Nhụ Mộ

Chương 25: “Cậu nắm chặt lọ sữa ấm áp, “Chúc thầy ngủ ngon.”




Ngày đầu tiên nhiệt độ giảm xuống đột ngột, ba của Lý Gia Đồ đến trường vào buổi đêm giờ tự học, không chỉ đưa quần áo thu đông, giày dép, chăn mà còn thêm một ít thuốc thang thường sẽ cần dùng đến.

Lý Quân Trác tìm được con trai mình là vào lúc trắc nghiệm mỗi tuần vừa kết thúc, hai người bê đồ đạc về phòng kí túc xá.

Vì sắp nhanh đến giờ tắt đèn, ba cậu cũng không làm gì nữa và dừng lại để Lý Gia Đồ tự chăm sóc cho bản thân, sau khi đưa cho cậu năm trăm tệ tiền tiêu vặt mới rời đi.

Lý Gia Đồ tiễn ba đến cửa đại viện kí túc xá. Mắt thấy dì quản lý định khóa cửa lại, cậu bỗng nhớ ra mình còn chưa đến nhận sữa trong ngày nhưng có vẻ không kịp nữa rồi, cậu đành buông tay.

Cậu chưa về phòng thì đèn của toàn bộ đại viện đều tắt. Bình thường trong viện sẽ phát ra những tiếng kêu quái lạ, dì quản lý và giáo viên trực ban sẽ đứng trong giữa đình vườn hoa thổi còi vài cái thì mới dần yên tĩnh hơn.

Lý Gia Đồ tránh khỏi đường đi tuần tra của dì quản lý mà lên tầng, vì lạnh nên tóc tai bù xù. Cũng may là trong bao thuốc ba đưa tới có thuốc trị cảm mạo pha với nước uống nên cậu định sau khi về phòng sẽ uống một cốc.

Nhẩm lại bảng sắp xếp lịch trực ban vào ban đêm của các giáo viên, Lý Gia Đồ phát hiện hôm nay là ngày trực của Tô Đồng. Nghĩ đến đây, mỗi khi bước lên từng bậc thang lên tầng thì cậu đều liếc xuống bên cạnh hành lang tầng trệt. Không biết Tô Đồng đang đi tuần tra tới nơi nào rồi, không thấy bóng dáng của anh đâu.

Cậu về tới hành lang tầng mình mà vẫn không nhìn thấy Tô Đồng, nhưng giờ lại không thể lên trên được nữa. Lý Gia Đồ nghĩ tới việc mình còn phải trải tấm lông dê bị đổi ra đệm giường bèn rút lại tâm tư nhộn nhạo, bước nhanh về phòng.

Những chuyện cần phải làm tiếp còn rất nhiều nhưng cậu vẫn làm dần dần từng cái một. Đầu tiên là thừa dịp hai phòng tắm đều có người thì đổi chăn, sau đó đưa đôi bốt cổ thấp đã đi hơn nửa năm ra ban công để hong gió — Phòng bếp của Tô Đồng không bật đèn, quả nhiên là không ở nhà.

Những bộ quần áo thu đông mà ba đã đưa đến đều phải bỏ vào trong tủ. Trước tiên, cậu lôi đống quần áo mùa hè trong rương ra rồi bỏ vào một chiếc túi du lịch, để lại vài bộ thường mặc ở bên ngoài, còn lại đều bỏ hết vào trong rương đóng lại. Làm xong việc này, nước nóng từ máy nước uống cũng đúng lúc có thể uống ngay. Cậu uống một cốc “Bản lam căn” (*), vừa uống vừa chờ phòng tắm. Thấy Đàm Hiểu Phong đi ra từ phòng tắm, cậu lập tức buông cốc thuốc đã uống một nửa, cầm quần áo vào bên trong.

