Nhu Phúc Đế Cơ

Chương 11-6: Áo choàng




Việc tương tự sau đó lại diễn ra một lần nữa. Ngày hôm đó nàng từ cung Ngọc Tương quay về, xuống xe liền đi thẳng về phòng, xách váy trắng xuyên qua những gốc ngô đồng, bước chân dường như nặng nề hơn ngày thường, có thể nghe thấy tiếng lá khô xào xạc dưới gót chân nàng. Khuôn mặt như ngọc không chút tì vết, song không có chút biểu cảm ấm áp nào. Môi nàng mím tới trắng bệch, đôi mắt hồng hồng, lửa giận tràn khỏi khóe mắt, như luồng sáng bén nhọn quét sạch con đường nàng đi qua, khiến chim chóc cũng kinh sợ trốn biến.

Nàng đi lướt qua Tông Tuyển, không buồn liếc mắt. Tông Tuyển gọi nàng một tiếng, nàng như không hề nghe thấy, nhanh chóng biến mất ở cuối khoảng sân. Tông Tuyển bèn gọi Thụy Ca đang vội vã đuổi theo phía sau đứng lại, hỏi nàng: "Tiểu phu nhân hôm nay làm sao thế?"

Thụy Ca đáp: "Ban nãy nàng chạm mặt Vi phu nhân của Cái Thiên Đại vương ở cung Triệu phu nhân, đang nói chuyện vui vẻ lại đột nhiên xảy ra tranh cãi, sau đó Triệu phi nhân sẵng giọng nói nàng vài câu, nàng mới im lặng, lập tức dẫn theo tôi xuất cung hồi phủ."

Lúc này Tông Hiền đã lại rời kinh chinh chiến, song lần này y để Vi phu nhân ở lại kinh thành, Ngọc Tương cũng thường xuyên triệu bà vào cung bầu bạn, bởi thế chạm mặt Nhu Phúc thực tế cũng chỉ là vấn đề thời gian. Tông Tuyển lại hỏi: "Bọn họ cãi nhau về việc gì thế?"

Thụy Ca đáp: "Tôi không rõ lắm... Khi đó tôi đang đứng bên ngoài nói chuyện với Khúc Vận Nhi, không chú ý lắng nghe."

Sau đó mỗi lần Ngọc Tương cho người tới mời Nhu Phúc, nàng đều hỏi trước có ai khác ở đó không, nếu có Vi phu nhân đều thẳng thừng từ chối, chẳng buồn kiếm lý do. Nàng dần dần trở nên im lặng, những cuộc đấu khẩu ngày thường trước đây với Tông Tuyển cũng ít đi, vẫn kiên trì đọc sách, thi thoảng lại luyện tập cưỡi ngựa. Sau khi bỏ bó chân, đôi chân của nàng mặc dù vẫn không thể khôi phục hoàn toàn giống hệt chân tự nhiên, song cũng đã lớn lên không ít, cưỡi ngựa không còn khó khăn như trước. Khi cưỡi ngựa phi nước đại mới thấy sự vui vẻ hiếm hoi quay lại trên khuôn mặt nàng, mắt mày thư thái thần sắc tươi tỉnh, song đôi khi nàng lại đột ngột dừng ngựa lại, ngẩng đầu nhìn áng mây bay trên bầu trời, ánh mắt ưu thương, ý cười phút ban đầu lặng lẽ tan vào vệt nắng cuối trời, biến mất không chút dấu vết.

Tháng Mười năm Thiên Hội thứ sáu, Hoàn Nhan Thịnh quyết định để hai cha con Triệu Cát Triệu Hoàn cùng phụ thân của Ngọc Tương - Tấn Khang quận vương Triệu Hiếu Khiên - và 904 người trong tông thất Tống về Hàn Châu sinh sống, cho 50 mẫu ruộng, lệnh cho bọn họ tự trồng trọt canh tác nuôi sống bản thân.

Ngày khởi hành hôm ấy, Tông Tuyển dẫn Nhu Phúc ra khỏi thành tiễn biệt. Thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng đám người cha và huynh trưởng phía xa, Nhu Phúc lại không chịu tiến lại gần, chỉ đứng từ xa buồn bã quan sát.

Một đoàn người Tống, hoặc ngồi xe cũ, hoặc cưỡi ngựa gầy, đa số là cuốc bộ, tạo thành một con đường quanh co trong gió Thu hiu hắt, đi về phía cát vàng phía xa, hướng về một vùng đất xa lạ và một số mệnh mờ mịt khác. Xe ngựa của Triệu Cát, Triệu Hoàn nằm trong đội ngũ, Nhu Phúc trốn sau gốc cây, không nén được chạy về phía trước theo đoàn xe, quần áo dính bụi đất, nước mắt đầy mặt.

