòng ngực mẫn cảm phản ứng, không khỏi cười nói, “Thế nào, ân?”

“Một chữ —— cổn!” Không chút khách khí dùng khuỷu tay công kích người phía sau, Chu Mặc nhảy xuống ghế sô pha không để ý đến người nào đó khoa trương đau đớn mà kêu to, đi đến chỗ bình rượu tự rót cho mình một ly Martin, nhìn nam tử đang ngồi trên sô pha nói, “Tổng tài đại nhân ngài không để ý đến sự tiêu điều của nền kinh tế hiện tại sao?”

“Ha hả.” Cười khẽ từng bước tiến đến bên Chu Mặc, bỏ đi cái vẻ lạnh lùng gợi cảm, nam tử có đôi mắt nâu giống như ánh tinh quang trong màn đêm, ôn nhu mà tao nhã, giống như đôi mắt của một con sói vào ban đêm.

Vì vậy mà rất ít người gặp qua Phí Nhĩ Đức có thể thoát được sự cám dỗ này.

Đối với vấn đề trước đó, Chu Mặc không hề biết, nhưng hắn biết những vấn đề sau này hắn đều có đáp án, hắn lúc đầu nghĩ rằng Phí Nhĩ Đức chỉ vì vẻ bề ngoài của mình mà tiếp cận, nhưng hắn khi đó không nghĩ đến sẽ có một ngày người kia sẽ quay đầu lại, sẽ vì hắn mà nhảy sông tự vẫn, còn ôm hắn ôn nhu nói ra ba chữ kia.

“Ta như thế nào lại không đủ sức nuôi ngươi.” Đi đến trước mặt Chu Mặc, Phí Nhĩ Đức đột nhiên quỳ một bên gối xuống, đối với nam nhân còn đang há hốc mồm nhìn mình khẽ nâng một chân nam nhân lên nhẹ nhàng hôn,”Ngươi chính là chủ nhân của ta a… Cho dù hiện tại ngươi có một cước đá văng ta, ta cũng sẽ không ly khai ngươi.”

“Có thể đem ngươi rời khỏi ta chỉ có ngày ta chết mà thôi.”

Tay cùng đôi mắt ấm áp gắt gao bao phủ lấy đôi chân có chút lạnh của nam nhân, lời nói và hành động của nam tử khiến Chu Mặc khó tránh khỏi ngượng ngùng, nghĩ đến muốn đem chân thu hồi, lại bị Phí Nhĩ Đức gắt gao giữ chặt, nhìn đến người kia đang cười ôn nhu, nam nhân lập tức đỏ mặt, xấu hổ nói: “Thực buồn nôn! Ngươi không thấy ghê tởm sao?”

“Ngươi đang xấu hổ.” Một tay nắm lấy mắt cá chân của nam nhân, bàn tay kia nhẹ nhàng chậm rãi di chuyển lên trên, một cảm giác tê dại lan ra khắp cơ thể cùng với hương rượu khiến nam nhân có cảm giác không ổn. “Ta nghĩ muốn hôn lên khắp toàn thân của ngươi.”

“Đang là ban ngày, ngươi phát bệnh gì thế hả?” Có phải vì nghề nghiệp hay không mà người kia sắc mặt thay đổi, giống như có ma thuật, lúc này là một bộ dáng khác, nhưng sau đó lại biến thành một người khác hoàn toàn.

Chính là ai ai cũng đều như vậy cả thôi, mỗi người đều có tính cách riêng, đối mặt với sự bất đồng là một cái mặt nạ, chỉ có khi người đó đối mặt với sự âu yếm, mới có thể không phòng bị mà phơi bày ra tình cảm của chính mình.

Chu Mặc đương nhiên biết hiện tại Phí Nhĩ Đức muốn làm cái gì, vì thế sau ngày hôm đó hắn hướng Phí Nhĩ Đức cảnh cáo. Hai người quay lại cuộc sống giống như trước kia, cùng nhau đi làm, tan tầm, cùng nhau đi siêu thị, cùng nhau ăn cơm, rồi ngẫu nhiên cùng mắng con chó to đang càng ngày càng béo ra. Tuy rằng buổi tối là cùng nhau ngủ trên giường, nhưng trừ bỏ cái đêm hôm đó, Chu Mặc cũng không cho Phí Nhĩ Đức chạm vào hắn.

Đã hơn một tuần…..

Hắn biết Phí Nhĩ Đức tôn trọng ý kiến của hắn, nếu hắn không cho phép, Phí Nhĩ Đức cũng sẽ không chạm vào hắn, như vậy người này cũng không có giống ai đó thực sự thô bạo với hắn.

Chính là. . . . . . Hắn không phải là không muốn cùng vợ gần gũi nhau, hắn cũng muốn được Phí Nhĩ Đức gắt gao ôm vào trong lòng, muốn cùng Phí Nhĩ Đức có những nụ hôn thật dài.