(*Chú thích: Bản lam căn là tên thuốc trong y học cổ truyền của rễ cây tùng lam, thuộc loài thực vật. Lá gọi là lá đại thanh, cũng có thể làm thuốc. Vị thuốc có tính hàn, vị đắng, lợi về kinh tâm, vị. Có công hiệu thanh nhiệt, giải độc, mát gan, tiêu viêm, giảm ho, long đờm, mát phổi, chữa các chứng bệnh phong nhiệt thấp độc, đau đầu, sốt cao, họng sưng rát, tâm phiền, miệng khát, chảy máu cam, đại tiện táo, phát ban, các bệnh viêm gan cấp và mạn tính…)

“Lý Gia Đồ!” Cậu còn chưa cởi quần áo treo lên giá đã nghe Đàm Hiểu Phong gọi từ bên ngoài.

Cậu cảm thấy kì lạ rồi bước ra, đang muốn hỏi có chuyện gì thì thấy Tô Đồng đang đứng ở cửa phòng, hai tay vòng ra phía sau, cười khẽ với mình.

Đàm Hiểu Phong dùng tay ra hiệu, “Thầy muốn vào không ạ?”

“Không cần đâu, thầy chỉ tìm em ấy chút thôi.” Nói xong, Tô Đồng vẫy tay với Lý Gia Đồ, “Có rảnh không?”

Lý Gia Đồ vội gật đầu, nhường phòng tắm trống cho Chu Thư Uyên cũng đang chờ.

Không biết Tô Đồng tìm mình có việc gì nhỉ. Lý Gia Đồ ra ngoài phòng, nghĩ một lúc rồi khép hờ cửa lại.

“Thầy.” Cậu không hỏi ra miệng vì sao anh lại tìm cậu.

Tô Đồng lấy một lọ sữa ở sau lưng, đưa tới trước mặt cậu, nói với Lý Gia Đồ đang ngạc nhiên đến mức không kịp phản ứng lại, “Vừa nãy tôi đi đổi bình, báo tên của em với dì, kết quả là dì ấy bảo em vẫn chưa đến nhận sữa.”

Đúng là cậu đã quên mất. Lý Gia Đồ sờ sờ cái gáy của mình, xấu hổ nhận lọ sữa. Lúc cậu cầm đến tay mới phát hiện sữa đã được hâm nóng, “Cảm ơn thầy.”

“Đừng khách sáo. Ban nãy tôi thấy em tiễn một vị tiên sinh ra ngoài, đó là ba em hả?” Tô Đồng hỏi.

Lý Gia Đồ hơi sửng sốt, gật đầu đáp, “Vâng. Ba em đưa quần áo đến cho em.” Tô Đồng đã nhìn thấy bọn họ ở đâu?

Tô Đồng yên lòng cười, “Thế ngày mai đã có đồ mặc rồi. Mặc nhiều hơn nhé, đừng để bị ốm.”

“Vâng, được ạ.” Lý Gia Đồ đoán anh phải đi rồi, trước khi anh mở miệng nói lời tạm biệt thì cắt ngang, “Thầy ơi…”

Quả nhiên Tô Đồng đã rút lại lời sắp nói, mang nụ cười đầy khó hiểu, “Hửm?”

Thật ra Lý Gia Đồ cũng không biết có thể nói gì không. Cậu cảm giác khi cậu ở bên Tô Đồng, những chuyện có thể nói quá ít, hoặc là, những chuyện không thể nói rất nhiều, “Thầy cảm thấy sữa này thế nào? Ngon không?”

“Rất ngon.” Tô Đồng vui vẻ khen ngợi, “Vừa rồi tôi còn tìm hiểu chút về giá cả từ dì bán đồ ăn vặt, định tháng sau bắt đầu đặt.”

Lý Gia Đồ không nhịn được mà nói, “Vậy thầy đừng đặt nữa. Em thấy sữa này có hương vị hơi lạ, không thích uống lắm. Nếu thầy thích thì uống của em là được.”

Tô Đồng sửng sốt, cười nói, “Không cần đâu. Nếu em không thích uống thì đổi sang loại vị khác đi, đừng lãng phí tiền. Tôi muốn uống cái mình mua.”

Cậu cũng đoán được kết quả này, vội cười cười sửa lời, “Cũng đúng.”

“Lý Gia Đồ?” Tô Đồng cúi đầu, khẽ gọi cậu một tiếng.

