Nhục Thân Thành Thánh

Chương 188: 188: Thế Cục Đông Thiên Thành





Chương 188: Thế cục Đông Thiên Thành
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhìn thấy một hắc y cắm đầu chạy té khói phía dưới, Nhất Minh liền lộ ra một vệt cười lạnh, hắn không có nói nhảm, thời gian hiện tại vô cùng gấp gáp, nếu để bọn chúng chạy về báo tin, chính mình e rằng sẽ phải bị cường giả để mắt tới, đến chừng đó, e rằng không chết cũng phải tàn phế a.

Thân hình thoắt một cái đến bên cạnh tên hắc y, đấm ra một quyền, khí huyết toàn thân bộc phát mà ra, ẩn ẩn có sự di chuyển đến một quyền trong tay, tên hắc y còn chưa kịp phản ứng cái gì liền bị một quyền oanh thổ huyết ra ngoài.

Nhất Minh cũng không có tiếp tục ở lại, mà nhanh chóng hướng về phía chân núi lao đi, hắn biết, đám người này chắc chắn sẽ trở lại dưới núi bỏ chạy, cho nên, hắn cứ việc lướt trên không trung, cảm nhận một chút động tĩnh xung quanh là được.

Mất tận ba canh giờ thời gian, Nhất Minh mới quay trở lại, giờ khắc này, trên người hắn huyết dịch đã khô hẳn, một thân bạch y giờ khắc này đã nhuốm đầy máu tươi, nhìn về phía đám người thở dài một hơi.

Cũng may là đám người không sao, hắn sợ đám Huyết Ma Đường kia chơi trò dương đông kích tây, bởi vì hắn không biết động tĩnh chiến đấu nơi này có bị người nào phát hiện hay không, nếu như có thêm một đám Huyết Ma Đường chạy tới mà nói, tình hình e rằng hỏng bét đến cực điểm.

Giờ khắc này nhìn đám người bình an vô sự, hắn cũng thở ra một hơi, lo lắng trong lòng cũng đã được để xuống.

“Tất cả không có việc gì chứ?” Nhất Minh quét mắt ba người mở miệng hỏi.


Hắn nhìn thấy một thiếu nữ toàn thân mặc một bộ váy dài màu xanh lá cây, búi tóc giờ khắc này đã buộc cao lên, hai con mắt sưng đỏ trông dễ thương vô cùng.

Còn lại là một người đàn ông trung niên, toàn thân hắc y cũng đã rách thành từng mảnh, trên người cũng có không ít vết thương nhưng cũng đã được băng bó kỹ càng, giờ khắc này còn đang nằm trên bãi cỏ ngáy o o đây.

“Không có việc gì, Minh Hà huynh không có bị làm sao chứ?” Chúc Tình lo lắng mở miệng hỏi, sau khi nàng trợ giúp trung niên chém giết một tên huyết chúng, hai nữ ngồi nói chuyện nàng cũng đã biết được một chút sự tình tại Đông Thiên Thành.

Cách đây hai ngày, Đông Thiên Thành đang là một mảnh tường hòa, bỗng nhiên, một mảng huyết vân bắt đầu hội tụ trên không, cường đại uy áp bắt đầu hàng lâm xuống toàn bộ tòa thành.

Nàng và gia đình chính là một gia tộc bình thường ở trong thành mà thôi, hôm đó bầu trời có dị động khiến không ít võ giả cùng tu sĩ trong thành loạn thành một bầy.

Trên trời bỗng nhiên xuất hiện hai thân ảnh ăn mặc không khác gì đám Huyết Ma Đường vừa nảy, khi hai thân ảnh kia xuất hiện sát na, cường đại uy áp bắt đầu giáng lâm lên tất cả mọi người, tựa như muốn đem bọn hắn cho nghiền nát đồng dạng.

Nhưng rất may là có thành chủ đứng ra ngăn cản, thành chủ lấy một địch hai đánh nhau túi bụi trên không trung, không đến nửa ngày thời gian, thành chủ liền bị hai người kia oanh thổ huyết bay thẳng xuống đất, trên người máu me khắp người, chật vật không chịu nổi.

Sau đó hai tên kia ấn niệm một cái ấn chú gì đó, bầu trời trên tòa thành liền bị huyết vân bao phủ hóa ra một đạo phù văn, nàng cứ tưởng đâu chính mình sẽ phải chết tại lúc đó.


Nhưng không ngờ lúc đó có hai luồng cường đại khí tức từ phương xa lao tới, nàng thoang thoảng nghe được hai người chính là Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão của Long Hổ Môn chạy đến cứu viện.

Nàng mặc dù không biết hai vị trưởng lão này là tu vi gì, nhưng hai người đối chiến hai tên Huyết Ma Đường kia lại không hề rơi vào hạ phong chút nào, dần dần bốn người đánh đến bầu trời biến sắc, sau đó cả bốn người đều đánh đến nơi nào không thấy.

Lúc này, nàng cứ tưởng như mọi chuyện đã bình ổn trở lại rồi, nhưng không ngờ đấy chỉ là bắt đầu mà thôi.

Không đến một ngày trước, Đông Thiên Thành liền bị một đám yêu thú bao vây toàn thành, cả thành đều ra sức chống chọi với yêu thú, nàng không biết tại sao lại có yêu thú chạy đến vây thành, nhưng rất nhanh liền có đáp án.

