Nhu Phúc Đế Cơ

Chương 11-11: Thuốc dẫn




Nếu lời Ngọc Tương nói là thật, Tông Cán cố tình che giấu việc y qua lại với thái y, rồi nói rằng thái y trị bệnh cho Tông Vọng là do Tông Bàn xin Lang chủ phái tới lại càng có vẻ mang động cơ khác, khả nghi vô cùng.

Tính tình Tông Cán ổn trọng, địa vị cao nhưng không độc đoán, trước giờ vẫn giữ quan hệ hữu hảo thân thiết với Tông Tuyển. Sau khi Tông Vọng chết lại là y giúp đỡ thu xếp hậu sự, săn sóc người nhà Tông Vọng vô cùng, bởi thế Tông Tuyển chưa từng nghi ngờ y có liên quan tới cái chết của nhị ca. Giờ đây nghe Ngọc Tương nói vậy mới chậm chạp nhớ ra, Tông Cán giữ chức Quốc luận bột cực liệt, là một đại thần phù chính, mà Tông Vọng khi ấy quản lý Xu mật viện Yến Kinh, cùng Tông Hàn khống chế binh quyền Đại Kim, khi dẫn quân bên ngoài thường xuyên làm theo ý mình, không phải lúc nào cũng chấp nhận nghe theo hiệu lệnh của triều đình, khi về triều nghị sự bao giờ cũng cãi lộn với các quan văn. Hoàn Nhan Thịnh e ngại y có nhiều chiến công lại nhiều quyền lực, bất đắc dĩ chỉ đành hùa theo ý y. Trước mặt Lang chủ còn không cố kỵ bao nhiêu, ắt hẳn Tông Vọng cũng không để Tông Cán vào mắt. Chưa nói tới tranh chấp chính trị, ngay tới chung đụng ngày thường, hành vi lời lẽ đắc tội Tông Cán cũng không biết chừng. Mà với tính cách của Tông Cán, cho dù trong lòng oán hận Tông Vọng cũng chắc chắn không để lộ ra bên ngoài, bí mật hạ độc rồi giá họa cho Tông Bàn là việc rất có khả năng xảy ra.

Theo chế độ kế thừa hoàng vị, y là thứ trưởng tử của tiên đế, nếu đích tử đích tôn đều mất sớm, không phải y không có hy vọng kế vị. Dĩ nhiên, theo thói quen hành sự thận trọng trước giờ của y, y sẽ không để bản thân rơi vào hiểm cảnh, biến thành mục tiêu của tất cả mọi người. Hiện giờ y đã xin Lang chủ giao Hoàn Nhan Đản cho mình chăm sóc, tự mình sắp xếp cuộc sống sinh hoạt và việc học tập của tiểu hoàng tôn này. Như vậy, nếu ngày sau Hoàn Nhan Đản kế vị, Tông Cán chắc chắn sẽ nhân cơ hội giành lấy quyền lực mà y muốn có.

Lại hồi tưởng nét mặt tươi cười và cử chỉ thân thiết của Tông Cán mỗi lần gặp mình, Tông Tuyển không tránh khỏi không rét mà run. Vào tới cung Khánh Nguyên gặp mẫu thân, y liền nhắc tới việc này, hỏi mẫu thân có biết thái y tới chữa bệnh cho các tướng lĩnh lớn là do Tông Cán phái đi không.

Hột Thạch Liệt thị nhìn y, hỏi: "Là Triệu phi nói với con sao? Nghe nói ban nãy nàng ta vừa mời con tới hậu uyển trò chuyện."

Biểu cảm bình tĩnh của mẫu thân khiến Tông Tuyển có cảm giác bà đã biết trước tất cả, lúc này nghe y nhắc tới, cũng không cảm thấy kinh ngạc, giống như vẫn luôn đợi y tự mình tới hỏi.

