Như Mật Tựa Đường

Chương 16




Ánh đèn muôn màu mờ ảo, cách đó mấy mét, Lâm Nại đứng nơi cánh cửa, thâm trầm mà nhìn chị. Chị vô cớ nuốt nước bọt, vừa giật mình vừa chột dạ mà chẳng có lí do, cảm giác thật vô cùng kì cục.

Lâm Nại bước từng bước đến, cô đang nhìn chị. Nhưng ánh sáng nơi quán bar này quá mờ tối, Hà Thanh Nhu không thấy rõ ánh mắt của Lâm Nại, nhưng chị biết, người này tức giận rồi.

Buổi trưa ấy, sau khi chị ở lại, hai người hôn nhau triền miên trên ghế sô pha ở phòng khách, Lâm Nại đã hỏi ai là người tặng hoa đến mấy lần, hóa ra cô vẫn luôn để bụng chuyện này. Giờ lại thấy cảnh tượng này, không biết cô sẽ nghĩ thế nào.

Ánh đèn lập lòe chớp nháy khiến đôi mắt Hà Thanh Nhu nhức mỏi. Chị nhắm mắt một chốc, hơi há miệng, đang định ngồi dậy thì một bàn tay vỗ lên vai chị, chị quay người lại theo phản xạ.

"Cậu nhìn gì mà say mê quá vậy?" Trì Gia Nghi đi đến bên cạnh chị rồi ngồi xuống.

Tiếng nhạc xung quanh rất lớn, Hà Thanh Nhu cũng không nghe rõ lời của Trì Gia Nghi, nhưng có thể đoán được đại khái. Hà Thanh Nhu lắc đầu tỏ vẻ Hà Thanh Nhu, chị ngước nhìn chỗ ban nãy, nhưng Lâm Nại đã không thấy tăm hơi đâu. Chị lấy đại ly nước màu xanh nhạt, vừa nhấp thử một miếng, hương vị vừa đắng vừa chát lan ra trên đầu lưỡi. Chị nhíu mày, khó khăn nuốt xuống.

Trì Gia Nghi thấy vậy thì buồn cười không ngớt, đổi cốc nước cam cho chị.

Hà Thanh Nhu không quá quen ngồi gần Ngô Cấm, liền nhân động tác đứng dậy lấy giấy ở cái bàn đối diện mà thuận thế ngồi sang bên kia. Ngô Cấm sao mà không hiểu cho được, nhưng chị ta không để tâm lắm, chỉ mỉm cười nhấp ngụm rượu, không nói gì thêm.

Hà Thanh Nhu và Ngô Cấm đều ít nói, chỉ có Trì Gia Nghi là liên thanh không ngừng. Hà Thanh Nhu quan sát chung quanh, cách hai dãy ghế dài bên trái, chị thấy được Lâm Nại.

Cô đang cùng bạn bè uống rượu trò chuyện. Hà Thanh Nhu hoàn toàn không biết mặt người nào trong số họ.

Dường như Lâm Nại cảm nhận được ánh mắt của Hà Thanh Nhu, cô liền nhìn sang bên này. Hết nhìn Hà Thanh Nhu, cô lại chuyển ánh mắt sang chỗ Ngô Cấm, tay siết chặt ly rượu, môi mỏng mím chặt, ánh mắt thâm trầm.

Hà Thanh Nhu hơi sững người, hai tay cầm ly nước cam, hơi hoảng hốt.

Chị lấy cớ đi WC. Lúc ngang qua quầy bar, có một cậu chàng đẹp trai cao to mặc sơ mi trắng bỗng kéo chị lại bắt chuyện. Chị xua tay từ chối, cậu càng kia lại muốn mời chị uống một ly.

"Chị à, cho chút mặt mũi đi mà."

Trong quán bar có cả nam lẫn nữ, đa phần đều mang mục đích mà đến. Còn về phần mục đích là gì thì không cần nói cũng biết. Dù vẻ mặt có lạnh nhạt đi chăng nữa thì kiểu phụ nữ trưởng thành như Hà Thanh Nhu đây vẫn luôn rất được yêu thích.

"Tôi có việc, không cần thiết." Hà Thanh Nhu đáp.

Những người bên cạnh đều vui vẻ xem trò vui. Cậu chàng kia sĩ diện, bị từ chối một cách dứt khoát như vậy thì khó chịu, ngăn cản không chịu để chị đi. Đương nhiên trước mặt nhiều người như vậy, cậu ta cũng không dám thực sự làm gì Hà Thanh Nhu, cùng lắm là đưa tay cản trở thôi.