Có điều ngay cái thời điểm cởi quần áo, chỉ cần bị Phí Nhĩ Đức chạm nhẹ qua địa phương mẫn cảm, cơ thể liền nhịn không được run rẩy, hắn không có biện pháp ngăn chặn, chỉ có thể nhẫn tâm mà đẩy Phí Nhĩ Đức ra, rồi sau đó người kia cũng chỉ nói giỡn vài câu rồi chính mình tiến vào phòng tắm giải quyết vấn đề.

Tuy nhiên ánh mắt của nam tử lại ẩn chứa một sự thất vọng, nhưng không muốn cho Chu Mặc nhìn thấy.

Hắn cũng không chịu nổi a. . . . . .

Bọn họ đều không thấy dễ chịu, nhưng lại không có biệt pháp. Hiện tại tất cả đều giống nhau, hắn giống như một lão nam nhân không thú vị phá tan bầu không khí, đem Phí Nhĩ Đức một lần nữa đẩy ra, chính tại lúc đó, Chu Mặc không nói một lời trực tiếp đi về phòng ngủ, hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Phí Nhĩ Đức…….

“Chu Mặc!”

Phía sau truyền đến âm thanh của Phí Nhĩ Đức, Chu Mặc cười khổ đem mình nhốt lại trong phòng, lưng tựa vào cửa có chút bất lực mà ngồi xuống.

“Ta không phải là biến thái a….”

Làm thế nào để mạnh lên, đạt được đến cao trào khi làm tình a?

“Thân thể có chỗ nào không khỏe sao?” Ngoài cửa truyền đến âm thanh ôn nhu của Phí Nhĩ Đức.

Chu Mặc không có nói chuyện, cắn chặt môi lắc đầu, hắn không phải vì Phí Nhĩ Đức mà sinh khí, hắn là sinh khí chính mình vô năng, tại sao khi Lục Hoa Thiên đối hắn xâm phạm lại có thể đạt được đến cao trào, nhưng hắn không cách nào ôm được nam tử mà mình yêu.

Lơ đãng nhìn, Chu Mặc đảo mắt nhìn qua bình rượu hồng đặt ở đầu giường, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ: nếu như hắn say, sẽ không bài xích việc nam tử chạm vào người mình.

Ngoài cửa, Phí Nhĩ Đức có chút buồn rầu, lúc trước là không hiểu rõ, nhưng hiện tại hắn biết hắn thực sự yêu nam nhân này, nhưng điều này khiến hắn không thể nào lý giải được, nghĩ muốn ôm nam nhân, nhưng khi thấy Chu Mặc cự tuyệt trong lòng cảm thấy có chút mất mác.

Có phải hay không hắn còn chưa đủ vĩ đại.

Phí Nhĩ Đức không khỏi cười khổ, tình yêu biến con người thành hèn mọn, hắn từ trước tới giờ không hề biết tự ti, mà người có thể làm cho hắn tự ti chính là người đang đóng cửa tự nhốt mình trong phòng kia. Rõ ràng so với mình thì quật cường hơn nhiều, nhưng đôi lúc lại yếu ớt như đứa trẻ mới sinh, làm cho hắn muốn hung hăng ôm vào ngực mà yêu…..

“Cáp. . . . . .” Ngay lúc Phí Nhĩ Đức đang lâm vào mơ màng, cánh cửa đột nhiên bị Chu Mặc mở ra, Phí Nhĩ Đức còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị sức nặng của nam nhân đè lên, người trên hơi thở mang theo hương rượu.

“Chu Mặc?” Bị Phí Nhĩ Đức gọi nam nhân có chút khó khăn thở phì phò, cả người không ngừng cọ đến cọ lui.

Nhiệt độ trên cơ thể nam nhân, hương rượu trong hơi thở, cùng với da thịt của nam nhân, hết thảy làm cho Phí Nhĩ Đức nhịn không được mà nâng mặt nam nhân hôn lên.

“Ngô ——” Tiếng rên rỉ mê người hòa cùng mùi hương của rượu, quấn lấy nhau, mỗi thứ đều mang đến cho nam nhân từng đợt khoái cảm.

Từ cửa đến bên giường quần áo cả hai người nhẹ nhàng được cởi bỏ trên đường đi.

“Aha ——”

Da thịt ma sát vào nhau, trực tiếp biểu lộ hết thảy những yêu thương, những ngón tay đan lại ôm lấy cổ của nam tử trước ngực, nam nhân nheo mắt thoải mái mà khó chịu vặn vẹo thân mình, miệng không thể khống chế âm thanh rên rỉ.

Rất nhanh. . . . . Nam tử phía trên Chu Mặc cúi đầu chế trụ cằm nam nhân mà hôn xuống, đem tất cả âm thanh rên rỉ của nam nhân nuốt vào trong bụng, nam nhân này là của hắn, tất cả phải thuộc về hắn.