Tông Tuyển gật đầu, nói: "Hiện giờ Tông Cán đang khuyên Lang chủ lập hậu mới, Triệu phi nói vậy có ý muốn ám chỉ Tông Cán có điều khuất tất, song nếu sự việc quả thực không phải do nàng ta bịa đặt, vậy thì cái chết của nhị ca không tránh khỏi có liên quan tới đại ca."

Hột Thạch Liệt thị thở dài: "Truy cứu việc này không có ích lợi gì cho con. Cho dù muốn truy cứu, thì hiện giờ cũng không phải thời điểm thích hợp."

"Sao lại không thể truy cứu?" Tông Tuyển đặt tay lên bội đao, ánh mắt thấp thoáng ánh sáng lạnh lẽo: "Có thù không báo, không phải tác phong của nam nhi Nữ Chân."

Hột Thạch Liệt thị cau mày đáp: "Ta không thích bộ dáng hiện giờ của con. Sát khí viết hết lên khuôn mặt, con sợ người ta không biết mình muốn đối phó với hắn sao? Con vẫn nên lo xong việc mình trước đi, với tình hình trước mắt, con lấy gì để đấu với bọn họ? Chỉ cần nhúc nhích một chút là tính mạng sẽ không giữ nổi."

Tông Tuyển cúi đầu ngẫm nghĩ, lại nở nụ cười, sắc mặt tức thời trở nên ôn hòa: "Đa tạ mẫu hậu nhắc nhở. Mẫu hậu yên tâm, nên làm như thế nào, con tự có chừng mực."

Việc liên quan đến Tông Cán, Hột Thạch Liệt thị không chịu nói nhiều nữa, chuyển chủ đề, nhắc tới Ngọc Tương: "Triệu phi đó... Về sau con cách nàng ta xa một chút."

Tông Tuyển hỏi: "Mẫu hậu nhìn ra gì rồi sao?"

Hột Thạch Liệt thị nghiêng đầu nhìn y: "Nàng ta rất nguy hiểm, không phải con không nhìn ra."

"Nguy hiểm?" Tông Tuyển cười hỏi: "Là con người nguy hiểm hay hoàn cảnh hiện giờ nguy hiểm?"

Hột Thạch Liệt thị không trả lời trực tiếp, chỉ nói: "Nay nàng ta giống một xoáy nước vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể cuốn những người tiếp cận nàng ta vào trong. Bởi thế, tiếp cận nàng ta không phải cách làm sáng suốt." Sau đó chăm chú nhìn Tông Tuyển, trịnh trọng nói: "Huống chi, con không được phép quên mình là hoàng tử Đại Kim, không thể giúp nữ tử Tống triều này làm ra bất cứ việc gì tổn hại tới Đại Kim."

"Mẫu hậu nặng lời rồi." Tông Tuyển nói: "Chút tâm tư đó của nàng ta lẽ nào con không nhìn ra, ban nãy là chỉ vô tình chạm mặt, tùy tiện nói vài câu nàng ta thích nghe. Nếu nàng ta thực sự có ý đồ gì, con tuyệt đối sẽ không nghe theo sự sắp đặt của nàng ta."

Hột Thạch Liệt thị khẽ cười, nói: "Trước nay con luôn tự tin như thế... Nàng ta là một nữ tử thông minh ngang bằng với con, chỉ vì hoàn cảnh hiện giờ quá không thuận lợi nên mới có chút ẩn nhẫn... Nếu nàng ta thực sự nhẫn nhịn được qua giai đoạn này, nói không chừng thực sự có thể gây ra phong ba gì đó. Tới lúc ấy, chỉ e con chưa chắc đã là đối thủ của nàng ta."