Lý Gia Đồ ngẩng đầu trong thoáng chốc, “Vâng?”

“Hình như hôm nay em không có tinh thần lắm.” Anh nói xong thì giơ tay lên, dùng mu bàn tay áp lên trán cậu, một lúc sau mới thu tay lại, dịu dàng nói, “Giờ em vẫn đang phải tiêu tiền của bố mẹ đấy. Tôi nói như vậy rồi, em đã hiểu chưa?

Lý Gia Đồ cảm thấy má mình vừa ẩm vừa nóng. Cậu nhìn Tô Đồng rồi lại cúi đầu xuống rất nhanh, “Vâng, em biết rồi ạ.”

“Uống sữa xong thì nghỉ ngơi sớm chút nhé. Tôi đi tuần tra đây.” Tô Đồng xoa nhẹ đầu cậu, “Ngủ ngon.”

Cậu nắm chặt lọ sữa ấm áp, “Chúc thầy ngủ ngon.”

Đêm nay Lý Gia Đồ uống sữa xong, nằm trên giường lăn qua lộn lại, không tài nào ngủ được. Mắt vừa ẩm ướt vừa nóng, cứ như sẽ phát sốt rất nhanh chóng, nhưng khi đặt mu bàn tay lên trán lại không cảm nhận được gì.

Cũng không phải không cảm nhận được gì — cậu còn nhớ rõ cảm giác lúc khớp ngón tay của Tô Đồng chạm vào da.

Rạng sáng hơn một giờ, trong phòng vẫn còn ánh sáng của đèn khẩn cấp. Nguồn sáng phát ra từ phía đối diện giường ngủ của Lý Gia Đồ. Cậu cẩn thận đẩy màn giường ra thì nhìn thấy Trịnh Đào đang ngồi bên trong màn vùi đầu viết quyển nhật ký kia của cậu ta.

Mỗi ngày cậu ta đều ghi nhật ký, cứ như cuộc sống thật sự rất muôn màu muôn vẻ, hoặc là tâm sự trong lòng rất dạt dào. Không ai biết cậu ta ghi cái gì, dù đã từng có thời gian ngắn tò mò nhưng chung quy vẫn không muốn hiểu rõ hơn.

Thật ra Lý Gia Đồ vẫn luôn bội phục Trịnh Đào. Dù những điều cậu ta ghi trong quyển nhật ký là gì, là sự kiện cũng được, là ý tưởng cũng được, đều được viết trên giấy, nhưng hiện tại Lý Gia Đồ lại không thể viết ra được. Cậu hoàn toàn không thể viết lại những gì mình đã chứng kiến, đã suy nghĩ thông qua bất kì một bản ghi chép trung gian nào, chỉ sợ dù có cẩn thận dè dặt đến đâu cũng sẽ bị người ta biết được chân tướng.

Tuy cậu cảm thấy chân tướng cũng không xấu xí hay khó xử lắm, nhưng cũng chỉ có cậu mới có thể cảm nhận được mà thôi.

Cách mỗi nửa tháng cậu lại gặp ba mình, nhưng Lý Gia Đồ phát hiện ông vẫn không thay đổi chút nào, vẫn mang vẻ ôn hòa và trầm ổn như vậy. Nghĩ đến dáng vẻ lúc ba nói chuyện với mình, ngay cả mắt cậu cũng không dám chớp, chỉ sợ trước khi ngủ nhớ tới người thân thì trong mơ sẽ có họ xuất hiện.

Trước lúc ngủ cậu uống rất nhiều thứ linh tinh. Cậu vén màn xuống giường, nhìn thấy Trịnh Đào như chim sợ cành cong, lo lắng không yên nhìn về phía mình. Lý Gia Đồ bị dọa sợ bởi vẻ mặt như muốn giết người của cậu ta, so với dáng vẻ khúm núm thường ngày cứ như hai người khác nhau.

Ngay lúc cậu đang nghi ngờ có phải mình đã nhìn nhầm rồi hay không, Trịnh Đào lại mang vẻ như bình thường, hoảng sợ vỗ ngực, cười một cách đáng thương với cậu. Lý Gia Đồ nhỏ giọng nói muốn đi toilet, cậu ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Quyển nhật kí cầm trong tay rất chặt.

