Như Những Giọt Nắng

Chương 19




Cô không thấy phía sau cô. Hiệu Nghiêm cười gằn 1 cách giận dữ. Anh không nói gì, nhưng như thế không có nghĩ là buông xuôi cho cô muốn làm gì thì làm

Hôm sau đến công ty, việc đầu tiên là anh gọi Hữu Trí vào phòng:

- Anh giải thích đi, tại sao anh tìm chỗ làm cho Thuý Vân? Hình như anh chìu ý cô ta hơn là quan trọng thể diện của tôi?

Hữu Trí như đã đoán trước phản ứng này, anh nói 1 cách bình tĩnh:

- Chị ấy năn nỉ tôi mãi. Anh hãy nghĩ xem, ở vị trí của tôi, tôi làm sao từ chối. Chị ấy là vợ anh mà, nói giám tiếp, chị ấy cũng là sếp của tôi.

Hiệu Nghiêm phẩy tay:

- Nhưng mối quan hệ giữa tôi với cô ta không bình thường như ngước khác. Anh cũng thừa biết chưa bao giờ tôi xem cô ta là vợ

Cách nói của Hiệu Nghiêm làm Hữu Trí thấy nhẹ lòng cho Thuý Vân. Nhưng anh vần giữ vẻ thản nhiên:

- Có thể tôi đã sai lầm, nhưng bây giờ chị Văn lỡ biết rồi

Hiệu Nghiêm chống tay xuống bàn, quay lại:

- Đó là công việc gì vậy?

- 1 là kế toán tổng hợp, hoặc làm phiên dịch, tuỳ chị ấy chọn

- Việc nào làm ở Vũng Tàu?

- Cái đó là công ty thương mại. Thật ra tôi cũng khuyên chị ấy đừng đi xa, dù sao chị Văn cũng là phụ nữ, lại có gia đình, đi như thế không tiện

Hiệu Nghiêm khoát tay:

- Cô ta đi xa như vậy, những người trong gia đinh tôi sẽ nhìn vào tôi mà phê phán, tôi không muốn cô ta làm tôi mất thể diện

Hữu Trí nói như gợi ý:

- Thuý Vân muốn đi làm như vậhy, chứng tỏ chị ấy không hề nhắm nhe vào công ty. Và cả 1 thời gian dài chị ấy cũng không tìm cách chen chân vào đây, anh không thấy vậy sao?

- Tôi có nhận ra chuyện đó, nhưng tôi chưa dám khẳng định

Anh cười nhếch môi:

- Thật ra tôi không muốn đề phòng 1 người lẽ ra phải là thân thiết với mình đâu. Tôi rất muốn xem cô ta là vợ, xây dựng 1 gia đình thật sự. Nhưng vị trí của tôi không cho phép tôi làm điều đó

- Anh đề phòng ông già vợ của mình?

- Điều đó hiển nhiên rồi

Hiệu Nghiêm ngước mặt nhìn lên trần nhà, dáng điệu tư lự:

- Tôi luôn sống trong tâm trạng đề phòng nội công ngoại kích. Anh có hiểu tâm lý đó nặng nề thế nào không? Đó là cái giá tôi phải trả cho sự lựa chọn của tôi đấy

Hữu Trí thở dài:

- Tôi biết, ở vị trí của anh có lẽ tôi cũng phải như vậy. Nhưng tôi khuyên anh, hãy vị tha với Thúy Vân 1 chút. Đã lỡ cưới rồi, không thể bỏ được, vậy thì anh hãy chấp nhận hoàn cảnh đi.

Hiệu Nghiêm im lặng, Hữu Tri hiểu anh đã nói chạm vấn đề nóng bỏng mà thầm lặng giữa 2 bên. Đó à chuyện của Yến Oanh.

Cả 2 chưa bao giời đá động đến chuyện riêng tư của nhau, nhưng trong thâm tâm, Hữu Trí ngầm hiểu Hiệu Nghiêm vẫn chưa quên người yêu cũ. Cho nên Thuý Văn dù có vô tội, anh ta cũng khó mà tiếp nhận hoặc yêu thương cô.

Hiệu Nghiêm chợt quay lại, nói như quyết định:

- Nếu Thuý Văn muốn đi làm, cứ chìu ý cô ta. Nhưng anh chỉ nên giới thiệu cô ta làm phiên dịch, như thế sẽ kông ảnh hưởng đến ai cả

Hữu Trí hỏi gặng:

- Anh hkông muốn chị Văn đi xa à?

Hiệu Nghiêm nói lơ lững:

- Tôi không muốn có sự xáo trộn trong gia đình

- Nhưng chị ấy bướng bỉnh lắm, tôi không tin là sẽ thuyết phục được

Hiệu Nghiêm khoát tay:

- Nếu muốn, anh sẽ làm được đấy. Có rất nhiều cách để dối cô ta.

Hữu Trí suy nghĩ 1 lát, rồi nhìn Hiệu Nghiêm 1 cách ý nghĩa:

- Anh biết không giám đốc, anh đang giữ 1 kho báo trong tay mà không biết khai thắc đấy. Vợ anh rất thông minh và nhiều năng lực

- Thế à? - Hiệu Nghiêm hỏi thờ ơ.

- Chị ấy biết 3 ngoại ngữ, lại đi theo ngành ngoại thương. Nếu tuyển người, anh khó tìm ai hội nhiều điều kiện đến vậy. Chị ấy mà giao dịch với khách hàng thì tuyệt

Hiệu Nghiêm suy nghĩ 1 lát, rồi nói lạnh nhạt:

- 1 nhân tài mà thiếu đạo đức thì tác hại của nó ghê hớm hơn nhiều, anh không nhớ điều đó sao?

- Tôi không quan tâm. Vì trong mắt tôi, chị Vân là người vô hại và là vợ anh.

Hiệu Nghiêm khoát tay:

- Đừng nói chuyện nầy nữa, cứ làm vậy đi.

- Anh còn bàn chuyện gì nữa không?

- Không, anh cứ làm việc của anh đi.

Hữu Trí đi ra ngoài. Nhưng Hiệu Nghiêm vẫn ngồi yên bên bàn, lẳng lặng suy nghĩ. Những gì anh ta nói đã khơi gợi những ý nghĩ thầm kín của anh. Có điều anh không muốn thừa nhận