Nàng nhìn thấy được mấy chục thân ảnh từ phía sau yêu thú hiển lộ mà ra, toàn bộ đều ăn mặc hắc y, trên vai khoác một cái áo choàng màu máu, không phải đám Huyết Ma Đường thì còn ai vào đây?
Bọn chúng không biết dùng cách nào điều khiển đám yêu thú đồng loạt tấn công thành trì, toàn bộ tu sĩ và võ giả bên trong đều không cách nào chạy thoát ra ngoài, đều đồng loạt ngăn chặn thế công.

Cũng may là hai tên Chân nguyên cảnh cường giả đều bị hai vị trưởng lão của Long Hổ Môn cho dẫn đi chỗ khác, còn lại chỉ là nửa bước Chân nguyên cảnh mà thôi, cũng vì vậy mà Đông Thiên Thành mới kiên trì cho đến bây giờ vẫn chưa bị công phá.

Gia tộc của nàng tốn hao đại giới đưa nàng cùng phụ thân thoát khỏi vòng vây, nhân lúc chiến hỏa tập trung ở cổng chính , tầng dưới chót võ giả đều buông lỏng một ít, phụ thân nàng mới đưa nàng giết ra một con đường máu chạy đến nơi này.


Nhưng trên đường cũng bị một đám Huyết Ma Đường đuổi theo không bỏ, điều này khiến nàng hận bọn chúng không thôi.

Chúc Tình thuật lại sự tình, Nhất Minh nghe được trong lòng nhấc lên kinh đào hải lãng!
Hắn không nghĩ tới, đám Huyết Ma Đường hành động lại nhanh như vậy, cũng may là chính mình còn chưa nhập thành, nếu không cũng không thì bây giờ e rằng đã trở thành rùa trong hủ.

Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn lại lóe lên một vệt tinh quang, hắn nhận thấy, bây giờ đã không còn Chân Nguyên cảnh đánh vào tòa Đông Thiên Thành này, chỉ còn lại nửa bước Chân Nguyên cảnh mà thôi, nếu chính mình nhân cơ hội hốt một đám võ giả, linh điểm chắc hẳn là đầy đủ để đột phá cảnh giới a!
Nghĩ tới đây, Nhất Minh không kìm được lòng, mở miệng hỏi: “Một ngày trước tình hình chiến đấu là như thế nào? Tiểu cô nương có biết rõ hay không?”
Thanh Vân nghe vậy có chút sững sờ, nàng nghe nói, người thiếu niên này dường như nhỏ tuổi hơn mình a, lại gọi mình là tiểu cô nương? Đáng lý ra phải gọi tỷ tỷ mới đúng a.

Nhưng biết làm sao được, người ta chính là ân nhân cứu mạng của mình, mình còn chưa cảm tạ người ta, không nên sinh khí a!
Nàng từ từ đứng dậy thi lễ một cái: “Cảm tạ công tử ra tay cứu giúp, nếu không phải gặp được hai vị, phụ thân ta cũng không còn sống được đến bây giờ!”
“Không có việc gì, tiện tay mà thôi.

” Nhất Minh khoác khoác tay, “Cô nương chỉ cần trả lời câu hỏi của ta là được.


Thanh Vân nghe vậy gật gật đầu, chậm rãi mở miệng nói: “Tình hình chiến đấu ngày hôm qua ta cũng không rõ cho lắm, lúc đó ta hoảng loạn vô cùng, chỉ biết một đường trốn chạy.


Nhưng ta cũng có nghe được những người xung quanh nói chuyện, cho nên cũng có biết một chút.

Nghe nói, bọn hắn xuất động hai vị Chân Nguyên cảnh cường giả tập kích bất ngờ, sau đó là một đám nửa bước Chân Nguyên cảnh dẫn theo huyết chúng điều khiển yêu thú bao vây Đông Thiên Thành.

Còn về số lượng bao nhiêu thì ta không cách nào biết được rồi, nhưng ta nhìn thấy, chắc hẳn sẽ không dưới ba mươi vị nửa bước Chân Nguyên cảnh, còn võ giả bên dưới thì nhiều vô số kể, bọn chúng bên người đều có yêu thú đi theo bên cạnh, đám yêu thú này hẳn là từ Đông Nam sơn mạch mà ra.


Nhất Minh cùng Chúc Tình nghe xong lời này đều chấn động trong lòng, hơn ba mươi vị nửa bước Chân Nguyên cảnh, mỗi người trong đó đều có thể khiến bọn hắn chết không có chỗ chôn a!
Nhất Minh bây giờ không biết bản thân mình có thể đối kháng nửa bước Chân Nguyên cảnh hay không, nhưng nếu một đối một mà nói, hắn có niềm tin cùng sơ nhập nửa bước Chân Nguyên một trận chiến, nhưng thắng hay không thì không biết được rồi.

Huống chi, hiện tại không phải là tỷ thí quyết đấu, mà là chiến tranh phát động, nếu không cẩn thận mà nói, sẽ ngay lập tức bị người vây đánh, hắn tưởng tượng một khi chính mình lâm vào trong đó, không ngoài dự đoán, chính mình chắc hẳn cưỡi hạc bay sang tây thiên không sai biệt lắm.

Nhất Minh nghĩ nghĩ hồi lâu, mở miệng nói: “Như vậy đi, đêm nay chúng ta nên tìm một địa phương khác ở lại, nơi này ắt hẳn sẽ có người chạy đến kiểm tra, chúng ta tạm lánh trước rồi nói sau.


Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!