Chắc giờ Tô Đồng đã ngủ sâu lắm rồi. Lý Gia Đồ nhìn cửa sổ ở phía đối diện tối như mực, nghĩ đến những lời anh nói với mình thì lòng nghẹn lại, cứ như có một cuộn bông chèn ép, hô hấp không thông.

Cậu không lập tức quay trở về giường mà ngồi ở trước bàn học ngẩn ngơ một lúc. Chiếc điện thoại đã đặt trên bàn để sạc pin trước khi ngủ đã sạc đầy, Lý Gia Đồ rút dây sạc ra, mở wechat tìm tên của Tô Đồng.

Trang cá nhân của Tô Đồng không có nội dung gì, nhưng trước đây Lý Gia Đồ đã từng nghe La Tử Hào nói, không chừng thầy đã để chế độ không cho đám học trò xem được ảnh trên dòng thời gian. Sự thật đến tột cùng là thế nào, người không nhìn điện thoại của Tô Đồng sẽ không hiểu được.

Lý Gia Đồ do dự trong một chốc, rốt cuộc vẫn gửi cho Tô Đồng một tin nhắn. Sau khi gửi xong, cậu lập tức tắt màn hình, cầm điện thoại lên giường. Cậu nghĩ rằng, nếu sau khi mình đã nằm rồi mà Tô Đồng còn chưa đọc được tin nhắn của cậu thì cậu sẽ rút tin nhắn đó lại.

(*Chú thích: Trên wechat có chế độ rút tin nhắn về để phòng trường hợp có ai lỡ tay gửi nhầm. Nếu rút tin nhắn thì sẽ không còn ai đọc được nội dung đã gửi nữa, tựa như xóa hẳn đi.)

Nhưng lúc cậu vừa mới chui vào ổ chăn, di động vẫn đang nắm trong tay rung lên. Cậu kinh ngạc đến mức tim cũng giật thót, nhìn thấy tin nhắn trả lời của Tô Đồng lóe lên màn hình, cố hết sức nuốt nước bọt —

Tô Đồng: “Tôi vẫn chưa đi ngủ. Sao em còn thức thế?”

Lý Gia Đồ ngừng thở, hoàn toàn không nghĩ ra nên trả lời anh như thế nào, bởi vì ngay từ đầu cậu không ngờ Tô Đồng có thể đọc được tin nhắn của cậu, dù sao cũng sắp ba giờ sáng rồi.

Rất lâu sau, Lý Gia Đồ liếm môi một cái rồi trả lời, “Em cũng chưa.”

Trên màn hình vẫn đang hiển thị “Đối phương đang gõ tin nhắn”, nhưng qua một lúc lâu sau cậu vẫn chưa nhìn thấy tin nhắn của Tô Đồng. Lý Gia Đồ nhìn chằm chằm vào màn hình rất lâu, cảm thấy mắt nóng lên, dùng lực xoa nhẹ.

Tô Đồng: “Không phải đã uống sữa rồi sao? Vậy mà lại không ngủ được?”

Nói đến sữa, Lý Gia Đồ cười một chút. Cậu thở dài không một tiếng động, gõ chữ, “Không biết là vì sao. Thầy thì sao ạ? Sao thầy vẫn chưa ngủ?”

Trước khi nhấn “Gửi đi”, cậu đưa con trỏ chuyển qua phía sau xưng hô kia, nghĩ một lúc lại xóa, nhưng tin nhắn vẫn chưa được gửi. Lý Gia Đồ nhìn câu này một, hai lần nữa, vẫn thêm xưng hô vốn có vào.

Lý Gia Đồ: “Không biết là vì sao. Thầy thì sao ạ? Sao thầy vẫn chưa ngủ?”

Lúc này, trên màn hình không còn hiển thị Tô Đồng đang gõ chữ nữa. Qua khoảng hai phút sau, dưới khung trò chuyện lại bắn ra câu trả lời của Tô Đồng.

Anh nói: “Tôi cũng không biết.”