Như Những Giọt Nắng

Chương 27




Hiệu Nghiêm không phải tay vừa. Anh đang muốn biết thực chất về mối quan hệ cha con của Thuý Văn nên cố gắng để không bị cô làm nổi nóng. Anh hỏi như vô tư:

Tại sao trước đây cô đồng ý lấy tôi, bây giờ lại muốn ly dị?

Tôi chưa bao giờ muốn lấy anh. Nhưng lúc đó tôi còn khờ lắm. Tôi nhút nhát đến nỗi ba tôi bảo gì tôi cũng không dám cãi. Dù tôi không ưa anh.

Vậy bây giờ ông ấy có đồng ý cho cô ly dị không?

Tôi không biết, đây là ý muốn của tôi, ba tôi cấm đi nữa tôi vẫn làm. Vì tôi lớn rồi.

Giọng Hiệu Nghiêm thoáng một chút giễu cợt:

Mới ra đời có một năm mà tự cho mình cứng cõi rồi à? Đừng háo thắng chứ.

Nếu có vậy đi nữa, thì đó là chuyện của tôi.

Tôi rất ngạc nhiên khi biết thực chất tình cảm cha con của cô. Ông ấy khô khan đến nỗi biết con gái mình hắt hủi nhưng không bênh vực.Tất cả là để đạt được tham vọng, tôi thấy tội nghiệp cho cô.

Nếu anh nghĩ được đều này sớm hơn thì tôi đã phải lòng anh rồi. Nhưng bây giờ thì đã muộn, tôi chỉ thấy căm ghét anh.

Tôi không đến nỗi đáng ghét như vậy đâu.

Muộn rồi, tôi không thể thay đổi suy nghĩ được nữa.

Hiệu Nghiêm cười khan:

Nếu bây giờ tôi đồng ý ly dị, cô sẽ làm gì sau đó?

Tôi chẳng làm gì cả. Tôi vẫn cứ đi làm và tìm một nhà trọ, tôi sẽ dồn hết nỗi cô đơn của mình vào bạn bè, thế là đủ.

Cô nói thật lòng không, tôi nghĩ rằng cô đang tự dối mình đấy. Vì cô hiểu rõ tình cảm của tôi với Yến Oanh, nên mới mạnh dạn chia tay, phải khÔng?

Anh và chị ta yêu nhau không liên quan gì đến tôi. Nhưng tôi chỉ thấy tội nghiệp anh Trí, anh ấy tối với anh như thế còn bị anh cắm sừng, anh là đồ vô lưong tâm.

Hiệu Nghiêm chăm chú quan sát khuôn mặt cô, cố tìm một sự dối trá. Nhưng anh không thấy được gì ngoài vẻ chân thật ngây thơ. Chẳng lẽ cô ta không biết tình cảm của Hữu Trí với cô ta? Và cô ta cũng không hề biết chuyện gán ghép anh ta với Yến Oanh? Cô ta ngây thơ đến vậy sao?

Ngay cả khi anh hỏi đến mức ấy mà cô cũng không biết. Nếu có sự dối trá chắc chắn cô không phản ứng vô tư vậy. Điều đó làm Hiệu Nghiêm thấy hoang mang. Anh tự hỏi sự nghi ngờ của mình có quá đáng không. Cuối cùng anh quyết định hỏi thăng":

Theo cô thì khi chúng ta ly dị, Hữu Trí có đồng ý chấp nhận cô không?

Chuyện đó đâu có liên quan gì đến anh ấy. Tôi nghĩ anh ấy sẽ hiểu tôi, và tôi sẽ thông cảm được.

Cô liếm môi nói tiếp:

Nhưng tôi khuyên anh, nên dừng lại tình cảm trái đạo đức của anh đi. Nếu anh Trí biết được bị vợ phản bội, anh ấy sẽ rất đau khổ và sẽ không tha thứ cho anh đâu.

Cô ta không biết gì cả, thật sự là không biết. Vậy thì không lý do gì để mình nghi ngờ. Và mình sẽ không bao giờ nói cho cô ta biết điều bí mật đó. Nói ra là quá dở. HIệu Nghiêm lặng thinh suy nghĩ. Khuôn mặt anh chợt dịu lại:

Cô không hiểu gì thì đừng kết luận lung tung. Còn chuyện ly dị thì không nói đến nữa, được chứ? Cứ hãy giữ nguyên tình trạng như thế này, sau đó nêu không thay đổi được, cô có quyên đưa đơn ra toà.