Mấy ngày sau, tin đồn liên quan tới Ngọc Tương đã truyền đi khắp hoàng cung, nói chiếc ấn ngọc trời ban đó của nàng thường lóe lên ánh sáng kì lạ, người có tuệ nhãn còn có thể nhìn ra mấy chữ khắc bên trên không phải "Kim phi chi tỷ", mà là "Kim hậu chi tỷ", ngẫm ra hẳn là điềm báo nàng sắp sửa được lập làm hoàng hậu... Nhiều người đồn thổi, chi tiết cũng càng ngày càng được thêm thắt, độ sáng của hào quang, khi nào hào quang xuất hiện, những chữ được khắc phía trên cũng được miêu tả sống động như thật. Người Nữ Chân vốn đã kính trọng thần linh, tôn thờ đất trời, nghe những lời đồn này cũng không ít người tin tưởng, một vài quý tộc Kim đã nạp nữ tử tông thất Tống thậm chí còn thường xuyên để những thê thiếp này vào cung, có ý muốn bợ đỡ hoàng hậu mới trong truyền thuyết là Ngọc Tương.

Song Nhu Phúc vẫn một mực không chịu vào cung, cho dù Ngọc Tương năm lần bảy lượt sai người tới mời nàng đều kiếm cớ thoái thác. Tông Tuyển biết cái chết của Thanh Nhi đã để lại ám ảnh trong lòng nàng nên không can thiệp, bản thân cũng không cố tình tiếp cận Ngọc Tương.

Một ngày kia, lại thấy thị nữ thân cận của Ngọc Tương Khúc Vận Nhi tới cầu kiến, vẫn chưa mặc đồ trong cung, cách ăn mặc giống như một nữ tử bình thường trên đường phố, không ngồi kiệu, tự mình đi bộ tới. Tông Tuyển cảm thấy kì lạ, vừa ngẫm nghĩ đã đoán ra mục đích chuyến đi lần này của nàng ta không như bình thường.

Quả nhiên, gặp được Tông Tuyển và Nhu Phúc, nàng yêu cầu phải cho toàn bộ thị tùng xung quanh lui xuống mới chịu mở lời: "Triệu phu nhân muốn nhờ Bát thái tử tìm một vị thuốc dẫn chữa bệnh cho Tông Thù tiểu hoàng tử."

Tông Tuyển đáp: "Đã là phu nhân phân phó, Tông Tuyển dĩ nhiên sẽ vui vẻ góp sức. Thế nhưng nếu muốn thuốc dẫn thông thường chữa bệnh cho tiểu hoàng tử, nếu trực tiếp nói với Lang chủ, xin ngài hạ lệnh xuống, thiết nghĩ sẽ có hiệu suất cao hơn tới tìm ta, phu nhân vì sao phải nhờ cô nương vất vả đi chuyến này?"

Khúc Vận Nhi giải thích: "Phu nhân tìm được phương thuốc này trong sách y cổ của Nam triều, vì thuốc dẫn không dễ tìm, lại rất đặc biệt, nếu để Lang chủ biết được, chỉ e sẽ không đồng ý cho phu nhân tìm thuốc cho tiểu hoàng tử. Bởi thế phu nhân mới mệnh nô tỳ tới đây xin Bát thái tử giúp đỡ."

Tông Tuyển bèn hỏi: "Vậy thuốc dẫn đó là gì?"

Khúc Vận Nhi ngẩng đầu điềm tĩnh nhìn y một cái, đáp: "Não người."

"Não người?" Nhu Phúc vừa nghe, sắc mặt đã trắng bệch, khiếp sợ hỏi.

Khúc Vận Nhi gật đầu, lặp lại: "Não người."

Tông Tuyển lại không cảm thấy kì lạ, sắc mặt như thường mỉm cười hỏi: "Nhất định phải là não người sao? Có thể dùng não lợn, não dê thay thế được chăng?"

Khúc Vận Nhi nghe vậy thoáng ngây ra, sau đó lập tức khôi phục thần sắc ban nãy, rũ mắt đáp:  "Bát thái tử nói đùa rồi. Nếu não gia súc cũng có thể dùng, phu nhân chỉ cần hỏi xin ngự thiện phòng là được, còn cần Bát thái tử vất vả giúp đỡ tìm kiếm làm gì?"