Từ trên trán một nụ hôn tinh tế đặt xuống, tiếp đến là xương quai xanh quyến rũ, sau đó là đến khuôn ngực đang phập phồng nhấp nhô, Phí Nhĩ Đức cười dùng miệng bao lấy điểm nhỏ trước ngực nam nhân, nam nhân dưới thân có chút không chịu được mà dùng tay bắt lấy mái tóc ướt đẫm mồ hôi của nam tử.

Chọc ghẹo đưa ra rồi lại nuốt vào, giống như đang nhấm nháp một món mĩ vị.

Kỹ thuật của Chu Mặc làm cho Phí Nhĩ Đức có phần thán phục, Chu Mặc đối với hành động của Phí Nhĩ Đức là thập phần phối hợp, chính là con người trước mặt nam tử đây là một mỹ thực mê người, làm cho người ta một khi đã nếm thử liền không thể buông tha!

Rốt cục buông tha hai điểm mẫn cảm trước ngực nam nhân, Phí Nhĩ Đức nhìn xuống nơi giữa hai chân nam nhân, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên nam nhân đang nhắm mắt thở dốc, nam tử đem hình ảnh đó khắc sâu vào trong đầu, cúi đầu, bao trụ lấy dục vọng của nam nhân.

Mà tay kia thì chậm rãi khai thác mặt sau mềm mại của nam nhân.

“Ngô ——!” Dục vọng đã muốn ngẩng đầu đột nhiên bị bao phủ bởi một tầng nhiệt, phun ra rồi nuốt vào, sự ma xát lần lượt làm cho nam nhân chịu không được mà cong người lên, yết hầu gian nan phát ra âm thanh rên rỉ khó chịu thở dốc, hai chân thon dài ma sát vào nhau vì sự phục vụ của Phí Nhĩ Đức, tựa hồ muốn thêm càng nhiều sự khoái cảm…….

Nhiệt dịch của nam nhân vì khoái cảm tột đỉnh mà trào ra, nương theo ánh mắt cao trào của Chu Mặc, Phí Nhĩ Đức đột nhiên tiến vào nơi đã chuẩn bị thật tốt phía sau nam nhân, sự chặt chẽ cùng ấm áp không khỏi khiến nam tử hít một hơi thật sâu.

“Chu Mặc . . . .” Khẽ gọi tên của nam nhân, Phí Nhĩ Đức nâng hai chân thon dài của nam nhân đặt lên vai mình, cúi đầu hôn lên môi nam nhân, cũng bắt đầu động phía dưới thân, bị tiến vào nam nhân không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ, có thể là đau, hoặc là không thể kiềm chế được dục vọng.

Bọn họ cùng nhau kết hợp lại một chỗ, cùng ôm nhau thật sâu…..

“Chờ ta thêm một năm nữa, rồi chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi chỗ này.” Ôm lấy thắt lưng của nam nhân, Phí Nhĩ Đức một bên tiến nhập vào thân thể nam nhân, một bên ghé vào tai nam nhân thấp giọng nói. “Chúng ta sẽ tạo ra cuộc sống của riêng mình, còn về công việc thì sẽ tính sau….. cùng nhau đến một nơi không ai biết chúng ta.”

.=

“Mỗi ngày bình thản hưởng thụ cuộc sống, tìm một căn phòng ở bờ biển, ngồi trên ghế trắng cùng nhau ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn.”

“Đến cái ngày hai chúng ta đều lão, đầu bạc trắng, lúc đó ta vẫn sẽ ôm hôn ngươi, thật buồn cười khi đó lại nói ra ba chữ ta yêu ngươi.”

Nam tử thấp giọng nỉ non.

Thời điểm Chu Mặc tỉnh lại đã là buổi chiều. Ánh chiều tà đã phủ khắp mặt đất..

Phí Nhĩ Đức đang ôm lấy thắt lưng hắn mà ngủ, nhìn thấy vẻ mặt thỏa mã của nam tử mà Chu Mặc muốn tặng cho nó một quyền.

“Hô. . . . . .” Thở dài, Chu Mặc không khỏi cười khổ lắc đầu, quả nhiên khi say người ta sẽ không nhớ rõ chuyện gì, nhưng nhìn những dấu vết trên người cùng với bộ dáng hai người trần trụi ôm nhau ngủ, hắn cũng có thể biết rõ hắn đã cùng Phí Nhĩ Đức làm, hắn không hề biết lúc đó Phí Nhĩ Đức đã nói những gì, hay ôm hôn hắn thế nào.

Chẳng lẽ lại phải cứ như vậy mãi sao?

Dựa vào hơi cồn mới có thể ôm ấp lẫn nhau.

Sẽ như vậy cả đời sao?

Chu Mặc thở dài một lần nữa nhắm mắt lại.

Không thể tiếp tục như vậy được, phải nghĩ biện pháp…… phải nghĩ biện pháp….. phải nghĩ biện pháp. . . . . . ngẫm lại biện pháp.

Đột nhiên trong đầu nam nhân không biết từ lúc nào lại hiện ra hình ảnh của Mile, người kia từng mỉm cười nói với hắn: “Ta có thể giúp ngươi.”