Sau đó là bao lâu?

Nửa năm

Lâu lắm, tôi chờ không nổi đâu.

Vậy thì ba tháng. Tôi quyết định là như vậy. Nếu cô cứ lẳng nhắng nói chuyện đó, tôi sẽ phản ứng không nhẹ nhàng đâu.

Thấy Thuý Văn định mở miệng, anh nói thêm:

Tôi không thích bị phụ nữa cằn nhằn bên tai, nói để cô hiểu..

Thôi được, tôi hứa sẽ không lặp lại chuyện này nữa. Nhưng ba tháng sau anh nhớ phải giữ lờI đấy.

Tôi hứa.

Thuý Văn đứng lên, định đi ra ngoài nhưng HIệU Nghiêm đã giữ tay cô lại, hơi nghiêng người đến gần cô. Đến nổi hơi thở của anh làm cô rờn rợn trên mặt. Anh ta nói với vẻ dung hoà:

Tại sao cô không chịu coi đó là gia đình mình và cư xử với tôi như với người thân? Muốn hạnh phúc thì tự mỗi người đều phải cố gắng chứ?

Thuý Văn hơi ngạc nhiên vì vẻ hoà bình đột ngột của anh ta. Cô hơi né người, mở lớn mắt nhìn anh ta rồi lùi ra xa:

Anh nói chuyện nghe như là người chồng gương mẫu vậy. Nhưng tôi không nhẹ dạ đâu.

Cô ngẩm nghĩ một lát, rồi nói thẳng thừng "

Nếu anh nghĩ nhờ tôi làm trung gian để hoà hoãn với ba tôi thì anh lầm rồi. Thật ra tôi không có chút anh hưởng gì đối với ba tôi, cho nên không cần phải giữ tôi lại đây.

Cô nghĩ như vậy à? - Hiêu Nghiêm nghiến răng nhìn cô.

Thuý Văn khÔng trả lời. Nhưng vẻ mặt của cô trả lời rõ ráng ý nghĩ đó. Cô vẫn né người hơi xa anh như chờ anh đi ra. Và HIệu Nghiêm hãy còn choáng váng vì đón quá nặng đó đến nỗi không dù đủ bình tĩnh thuyết phục. Anh buông ta cô ra. Đứng lên:

Không ngờ cô cũng có lúc tàn nhẫn như vây.

Anh đi ra ngoài.Thuý Văn ngồi im suy nghĩ. Cô tự hỏi mình có tàn nhẫn như lời anh ta nói không. Quả thật nói như vậy có hơi nặng nhưng đó là sự thật mà. Anh ta hèn nhát không dám nghe sự thật. Như thế thì cô không có lỗi gì cả.

Chiều hôm sau khi cô vẫn còn ở văn phòng thì Hữu Trí gọi điện tới, cô hỏi anh bằng giọng vui vẻ:

Lúc nầy anh thế nào, lâu ghê không gặp, có chuyện gì không anh Trí?

Không có gì, lâu quá không gặp chị, định mời chị đi uống coffee.

Được chư, thế chừng nào?

Lát nữa sau giờ làm, tôi đến chổ chị được khÔng?

Được, vây thì tôi ở lại chờ. Nhưng mà, anh không xảy ra chuyện gì chứ?

Tiếng Hữu Trí cười nhỏ trong máy:

Chuyện gì là chuyện gì? Tôi chỉ muốn gặp chị vì lâu rồi không gặp, chỉ có vậy thôi. Vậy nhé, chiều tôi qua.

Vâng.

Thuý Văn gác máy, thở nhẹ. Chỉ sở Hữu Trí biết chuyện Yến Oanh phản bội anh. Nhưng nghe giọng thì biết chẳng có chuyện gì, như thế cô yên tâm rồi.

Thuý Văn trở lại bàn, bắt đầu dịch tiếp tài liệu. Nhưng chợt một ý nghĩ thoáng qua làm cô xao xuyến. Đến thời điểm này, cô chợt tự hỏi sự im lặng của mình là lòng tốt hay hèn nhát? Trước đây cô sợ nói ra sẽ làm anh đau lòng. Nhưng không nói thì chẳng khác nào làm hại anh. Thật là rối rắm.

Thuý Văn buông viết, thừ người suy nghĩ..