Một thân áo vải thường dân, hàng mi rũ xuống lại phủ đầy bóng đêm thuộc về cung đình. Nữ tử được Ngọc Tương xem trọng này, cử chỉ hành động cũng mang chút phong phạm của chủ tử. Tông Tuyển híp mắt quan sát nàng, nhất thời chưa lên tiếng.

"Tỷ ấy... muốn Bát thái tử giết người sao?" Nhu Phúc trầm ngâm hỏi.

Khúc Vận Nhi cười nhạt đáp: "Bát thái tử đi tìm một tử tù vừa bị hành quyết xong lấy não là được, không cần làm chuyện thương thiên hại lý."

Nhu Phúc lại hỏi: "Có chỉ định tử tù này là ai không?"

"Không có." Khúc Vận Nhi đáp, hơi cúi người với Nhu Phúc, hỏi: "Đế cơ còn gì muốn hỏi nô tỳ nữa hay không?"

Nhu Phúc trầm mặc. Tông Tuyển lúc này liền lên tiếng: "Xin cô nương quay về bẩm báo với Triệu phu nhân, nếu là vì chữa bệnh cho tiểu hoàng tử, Tông Tuyển dĩ nhiên sẽ tận lực tìm kiếm thuốc dẫn này. Hai ngày sau cô nương tới lấy là được."

Khúc Vận Nhi tạ ơn, hành lễ rồi cáo từ rời đi. Nàng bình tĩnh bước đi, váy áo như sóng gợn, song lại khiến y nhớ tới xoáy nước mà mẫu thân từng nói đến.

Nhu Phúc vịn cửa nhìn theo bóng Khúc Vận Nhi, gió lạnh khẽ thổi theo sắc trời tối dần, khiến nàng không nén nổi rùng mình. Hiện giờ có thể dùng giá lạnh để hình dung thời tiết, vào mùa này nhiệt độ ban ngày và ban đêm khác nhau rõ rệt. Nàng ở phương Bắc đã lâu, song vẫn chưa học được thói quen mặc thêm áo đúng lúc. Đứng trong gió lạnh, bóng hình càng có vẻ cô độc mong manh.

Tông Tuyển trông thấy vậy bèn gọi nàng đi vào. Nàng lại lắc đầu, buồn bã rời đi.

Mục đích của Ngọc Tương, tạm thời Tông Tuyển cũng không hiểu được. Dùng não người chữa chứng si ngốc, y không tin lý luận này. Nếu như thực sự là để chữa bệnh cho con trai, nàng ta trực tiếp cầu xin Lang chủ có hề gì? Hoàn Nhan Thịnh vốn quen giết người như ngóe sẽ không cảm thấy việc này tàn nhẫn. Khúc Vận Nhi thay y phục rồi mới tới, hiển nhiên cũng vì tránh tai mắt của kẻ khác. Thế nhưng nàng ta đòi não người làm gì, khiến người ta nghĩ mãi không thông. Lẽ nào chỉ bởi muốn y vì nàng ta giết một người, biểu lộ thành ý chấp nhận vất vả vì nàng ta? Hết thảy sẽ không đơn giản như vậy, bên dưới yêu cầu quỷ dị này nhất định là một âm mưu to lớn.

Ngày hôm sau, một cuộc trò chuyện với người khác đã bất ngờ giúp y có thêm manh mối về việc này.

