Như Ý Truyện Chi Lan Nhân Tái Hiện

Chương 38: 38: Chu Đáo





Hoàng thượng vẫn ở bên giường canh giữ nàng, nước mắt rơi xuống, nắm tay nàng, nhớ lại lúc trước Như Ý nói với hắn, đối với nàng, điều nàng trân trọng nhất chính là đôi tay kia vĩnh viễn không buông ra: "Trẫm biết, nàng vẫn luôn hi vọng chúng ta có thể ở bên nhau, trẫm đều hiểu, sau này trẫm không buông tay nàng ra nữa, vĩnh viễn sẽ không." Hắn cúi đầu lẩm bẩm, thỉnh thoảng lại nhìn nàng.

Con của hắn và nàng đã quay trở lại một lần nữa.
Đến nửa đêm Như Ý cũng tỉnh lại, hoàng thượng có chút buồn ngủ tựa đầu vào giường, tay hắn nắm lấy tay nàng không dám buông ra.

Nhìn thấy mắt của nàng dao động, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Như Ý nàng thấy đỡ hơn không?" Như Ý biết do mình bất tỉnh, bằng không hắn sẽ không ở đây, nhưng nàng và hắn còn đang giận nhau, nếu nàng không bất tỉnh hắn sẽ không đến đây...!Hoàng thượng trong lòng chua xót cảm thấy áy náy, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Như Ý, cằm tựa vào vai nàng: "Như Ý, nàng có hỉ rồi, hài tử của chúng ta sắp trở về rồi!" Như Ý vừa nghe xong dùng hết sức đẩy hắn ra, vẻ mặt nàng ngạc nhiên tưởng mình nghe lầm, mong chờ câu trả lời của hắn.
Hoàng thượng ôm lấy nàng: "Như Ý, đây là tổ tiên phù hộ cho chúng ta, để chúng ta có cốt nhục của mình lần nữa, Như Ý, nàng yên tâm, cho dù lần này phải hi sinh cả tính mạng trẫm cũng sẽ bảo vệ mẫu tử nàng chu toàn, còn có Vĩnh Cơ, cả nhà chúng ta mãi mãi ở cùng nhau, vĩnh viễn không chia lìa." Trong mắt Như Ý dâng lên nước mắt, trong lòng nàng trăm cảm xúc đan xen, hài tử đã trở về? Đứa trẻ không trách nàng sinh ra chúng nhưng lại không bảo vệ được chúng.


Vừa nghĩ tới trong lòng nàng cảm thấy khó chịu, đưa tay ôm chặt người hắn: "Thần thiếp sợ không bảo vệ được con, thiếp sợ con sẽ rời bỏ thần thiếp.

Thần thiếp sợ, thật sự rất sợ." Hoàng thượng nghe nàng nói vậy ôm nàng càng chặt hơn: "Có trẫm ở đây, nàng yên tâm.

Có ông trời chiếu cố, ông trời thấy chúng ta ở Tử Cấm Thành đau khổ, lại mất đi hài tử, cho nên cũng không nhẫn tâm nhìn chúng ta như vậy, đã ban cho chúng ta hài tử." Hắn dán chặt vào trán nàng: "Nàng yên tâm, trẫm sẽ không bao giờ rời bỏ nàng nữa.

Sau tất cả những chuyện chúng ta đã trải qua, trẫm thật sự rất sợ nàng không ở bên cạnh trẫm, bây giờ trẫm chỉ muốn ở bên cạnh nàng, cùng nàng răng long đầu bạc."
"Được." Nàng có hỉ, hai người vui muèng ôm nhau.

Hắn nói nhất định sẽ bảo vệ mẫu tử nàng chu toàn, nếu ai dám động đến nàng, chính là sống không bằng chết.
Ngày hôm sau, tin tức trung cung có hỉ truyền khắp hậu cung, ai nấy đều cảm thán, hoàng thượng hạ chỉ mỗi tháng một lần, sự vụ trong cung đều giao cho Hải Lan và Mi Nhược quản lý, còn có Hàn Hương Kiến sớm chờ ở ngoài cung, nhưng lúc này Phù Chỉ cũng đến.

