Như Ý Truyện Chi Lan Nhân Tái Hiện

Chương 52: 52: Quân Cờ





Phù Chỉ một đường đi về Mẫu Đơn đình, trong tay cầm khăn che mặt sợ người khác thấy nàng ta xấu hổ như vậy, Tư Nhược ở phía sau còn có chút theo không kịp.
Trong quá trình chạy, Phù Chỉ không may bị bong gân, nỗi đau tinh thần hòa vào nỗi đau thể xác.

Nước mắt của nàng ta không ngừng rơi xuống.

Tư Nhược thấy vậy vội vàng đi lên đỡ nàng ta.
Tư Nhược đỡ Phù Chỉ khập khiễng trở về Mẫu Đơn đình, Tư Nhược vội vàng gọi thái y tới, thái y nói: "Bị thương đến xương cốt mấy ngày nay không thể xuống giường đi lại, phải tỉ mỉ chăm sóc." Tư Nhược nhớ đến tục ngữ có câu: Thương gân động cốt một trăm ngày bất quá như vậy.

Lúc ả dùng đá lạnh chườm cho Phù Chỉ, ả thấy trên mặt Phù Chỉ có nước mắt, trong mắt có tơ máu thậm chí còn sưng lên, toàn bộ quá trình nàng ta đều im lặng không nói.


"Nương nương, người làm sao vậy? Người mau nói một câu đi, thật sự là dọa chết nô tỳ."
"Đi xuống, để ta yên." Tư Nhược không biết nàng ta bị làm sao, nhưng trong lòng ả đoán được nàng ta có chuyện quan trọng với hoàng thượng, trong lòng ả ta thở dài.

Cả điện chỉ còn lại một mình Phù Chỉ, trong mắt nàng ta lại bất giác chảy ra một giọt nước mắt.

Nàng ta cúi đầu nhìn đôi chân bật khóc.
Nàng ta là một quân cờ hắn sử dụng để chọc tức hoàng hậu? Hắn không quan tâm đến sự thật lòng của nàng, hắn chỉ nể mặt Uông Thành ngoài mặt sủng ái nàng ta.

Trong tiềm thức, nàng ta biết trong lòng hắn chỉ có hoàng hậu, nhưng nàng ta cũng không hy vọng gì, chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh hắn, cho dù hắn liếc mắt một cái, chỉ liếc mắt nhìn.

Nhưng chính nàng ta nghe thấy lời nói kia, hắn chỉ dùng nàng ta để chọc tức hoàng hậu mà thôi, chân tâm của nàng ta ở trong mắt hắn không đáng một xu.

Nếu bộ mặt thật của hắn lạnh lẽo như thế, vậy bộ mặt thật của hắn mà nàng yêu là như thế nào? Nàng ta thậm chí nghĩ mình có thể hiểu lòng người hay không, căn bản ở trong cug không có thật lòng? Nàng ta tự hỏi từ khi còn nhỏ đã thấy rất nhiều lòng người hiểm ác, nhưng ở trước mắt người mình yêu thương như thế nào lại nhìn không rõ.

Hoàng thượng đối với nàng ta, giọng nói dịu dàng êm tai, còn có một thân tài hoa, hơn nữa hắn còn là vua của một quốc gia, làm sao nàng ta có thể không động lòng?
Nhưng vì sao nàng ta lại cố tình trở thành vật hi sinh, nàng ta không cam lòng nhưng vô kế khả thi, nàng ta hy vọmg trong lòng hắn mình chỉ có một chỗ đứng, cho dù là một chút, chỉ một chút, nhưng hy vọng của nàng ta đã tan biến.


Mà người tự tay dập tắt là người nàng ta yêu thương, trên xiêm y của nàng ta ướt không có một chỗ khô.

Chờ một lúc nàng ta lại nghĩ đến chuyện khác, nếu ngay từ đầu hoàng thượng nạp nàng ta vì hoàng hậu, vậy ngày từ đầu sủng hạnh nàng ta cũng là hoàng hậu, vậy lạnh nhạt nàng ta đương nhiên cũng vì hoàng hậu.

Đúng rồi, mấy ngày nay hoàng hậu thường ở trong tẩm cung của hoàng thượng, nói như vậy bọn họ đã làm lành, cho nên quân cờ như nàng ta tự nhiên sẽ bị bỏ rơi, hơn nữa, ám hương thang kia là tâm ý tương thông giữa hai người bọn họ, ngày đó đi hỏi hoàng hậu, hoàng hậu nghe được sẽ đau lòng từ đó sẽ tức giận với hoàng hậu, hơn nữa sau khi hoàng thượng nghe được sẽ thay đổi thái độ, đúng rồi, hắn không cho phép bất luận kẻ nào nhắc tới, bởi vì trong lòng hắn bất luận kẻ nào cũng không xứng, cho nên nhất là sau khi hắn biết nàng ta đi nói với hoàng hậu liền nổi trận lôi đình.

Hoàng hậu là hoàng hậu, bất kể là phong quang của nàng ta hay lúc gặp nạn đều là bởi vì hoàng hậu.

Nàng ta đau đớn đến nỗi cả hai không nên lợi dụng bản thân.
Ngay từ đầu nàng ta tràn đầy thâm tình, cho dù lúc ấy biết hắn để ý hoàng hậu, hắn cùng hoàng hậu giận dỗi, hắn một mình chuốc say sinh bệnh, nàng ta ngày đêm canh giữ, dốc lòng chăm sóc, còn vì hắn nguyện ý đi làm thuyết khách cho bọn họ, hy vọng bọn họ hòa hảo, hắn không còn khó chịu nữa, nhưng như hiẹn tại hôm nay, tất cả những gì nàng ta làm trở thành chuyện cười, nàng ta chính là quân cờ mặc người lợi dụng.


Nàng ta đối với hoàng hậu cung kính, còn cảm thấy nàng là người đáng giá giao tâm, nhưng hiện giờ nàng ta nhục nhã như vậy, chính mình trở thành chuyện cười, nghĩ như thế, cũng không đáng nhắc tới.

Mỗi ngày hoàng hậu cùng hoàng thượng nương tựa lẫn nhau, tình thâm nghĩa trọng, lại làm cho nàng ta nhìn chân rơi nước mắt.
Nàng ta dùng sức nắm chặt một góc chăn mở to hai mắt.
_____
Tuần này mình về quê, chắc thứ 5 tuần sau mới ra, nên 1 ngày chỉ ra được 1 chương thôi nhé.

Mà hình như mấy hnay có vẻ flop quá:(((.