Buổi sáng khi vào triều nghị sự, nghe Tông Cán nói muốn tìm một tiên sinh Hán học cho Hoàn Nhan Đản, Tông Tuyển bèn tiện miệng đề cử Chiêu Văn quán trực học sĩ Hàn Phưởng. Hàn Phưởng tên chữ là Công Mỹ, là người Hán ở Yến Kinh, lúc này đã hơn 40 tuổi, khi còn trẻ từng trúng tiến sĩ đứng đầu trong khoa khi tổ chức năm Thiên Khánh thứ hai ở nước Liêu. Sau khi Kim diệt Liêu, ông liền vào triều làm quan, vì đi sứ Cao Ly có công nên được thăng làm Chiêu Văn viện trực học sĩ kiêm đường hậu quan. Tài học sâu như bể, kiến thức phong phú, Tông Tuyển cũng thường thỉnh giáo ông các vấn đề liên quan đến Hán học, bởi thế bèn kiến nghị Tông Cán để ông dạy tiếng Hán cho Hoàn Nhan Đản. Tông Cán thấy ông quả thực học rộng biết nhiều, con người cũng ổn trọng, tính tình thẳng thắn, không thích luồn lách lươn lẹo, bèn gật đầu đồng ý, đồng thời kiến nghị Lang chủ thăng Hàn Phưởng làm Gián nghị đại phu, chuyển đến Hàn Lâm viện công tác.

Sau khi tan triều, Hàn Phưởng tìm đến Tông Tuyển tỏ ý cám ơn, Tông Tuyển bèn cùng ông trò chuyện một hồi. Giữa chừng thấy Hàn Phưởng húng hắng ho hai tiếng liền nói: "Mấy ngày này đêm lạnh gió lớn, Hàn học sĩ giữ gìn sức khỏe."

Hàn Phưởng cười đáp: "Không hề gì. Thi thoảng cảm lạnh mà thôi, tôi đã tự mình bốc mấy thang thuốc, uống hai ngày nữa sẽ ổn cả."

Tông Tuyển bèn lập tức hỏi: "Hàn học sĩ còn hiểu y lý nữ sao?"

Hàn Phương phất tay nói: "Xem bừa một ít y thử, không dám nói là hiểu."

Tông Tuyển hỏi: "Không biết học sĩ có từng thấy trong sách y nhắc tới phương thuốc nào sử dụng não người?"

Hàn Phưởng ngẫm nghĩ, lắc đầu: "Chưa từng thấy." Thoáng ngừng lại, đột nhiên nói: "Nhưng tôi đã từng nghe nói, não người có thể được sử dụng trong vu cổ để khống chế hành vi suy nghĩ của kẻ khác."

Tông Tuyển mở lớn mắt: "Khống chế như thế nào?"

Hàn Phưởng đáp: "Cụ thể như thế nào thì tôi cũng không rõ. Tôi chỉ từng nghe một người họ hàng Nam triều nhắc tới, mấy năm trước trong thành Biện Kinh có một vị nữ vu từng lấy não người và nước bùa làm phép, khiến những kẻ khác tâm trí mê mờ mà nghe theo lời bà ta. Sau đó bị phát hiện, tri phủ Khai Phong khi ấy đã chém đầu bà ta thị chúng."

Nghi vấn trong lòng đã lờ mờ tìm thấy được đáp án. Tông Tuyển nở nụ cười, nói với Hàn Phưởng: "Đa tạ."

"Bát thái tử không cần khách sáo như vậy." Hàn Phưởng cũng cười hỏi y: "Vì sao Bát thái tử lại đột nhiên nhớ tới chuyện này?"

"Không có gì." Tông Tuyển thản nhiên đáp: "Là do ta đọc được chuyện lấy não người trong một bộ sách Nam triều, song lấy ra dùng vào việc gì lại không nói chi tiết. Ta bèn phỏng đoán não người giống mật gấu, xương hổ, đều có thể chế thành vị thuốc, bởi vậy mới thỉnh giáo học sĩ."

Cùng Hàn Phưởng hàn huyên một hồi, về tới phủ đã là giữa đêm, trông thấy thư phòng sáng đèn, hẳn là có Nhu Phúc bên trong. Tiến vào, quả nhiên trông thấy nàng, trên mặt bàn bày la liệt y thư, nàng đang nhíu mày lật xem từng trang.

"Không cần xem nữa. Lần này, nàng ta sẽ không hại con trai của chính mình." Tông Tuyển ngồi xuống, nói với nàng: "Hiện giờ Thù Nhi là đứa con trai duy nhất của nàng ta, cũng là điều kiện quan trọng nhất đảm bảo cho địa vị của nàng ta."