Nàng ta cung kính thỉnh an ba người, kỳ thật ba người các nàng cũng không hiểu được Phù Chỉ này, bất quá ngày thường nàng ta theo cung quy đến thăm Như Ý, cho nên các nàng cũng cảm thấy nàng ta rất tốt.
Mi Nhược thuận tiện mở miệng: "Đôn phi cũng đến thăm hoàng hậu nương nương sao?"
"Đúng vậy, Dĩnh phi tỷ tỷ, hoàng hậu nương nương là người mà thần thiếp tôn kính, cố ý đến thăm, thiếp nghĩ các tỷ tỷ cũng như vậy." Nói xong cũng lộ ra nụ cười, Hải Lan cũng cảm thấy người này thật sự tôn kính Như Ý, đối với nàng ta cũng có phần hảo cảm.
Hoàng thượng vốn không muốn để Như Ý gặo nhiều người như vậy, nhưng Như Ý lại đau lòng nói với hắn, nếu hắn không cho nàng gặp người khác, nàng sẽ buồn bực, hơn nữa các nàng cũng thật lòng đối xử với Như Ý, ở bên nàng sẽ rất vui vẻ, bảo hắn yên tâm.


Hoàng thượng vừa nghe đưa tay sờ mặt nàng, sau đó vuốt ve bụng: "Các nàng tự nhiên còn trẫm thì bất đồng."
Như Ý nghe xong cảm thấy hắn quá kiêu ngạo: "Đúng vậy, người là hoàng thượng, đương nhiên sẽ không giống."
Hắn đưa tay chọc vào trán nàng: "Không được trêu ghẹo trẫm." Như Ý liếc nhìn hắn, chỉ cảm thấy người này quá buồn cười.

làm bộ như không nhìn thấy, sau đó đặt lên trán nàng một nụ hôn, lưu luyến rời khỏi Dực Khôn cung.

Hắn ra cửa thấy các nàng đang chờ, cũng chỉ trầm giọng dặn dò: "Các ngươi đến thăm hoàng hậu cũng coi như có lòng, Du quý phi nàng trước giờ thân thiết với hoàng hậu, thỉnh thoảng cũng nên đến chăm sóc nàng ấy, Du quý phi cùng Dĩnh phi xử lý việc hậu cung, thay hoàng hậu phân ưu." Các phi tần gật đầu, hoàng thượng trở về Dưỡng Tâm điện.
Bên trong Dực Khôn cung tràn ngập tiếng cười.
"Tỷ tỷ, tối qua tỷ ngất xỉu, thật sự là dọa chết muội, không nghĩ tới lại có tin vui như vậy, muội cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn." Mi Nhược ở một bên nói: "Muội chúc mừng nương nương, hi vọng nương nương có thể bình an sinh hạ hài tử." Hàn Hương Kiến không nói gì chỉ phân phó cung nữ đem lễ vật dâng lên, sau đó lạnh lùng mở miệng: "Thần thiếp cùng hài tử vô duyên, ở phương diện này không biết mở lời như thế nào, ngọc bội này là tổ tiên Hàn bộ chúng ta tìm thấy được có thể bảo vệ bình an, hôm nay thần thiếp tặng cho nương nương." Như Ý cười tiếp nhận tâm ý của nàng sau đó nói lời cảm ơn.


Phù Chỉ ở một bên cũng cảm thấy hoàng hậu nương nương giản dị dễ gần: "Thần thiếp chúc mẫu tử người bình an thuận lợi." Như Ý cùng các nàng nói chuyện phiếm.
Đợi ba người kia rời đi, Hải Lan tiến lên nắm tay nàng: "Tỷ tỷ, muội thật sự vì tỷ mà cảm thấy vui vẻ.

Xem như là khổ tận cam lai." Như Ý cười: "Tỷ không khổ."
"Tỷ tỷ mấy ngày trước cùng hoàng thượng giận dỗi?" "Tỷ chỉ khuyên hoàng thượng mưa gió ban đều mà thôi." Hải Lan vừa nghe nói cười nói: "Tỷ tỷ, lần này muội đứng về phía hoàng thượng.

Hoàng thượng một lòng quan tâm tỷ, tỷ lại đẩy hoàng thượng ra ngoài, khó trách hoàng thượng tức giận."
Như Ý từ giận nói: "Mau bỏ tay ra." Hải Lan nói: "Hoàng hậu nương nương bớt giận, thần thiếp sai rồi!".