Cỗ xe xập xệ di chuyển rất chậm, bánh xe chậm chạp lăn, phát ra âm thanh kẽo kẹt, giống như đi một bước nghỉ ba bước. Đột nhiên có người cưỡi ngựa lao tới, cao giọng hô: "Hôn Đức Công xin dừng bước."

Đoàn xe bèn dừng lại, Triệu Cát vén rèm bước xuống khỏi xe, trông thấy người tới là một nội thị trong cung liền gật đầu chào hỏi. Nội thị nói: "Xin Hôn Đức Công đợi một lát, Triệu phu nhân sắp sửa tới tiễn biệt."

Không bao lâu sau, một chiếc liễn nhanh chóng tiến lại gần, trên mái có trang trái đầu phượng, nút thắt vàng. Xe vừa dừng lại, Ngọc Tương đã bước ra đi tới trước mặt Triệu Cát hành lễ, nói: "Công gia chuyến này đi đường xá xa xôi, xin hãy bảo trọng."

Triệu Cát vội vàng đáp lễ, giữa lúc ngẩng đầu lên trông thấy thân hình nặng nề của Ngọc Tương liền biết nàng mang thai đã tới lúc sắp sửa lâm bồn, không nén được cảm khái, đáp: "Phu nhân nay nên bảo trọng nhiều hơn, ngoài thành gió lạnh, không cần chạy tới tiễn biệt."

Ngọc Tương đỏ mặt, cúi đầu khẽ đáp: "Bá bá, cha con đâu?"

Triệu Cát đưa mắt nhìn về phía trước: "Ông ấy cưỡi ngựa đi đằng trước."

Ngọc Tương nhìn theo ánh mắt ông, quả nhiên trông thấy phụ thân nàng Tấn Khang quận vương Triệu Hiếu Khiên đang cưỡi ngựa đứng cách đó hai ba trượng. Ông vẫn mặc thanh bào của người Tống, đã giặt tới mức bạc màu, song vẫn sạch sẽ vô cùng, y phục đơn bạc, tà áo bay phần phật trong gió. Ông đang lặng lẽ nhìn chằm chằm Ngọc Tương, sắc mặt nặng nề, ánh mắt tĩnh lặng.

Ngọc Tương lập tức chạy nhanh tới, ngẩng đầu mỉm cười gọi: "Cha ơi!"

Hiếu Khiên không đáp, chỉ chậm rãi đánh giá nàng. Hôm nay Ngọc Tương đã cố ý chọn một chiếc váy liền thân đơn giản rộng rãi, song bụng bầu chín tháng vẫn không thể nào che giấu được. Nhất thời nàng xấu hổ không nói nên lời, hai tay luống cuống che lấy vùng bụng nhô cao, rưng rưng cúi đầu, giống một đứa trẻ phạm lỗi. Hồi lâu, thấy Hiếu Khiên vẫn không nói một lời, nàng lại miễn cưỡng ngẩng đầu, gượng cười nói: "Cha, con đã thỉnh cầu Lang chủ, ngài ấy đã đồng ý cho cha ở lại kinh thành, còn ban cho cha một tòa phủ đệ, phong cha làm quan, không cần tới Hàn Châu trồng ruộng nữa. Cha theo con quay về đi."

Nghe vậy, Hiếu Khiên xuống ngựa, hành lễ với Ngọc Tương, nói: "Đa tạ ý tốt của phu nhân. Hiếu Khiên thân làm tù nhân triều Tống, không tài không đức, sao dám ở lại kinh thành làm quan Đại Kim. Hiếu Khiên thọ ơn của vua Đại Tống, dẫu đã nước mất nhà tan, cũng không thể phụ đạo quân thần, về sau thề chết xin theo. Khi xưa có thể cùng ngài cẩm y ngọc thực, chung hưởng phú quý, nay dĩ nhiên cũng nên cùng ngài chia ngọt sẻ bùi, hoạn nạn không rời. Xin phu nhân hãy quay về đi, đừng phí lời với tù nhân triều Tống chúng tôi, tránh làm mất lòng Lang chủ. Vinh hoa phú quý của phu nhân có được không dễ dàng, nên trân trọng mới phải."