Nàng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn vào mắt y. Y nhếch môi, lộ ra chút ý cười với nàng.

"Đừng cười với ta như vậy." Nàng lạnh lùng quay đầu đi, nhìn bóng ngọn nến lay động trên nền đất: "Ta ghét kiểu cười này của ngươi."

"Vì sao?" Tông Tuyển hỏi.

"Kiểu cười này không mang theo bất kì cảm xúc gì, song lại tùy tiện tới mức đáng ghét, giống như khi đem nó nhúng vào nước, sẽ chẳng tan được thành mấy lớp màu sắc vậy."

"Vậy ư? Nàng có phát hiện ra, Triệu phi cũng cười với người khác như thế này không?"

"Ngọc Tương..." Nàng khẽ khàng thở dài: "Từ nhỏ tỷ ấy đã như vậy... Lần đầu tiên ta gặp tỷ ấy, là vào tiết Thiên Ninh sinh thần của Phụ hoàng một năm nào đó. Tỷ ấy theo phụ thân là Tấn Khang quận vương vào cung chúc mừng. Khi Trịnh Hoàng hậu giới thiệu vài vị đế cơ với tỷ ấy, mấy vị tỷ tỷ của ta thấy tỷ ấy chỉ là con gái quận vương bèn lộ ra thần sắc kiêu ngạo, tỷ ấy liền quay về bên cạnh phụ thân mình, nắm lấy tay ông, vẫn nhìn các tỷ tỷ, sắc mặt không buồn không giận, vô cùng thản nhiên. Ta chú ý thấy tỷ ấy, nở nụ cười với tỷ, tỷ cũng mỉm cười đáp lại, thế nhưng tới lúc ta tới kéo tay tỷ ấy rủ tỷ ấy chơi cùng, tỷ ấy lại nhẹ nhàng mà kiên quyết rút tay ra, nhìn ta, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt kia... Ngày hôm ấy Phụ hoàng phong tỷ làm tông cơ, tỷ bái tạ theo lễ nghi, song không có chút vui mừng nào. Phụ hoàng bèn hỏi tỷ ấy: "Làm tông cơ rồi, con không vui sao?" Tỷ ấy bèn thản nhiên mỉm cười, ta đứng một bên nhìn xem, không hiểu vì sao rõ ràng là tỷ ấy đang cười, lại không phải vì vui vẻ. Sau đó trưởng thành rồi mới dần dần hiểu ra, rất nhiều lúc người ta cười, không phải vì muốn biểu thị cảm xúc vui sướng. Mà ta, vẫn thường không hiểu được nụ cười của Ngọc Tương."

"Không hiểu được chưa chắc đã là chuyện xấu." Tông Tuyển nói, ánh mắt nhìn nàng đã dịu dàng hơn đôi chút: "Nếu như hiểu rồi, nàng cũng sẽ cười với người khác như vậy."

Nàng lại chuyển sang nhìn ngọn nến đang cháy, cảm khái vô ngần. Lát sau, nàng hỏi Tông Tuyển: "Ngươi thực sự sẽ tìm não người cho tỷ ấy sao?"

Tông Tuyển gật gật đầu, nói: "Vì sao không tìm? Không phải nàng ta muốn dùng để chữa bệnh cho Thù Nhi sao?"

Bất giác, trên gương mặt y lại xuất hiện một nụ cười ý vị sâu xa. Nhu Phúc nhìn thoáng qua, không nói gì đứng lên, đặt sách xuống rời đi.

Tối ngày hôm sau, Khúc Vận Nhi đến như đã hẹn. Tông Tuyển đích thân trao hộp đựng thức ăn cho nàng, Khúc Vận Nhi mở ra xem, thấy bên trong là một bộ não trắng ngà, bên trên còn vài mạch máu, rõ ràng là mới được lấy cách đây không lâu.