Nhục Thân Thành Thánh

Chương 255: 255: Địa Binh





Chương 255: Địa binh
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ngồi trên lưng đại ưng, đối với một tu sĩ như Tuyết Ngưng mà nói, đây không khác gì bản thân tự hành ngự không cả, cho nên nàng cũng không có bất ngờ cái gì, mà ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn phong cảnh bên dưới.

Cho dù nàng là một Chân Nguyên cảnh đi chăng nữa, ở trong thành này vẫn là phải tuân thủ quy củ, cho nên nàng cũng không biết tòa thành này từ trên cao nhìn xuống lại là tràn cảnh như thế nào.

Nhất Minh thì ôm lấy Chúc Thiên Hà rất sợ nàng bị rơi xuống đất, nhưng là hắn quá lo lắng rồi, bản thân dại ưng này chính là một con linh thú, khí tức trên người của nó phát ra so với Chân Nguyên cảnh như Tuyết Ngưng phải cường đại hơn rất nhiều.

Đối với điều này, Tuyết Ngưng nàng cũng không có bất ngờ cái gì, dù sao một thế gia như nàng cũng trải qua không ít sự tình kỳ hoa, đối với một con linh thú cường đại hơn mình xuất hiện ở trong thành này vẫn là không có gì bất ngờ.

Bất ngờ là, linh thú cường đại như thế mà lại cam tâm tình nguyện làm những chuyện chở người thế này, điều này cho thấy vị Ngự Thú Sư cũng không phải bình thường a.

Hơn nữa, bản thân nó chính là linh thú, cho nên nó có cách để bảo hộ những hành khách ngồi trên này, nếu không, với thực lực của võ giả thì không cách nào ngồi vững được với tốc độ mà nó phi hành trên không.


Cho nên Nhất Minh chỉ cảm giác được có từng cơn gió nhẹ thổi qua mà thôi, hoàn toàn không hề cảm nhận được bất kỳ sự khó chịu nào, thậm chí có thể nói, ngồi trên lưng đại ưng càng cảm giác thoải mái rất nhiều.

Bộ lông mượt mà của nó cùng với cách mà nó bay lượn, điều này khiến cho Chúc Thiên Hà cảm giác vô cùng hưng phấn.

Đây là lần đầu tiên chính mình ngồi trên lưng một con chim lớn như vậy a!
Mặc dù con chim này bay rất là cao, nhưng cũng có những khoảng trống không có mây bên dưới, cho nên tiểu cô nương có thể nhìn thấy cảnh vật bên dưới tòa thành kia.

Ở độ cao này, từng tòa lâu lộ ra nhỏ bé vô cùng, nếu nhìn ra xa một chút, nàng không cách nào biết được tòa thành này lớn bao nhiêu, quả thật là không thể tưởng tượng nổi a!
“À đúng rồi.

” đang lúc mọi người đang ngắm nhìn phong cảnh thời điểm, thanh âm của Tuyết Ngưng bỗng dưng vang lên, làm hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

Chỉ thấy nàng từ trong túi trữ vật xuất ra một thanh đao, thanh đao vừa xuất hiện một sát na, một đoàn ánh sáng chói mắt bao phủ toàn bộ thân đao phía trên, khiến cho đám người không tự chủ nhắm nghiền mắt lại.


Ngay lập tức, nàng nhanh chóng bộc phát ra khí tức của chính mình, nhưng nàng khống chế rất là chuẩn, không hề làm bị thương những người xung quanh chút nào, đoàn quang mang từ trên thân đao cũng vì đó ảm đạm hơn rất nhiều.

Đám người cũng từ từ mở mắt ra, tia sáng chói mắt vừa rồi khiến đám người chưa thể nhìn thấy vật trước mắt cho được, chỉ thấy từng đốm lờ mờ bắt đầu dung hợp lại với nhau, một vật bắt đầu hiện rõ ra trước mắt mọi người.

“Địa cấp binh khí!” lão giả lọm khọm nhìn thấy thanh đao này liền hô lên một tiếng!
Không thể nghi ngờ, đây chính là Địa cấp binh khí mới có thể phát ra ánh sáng như vậy, hơn nữa, nhìn kỹ thanh đao này một chút, có thể thấy được phía trên đó còn lưu lại ba đạo cấm chế, hay nói cách khác chính là ba đạo linh văn.

Hai đạo linh văn gia trì và một đạo linh văn công kích, gia trì cân nặng và cứng cáp, còn công kích đương nhiên là tăng thêm độ sắc bén cho trường đao rồi.

“Hổ lão nói không sai!” Tuyết Ngưng mỉm cười gật gật đầu, sau đó đưa mắt về phía Nhất Minh giải thích nói: “Đây quả thật chính là Địa cấp binh khí, ta không biết thanh đao này có phù hợp với Nhất Minh công tử hay không, hay là công tử thử một chút xem.


Nói xong, Tuyết Ngưng liền đưa thanh đao về phía Nhất Minh, nhìn cảm giác của nàng, thanh đao này có vẻ rất là nặng a?
Hắn cũng không có chần chờ cái gì, một tay nắm chặt lấy trường đao, thanh đao này toàn thân màu đen tuyền, lưỡi đao nhìn vào cũng có thể thấy được sắc bén vô cùng, bên trên đó còn có hai đường linh văn khắc họa ở bên trên, còn lại một đường linh văn thì khắc họa ở trên thân đao.