Hà Thanh Nhu đẩy cậu ta ra, đi thẳng qua.

Những người xung quanh cười vang.

Hà Thanh Nhu đi vào WC, mở vòi nước ra, dùng nước lạnh xối rửa bàn tay. Cảm giác mát lạnh dần truyền lên não, chị cũng tỉnh táo hơn nhiều. WC cách không gian quán bar hơi xa, khoảng cách này cũng tách rời tiếng nhạc đinh tai nhức óc đi. Chị nhìn mình trong gương, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, dường như có gì đó không giống xưa.

Khuôn mặt vẫn là khuôn mặt đó, chỉ là trong đôi mắt sinh ra một số cảm xúc chôn giấu thật sâu, không thể nói rõ cũng như không thể miêu tả được.

Hà Thanh Nhu vươn tay đụng vào hình ảnh trên kính, hình ảnh trên kính cũng vươn tay đụng theo.

Hà Thanh Nhu chợt cảm thấy buồn cười, chị đang làm gì ở đây thế này, tự dưng bỗng đa sầu đa cảm? Chị lại mở vòi nước, định rút tờ giấy chùi tay, nhưng hộp giấy bên cạnh bồn rửa tay đã hết giấy.

Trong WC yên tĩnh, chỉ có một mình Hà Thanh Nhu. Chị mở cửa gian phòng đầu tiên ra, định lấy một đoạn giấy trong đó.

Nhưng Hà Thanh Nhu vừa vào đã bị một người ôm lấy eo. Động tác của người kia nhanh nhẹn, còn đưa tay đóng cửa lại.

Chị hoảng hốt đến suýt nữa thì hét to lên. Nhưng lúc người kia dán lại gần, Hà Thanh Nhu ngửi được mùi nước hoa quen thuộc, vì vậy gắng nhịn xuống, chị trở ngược tay, cầm lấy cánh tay đối phương.

"Cô làm gì vậy?" Chị hỏi, định quay đầu lại nhìn.

Người kia bỗng đưa tay che mắt chị lại, đè chặt chị lên cánh cửa.

Trái tim Hà Thanh Nhu lệch đi nửa nhịp. Trước mắt chị tối om, chính vì vậy nên các giác quan khác trở nên rõ ràng hơn. Lâm Nại đang thở nhè nhẹ, toàn bộ hơi thở mỏng manh mà ấm nóng của cô đều phà lên môi chị, rồi nương theo hô hấp của Hà Thanh Nhu mà tràn vào cơ thể chị, sự ấm nóng ấy lan ra khắp toàn thân.

Chị muốn đẩy bàn tay đang che mắt mình ra, nhưng chỉ mới động đậy đã bị Lâm Nại giữ chặt lấy. Chị muốn mở miệng ra nói chuyện, nhưng hình như người trước mặt kề quá sát khiến chị giật mình, mi mắt run lên, hàng lông mi khẽ quét qua lòng bàn tay đối phương.

Lâm Nại buông tay chị ra, tiếp đó nâng cằm chị lên, cúi người hôn xuống đôi môi chị, chỉ nhẹ nhàng lướt qua rồi thôi. Xúc cảm như có như không khiến Hà Thanh Nhu lập tức ngây người. Cánh cửa sau lưng lạnh băng, người trước mặt lại ấm nóng, cảm xúc hoàn toàn trái ngược. Hà Thanh Nhu mấp máy môi, mở miệng nói: "Cô..."

Vừa nói một chữ đã đụng phải đôi môi đối phương. Ngay lập tức, Lâm Nại bàn tay đang che mắt chị ra, gần như cướp đoạt mà giành lấy hơi thở của chị.

Tầm nhìn bỗng chốc được khôi phục khiến Hà Thanh Nhu không kịp thích ứng. Lâm Nại hôn vô cùng mãnh liệt, nhưng động tác trên tay lại rất nhẹ nhàng, cô cẩn thận ôm chặt chị. Nội tâm Hà Thanh Nhu liên tục tranh đấu, cuối cùng chị đưa tay lên ôm vai cô, ỡm ờ mà ngậm lấy chiếc lưỡi linh hoạt và mềm mại của người kia, hàm răng khẽ đóng lại, mang theo ý đồ trả đũa mà cắn nó.