Hiếu Khiên là trưởng tử của Ngô Vinh vương Hiệu - nhị đệ Thần Tông hoàng đế Triệu Húc, là anh em họ với Triệu Cát, từ nhỏ đã thân thiết với Triệu Cát, hơn nghĩa con người cũng chính trực trung nghĩa, trong tông thất Tống vô cùng được trọng vọng, có địa vị tương đối cao.

Ngọc Tương thấy ông không đồng ý, vốn muốn khuyên thêm, song vừa trông thấy ánh mắt không giận mà tự uy của ông lại nuốt ngược những lời muốn nói về, biết có nói nữa cũng vô dụng, hiểu rằng ông vô cùng không hài lòng với việc mình mị hoặc Lang chủ, buồn bã nở nụ cười, trông thấy y phục ông đơn bạc lại lệ nóng lưng tròng, đổi chủ đề nói: "Cha, hôm nay gió lớn, sao lại ăn mặc phong phanh như vậy?" Sau đó mệnh thị nữ lấy ra một chiếc áo choàng lông đã chuẩn bị sẵn, đích thân khoác lên cho ông: "Cha..."

Hiếu Khiên không đợi nàng dứt lời đã vung tay đẩy ra, nói một tiếng "xin phu nhân quay về đi" rồi nhảy lên lưng ngựa, chuẩn bị khởi hành. Ngọc Tương kinh hãi, ném áo choàng đi vội vã chạy tới giữ lấy dây cương, rưng rưng nói: "Cha, người thực sự không tha thứ cho con gái sao?"

Hiếu Khiên trên lưng ngựa rũ mắt im lặng nhìn nàng, cuối cùng cũng lên tiếng: "Phu nhân, nếu người muốn giành được địa vị cao hơn nữa trong cung, có một người phụ thân như ta chắc chắn sẽ là chướng ngại lớn nhất. Ta không dám làm liên lụy tới phu nhân. Hôm nay đoạn tuyệt tình nghĩa cha con với phu nhân tại đây, từ nay về sau hai bên không liên quan gì tới nhau, không bằng phu nhân hãy tìm một quý nhân nước Kim làm cha đi, một thảo dân như ta tới Hàn Châu trồng ruộng, mỗi người có nơi đi chốn về riêng, ai nấy đều vui vẻ."

Dứt lời bèn gỡ tay nàng ra, đá nhẹ vào bụng ngựa, ngựa liền cất bước tiến về phía trước. Ngọc Tương rơi lệ níu lấy vạt sau áo bào của ông, dù ngựa đã dịch chuyển vẫn không chịu buông tay, nghẹn ngào nói: "Cha, cha nghe con nói..."

Hiếu Khiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn khói mây mịt mờ trên trời thở dài một tiếng, đáp: "Ngọc Tương, ngươi là nỗi nhục nhã lớn nhất cuộc đời ta." Sau đó liền rút ra một con dao găm sắc bén từ ủng của mình, quay lại cắt, vạt áo tức khắc đứt lìa, Ngọc Tương mất đà ngã sõng soài trên nền đất. Mà Hiếu Khiên cũng không tiếp tục nhìn nàng nữa, roi quất xuống, thúc ngựa phi về phía trước.

Ngọc Tương quỳ gối đi lết vài nước, nhìn theo bóng phụ thân xa dần, khóc không thành tiếng. Triệu Cát thấy vậy vội vã chạy tới, vươn tay muốn đỡ song lại ngần ngừ, quay đầu ra hiệu cho thị nữ, nội thị của Ngọc Tương tới đỡ nàng dậy.

Ngọc Tương lại đột ngột đẩy người tới đỡ nàng ra, tự mình chậm rãi đứng dậy, một tay đỡ eo, tay kia che bụng, gắng sức đứng vững, lại kéo ống tay áo lau sạch ngấn lệ trên gương mặt, bình thản quay người lên xe. Nét mặt bi ai ban nãy sau khoảnh khắc đã biến mất không chút dấu vết, nếu không phải đôi mắt vẫn chưa hết sưng thì gần như không thể phát hiện ra nàng từng khóc thê thiết đến thế.

Phượng liễn của nàng quay đầu về thành, đám người Triệu Cát cũng tiếp tục lên đường. Nhu Phúc vẫn luôn đứng sau gốc cây ngây ngốc dõi xem, lúc này mới sực tỉnh ngẩng đầu, trông thấy Tông Tuyển cũng đang nhìn theo chiếc xe chở Ngọc Tương, dường như đang chìm vào suy nghĩ.