Ngay khi nắm chặt trường đao một sát na, một cỗ lực lượng cực kỳ khủng bố đánh thẳng vào trong tay của hắn, sức nặng của thanh đao quả nhiên vượt xa so với thanh đao Huyền cấp của mình, có thể nói, nó nặng chí ít gấp năm lần trở lên.

Nắm chặt trường đao trong tay, cả cơ bắp từ trên tay của Nhất Minh cũng vì đó nổi lên, muốn di chuyển một chút cũng là không mấy dễ dàng, nhưng cũng không hoàn toàn không cử động được, ít ra, hắn vẫn có thể cầm thanh đao này vung vẫy một hai.

Sử dụng lực lượng khí huyết cùng với thập nhất mạch chèo chống vẫn là có thể!
Tuyết Ngưng nhìn thấy cảnh này, trong lòng liền nhấc lên kinh đào hãi lãng, không ngờ người này lại có thể vung vẫy thanh trường đao này a, nàng vốn dĩ muốn thử tên này một chút mà thôi, không ngờ hắn lại có thể cầm lên nổi, đây quả thật là không thể tin được a!
Mai Ngọc Long cùng với Hổ lão giờ khắc này cũng không cách nào ngồi được nữa, cả hai đều đứng trơ ra đó nhìn lấy một thiếu niên cầm lấy trường đao vung vẫy trông có vẻ nặng nề vô cùng.

Nhưng đây không phải vấn đề, vấn đề là, người thiếu niên này lại có thể sử dụng được Địa cấp binh khí a!
Đặc biệt là Mai Ngọc Long, hắn biết thanh trường đao này không phải bình thường Địa cấp binh khí có thể so sánh, đây chính là một thanh đã gần tấn cấp Thiên binh, chính vì thế mà tỷ tỷ của hắn vừa rồi mới bộc phát ra uy áp khống chế nó lại.

Thiên binh so với Địa binh chỉ khác nhau ở một chỗ, đó là Thiên binh có khả năng sinh ra khí linh bên trong, bản thân nó có một loại ý thức ở trong đó, nó có thể tự hành chọn chủ hoặc là rời bỏ chủ nhân nếu như người đó không thích hợp.

Mà thanh Địa binh này đã gần tấn cấp Thiên binh, cho nên khí linh bên trong cũng đã sinh ra một tia ý thức mơ hồ, nó không cách nào khống chế được bản thân, nó chỉ hoạt động theo bản năng mà thôi, chính vì thế mà khi trường đao vừa xuất ra thì liền bộc phát ra một đoàn ánh sáng ẩn chứa uy năng như vậy.


Phải biết, Địa cấp so với Huyền cấp chính là khác biệt rất nhiều, chưa nói tới lực sát thương, chỉ mỗi cân nặng của nó cũng là vượt xa Huyền cấp binh khí, đặc biệt là trường đao.

Bởi vì mỗi loại binh khí sẽ có một tiêu chuẩn riêng để luyện khí, lấy ví dụ như Địa cấp binh khí, chỉ khi nào đạt tới tiêu chuẩn cân nặng, độ sắc bén, độ cứng cáp, cùng với gia trì linh văn thì mới được coi là một Địa cấp binh khí, còn không thì nó cũng không được gọi là Địa binh, mà chỉ là Huyền binh mà thôi.

Đối với điều này, Nhất Minh hoàn toàn không biết gì cả, hắn chỉ cảm thấy thanh đao này nặng, vô cùng nặng, nếu mang Huyền cấp binh khí ra so sánh, để mang vung vẫy được thanh đao này cần ít nhất một vạn rưỡi khí lực mới có thể nâng lên, đây là so với khí lực của võ giả phải lớn chí ít gấp năm lần.

Đây là bực nào khái niệm!
Chỉ vung vẫy mấy đường, linh lực trong cơ thể của hắn muốn cạn kiệt hầu như không còn, dùng khí huyết của bản thân để gia tăng khí lực cũng không cách nào gánh vác nổi.

“Đây chính là Địa cấp binh khí sao!” Nhất Minh nắm chặt trường đao trong tay, lồng ngực không khỏi thở hổn hển, bên trong ánh mắt ẩn chứa một loại cảm xúc vô cùng hưng phấn!
Đến cả những người xung quanh cũng cảm thấy được, cả người của thiếu niên này toát ra một loại khí thế khiến nhiệt huyết bên trong mỗi người đều sôi trào cả lên, nhìn thiếu niên trước mắt, đám người tựa như đang nhìn một tôn chiến thần trong tương lai đồng dạng, khiến cả đám cũng đều hô hấp trở nên dồn dập hơn rất nhiều.

Loại khí thế kia, loại khát vọng kia, loại hưng phấn kia, tất cả đều hội tụ vào trong người của một thiếu niên, ngay cả một tiểu cô nương như Chúc Thiên Hà cũng nhịn không được hô to một câu: Ca ca thật là lợi hại a!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!