Cái cắn này khiến mọi thứ trở nên biến chất.

Ánh mắt Lâm Nại thăm thẳm, vén vạt áo của chị lên, Hà Thanh Nhu vội vàng kéo cô: "Đừng..."

"Cô ta chính là người tặng hoa?" Lâm Nại hỏi, thong dong né khỏi tay chị.

Hà Thanh Nhu hơi ngẩng đầu lên, nhịn không được mà ưm một tiếng: "Tôi không thân quen với chị ta."

"Không thân quen còn cùng nhau uống rượu, hửm?" Lâm Nại càng ép chặt chị.

Hà Thanh Nhu nghiêng mặt đi, nói nhỏ: "Chị ta là bạn của Gia Nghi, tôi cũng không tiện từ chối..."

Lâm Nại nhìn chị, tạm thời không nói gì, cũng không hành động gì thêm. Hà Thanh Nhu cho rằng cô đã hiểu, bèn định đẩy cô để ra ngoài. Nào ngờ Lâm Nại đè chị lại, chị giật mình kêu lên, chợt bên eo cảm thấy lạnh lẽo.

...

Bên ngoài, Trì Gia Nghi lấy điện thoại ra xem. Kì quặc thật, Hà Thanh Nhu đã đi WC mười mấy phút rồi, sao còn chưa quay lại? Trì Gia Nghi đặt ly rượu xuống, nói với Ngô Cấm rằng mình muốn đi xem. Ngô Cấm gật đầu đồng ý.

Trì Gia Nghi mới đi vài bước đã thấy Hà Thanh Nhu từ hành lang đi ra.

"Sao đi lâu quá vậy?" Trì Gia Nghi hỏi, khiến cô ấy còn lo có phải có chuyện gì xảy ra không.

"Không có việc gì." Hà Thanh Nhu hơi cúi đầu né tránh, không để Trì Gia Nghi thấy được đôi môi đỏ đến quá mức của mình. Thật ra trong điều kiện ánh sáng mờ ảo này, có nhìn cũng không thấy được, chẳng qua là chị tự chột dạ mà thôi.

Trì Gia Nghi ừ một tiếng, cũng không hỏi thêm.

Hai người trở về dãy ghế ngồi. Cậu chàng đẹp trai ngăn Hà Thanh Nhu ban nãy vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục cầm ly rượu sang đây. Trì Gia Nghi muốn đuổi cậu ta đi, nhưng lần này cậu chàng kia lì lợm, nhất quyết không đi. Trì Gia Nghi hết cách, bèn thì thầm với cậu ta mấy câu. Cậu ta lập tức biến sắc, thoạt nhìn hết sức khó xử, cuối cùng ngượng ngùng rời đi.

"Cậu nói gì với cậu ta vậy?" Hà Thanh Nhu hiếu kỳ, dù sao ban nãy đuổi kiểu gì cũng không đi mà.

Trì Gia Nghi cười nói: "Tớ nói cậu thích phụ nữ."

Hà Thanh Nhu giật mình. Vừa đúng lúc này, Lâm Nại đi ngang qua trước mặt bọn họ, cô liếc mắt nhìn chị, có điều Trì Gia Nghi nghiêng đầu nên không thấy. Hà Thanh Nhu mất tự nhiên mà dời tầm mắt, chị cảm thấy xấu hổ đến luống cuống, bèn không nói gì, cúi đầu uống nước cam.

Tầm mười một giờ, bọn họ rời khỏi quán bar. Bọ hò vừa rời đi, đám người Lâm Nại cũng tình cờ nối bước theo sau.

Lúc lúc Hà Thanh Nhu lái xe từ bãi đỗ xe ra đón Trì Gia Nghi, Ngô Cấm đang cùng một người bạn của Lâm Nại nói chuyện. Hai người kia có vẻ rất thân nhau. Hà Thanh Nhu bỗng nghĩ đến, liệu Lâm Nại có quen Ngô Cấm không?

Chị tìm kiếm bóng dáng Lâm Nại trong đám người, trong khi đó, Lâm Nại đã sớm thấy được chị. Cô vừa cùng bạn bè nói chuyện, vừa âm thầm nhìn chị.

Khoảnh khắc ánh mắt tiếp xúc nhau, Hà Thanh Nhu nhớ lại chuyện xảy ra ở WC, bàn tay vô thức siết chặt vô lăng.