Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 144: Cảnh cáo của Dạ Thiên Kỳ




Tôi còn đang sững sờ ngạc nhiên, Dạ Thiên Kỳ đã kéo tôi đi về phía trước, chỉ nhìn thấy hắn ta giơ tay bật thiết bị ánh sáng luôn tắt mở trên tường của Queen’s, nhìn dáng vẻ hết sức quen thuộc nơi đây.

Lúc này, bên trong đại sảnh lập tức đèn sáng rực, sáng đến nỗi dường như đến một cây kim rơi trên nền đất cũng có thể nhìn thấy.

Tôi căn bản đang nhìn những khuôn mặt mơ mơ hồ hồ đó tức khắc rõ rệt hẳn lên, quả nhiên có rất nhiều minh tinh quen mặt, bọn họ vừa nhìn thấy có người đi vào, sợ là phóng viên nhà báo gì đó, vội vàng dùng tay che mặt.

Có lẽ, bọn họ không muốn fan của mình nhìn thấy cuộc sống riêng tư về đêm của bọn họ.

Tôi kinh ngạc nhìn bọn họ, dường như không biết nên nói gì mới được.

“ Ai, Ai đến làm loạn vậy?” Lúc này ngoài cửa đi vào mấy người mặc đồ đen, tướng mạo chính là người bảo vệ cho hộp đêm queen’s này rồi.

Bọn họ từng người trừng mắt nhìn chằm chằm tôi và Dạ Thiên Kỳ.

Tôi hơi sợ hãi, tên Dạ Thiên Kỳ này thật sự đến gây sự sao? Gây sự cũng đừng kéo theo tôi chứ! Tôi đã bị bọn lưu manh nhãi ranh biến thành dáng vẻ nhếch nhác này rồi, lại bị vệ sĩ của hộp đêm đánh cho một trận thì thật quá thảm hại rồi.

Tên Dạ Thiên Kỳ này đúng là là thần mốc rồi! Có cách nào để phủi hắn đi được không? Nếu không ngày mai tôi đi chùa Quan âm thắp hương cầu nguyện?

Tôi đang nghĩ thì quản lý của Queen’s tiến đến, lẽ ra dáng vẻ rất tức giận, nhưng vừa nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ, lập tức trở thành dáng vẻ thân thiết.

“ Thì ra là Dạ Thiếu Gia đến rồi! Dạ Thiếu Gia tại sao lại không thông báo trước cho thuộc hạ chứ?” quản lý đó lập tức tươi cười tiến lại gần Dạ Thiên Kỳ.

“ Nhã Lan có phải đang ở đây?” Dạ Thiên Kỳ mang khuôn mặt lạnh như băng nhìn tên quản lý đó.

“ Đúng thế. Cô Nhã Lan vừa đến đây chơi một lúc thôi.” quản lý đó cười nói.

“ Không phải đã nói với ông rồi sao, không được cho cô ta đến? Ông không có tai phải không?” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nhìn giám đốc đó, quản lý đó không dám trả lời.

Tôi liền hiểu ra, thì ra Queen’s này là tài sản tư nhân của Dạ Thiên Kỳ, sếp lớn đứng đằng sau hộp đêm nổi tiếng này lại là Dạ Thiên Kỳ.

“ Cô Nhã Lan không thường xuyên đến, chỉ là hôm nay đến chơi một lúc thôi.” quản lý đó vội vàng cười xoà.

“ Gọi cô ta ra đây, nếu như để cô ta đi, ông hôm nay không phải làm nữa, lập tức nghỉ việc.” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói.

“ Vâng vâng, tôi sẽ đi tìm cô Nhã Lan ngay, cô Nhã Lan, hình như đang nói chuyện với mấy minh tinh, tôi sẽ đi gọi.” quản lý hộp đêm đó vội vàng nói.

Ông ta bận đi tìm Nhã Lan rồi. Dạ Thiên Kỳ định thần lại kéo tôi ngồi trên ghế sopha, tôi nghe thấy những lời thì thầm to nhỏ ở xung quanh: “ Ôi, đây chính là Dạ Thiếu Gia của Dạ Thị, Dạ Thiên Kỳ, đẹp trai quá! Đôi mắt thật mê hồn.”

“ Cô gái đó là ai?”

“ Là bạn gái của anh ấy sao?”

“ Tại sao lại lôi thôi lếch thếch như thế chứ, cậu nhìn tóc cô ta xem, bù xù như cái ổ gà vậy.”

“ Đúng thế, quần áo cũng bẩn thỉu, khẩu vị Dạ Thiếu Gia thật đặc biệt, thích kiểu như thế chăng?”

“ Là nhân viên lau xe của anh ấy chăng?”

.......

Tôi hận không thể che lại cái mặt mình, dáng vẻ mất mặt này của tôi khiến người ta cho rằng tôi là nhân viên lau xe, tôi thật sự quá xấu hổ rồi.

Đang nghĩ như thế, thì lúc này chỉ nghe thấy một tiếng “ anh Thiên Kỳ”, tôi hướng theo nơi tiếng nói phát ra, quả nhiên nhìn thấy búp bê Barbie Nhã Lan đó cùng với ba bạn thân của cô ta lần trước đã từng đánh nhau với tôi, xem ra bọn họ đến đây để tìm niềm vui, không ngờ Dạ Thiên Kỳ dẫn tôi đến tìm.

Giám đốc hộp đêm đó tìm Dạ Nhã Lan, Nhã Lan ban đầu cho rằng Dạ Thiên Kỳ tìm cô ta, hết sức vui vẻ, nhưng khi cô ta nhìn thấy tôi, ánh mắt mang đầy sự căm thù và chán ghét.

Trước bao nhiêu người như thế, cô ta hướng về phía Dạ Thiên Kỳ, vẫn là tư thế dáng vẻ yểu điệu đi đôi giày cao gót, mặc trên người bộ váy màu vàng bó sát, mái tóc quăn lộ ra khuôn mặt búp bê xinh xắn dễ thương, vẫn giống như một cô búp bê Barbie vậy.

“ Anh Thiên Kỳ, sao anh lại đến đây, anh nhớ em rồi sao? muốn đến tìm em sao?” khuôn mặt của Dạ Nhã Lan sáng lên vẻ dễ thương, khi cô ta nhìn Dạ Thiên Kỳ, cả khuôn mặt mang đầy vẻ ngưỡng mộ, nhưng khi nhìn tôi, ngược lại là vẻ chán ghét.

Cô ta thành thạo biến đổi giữa hai loại biểu cảm, tôi lập tức nghi ngờ cô ta không biết có phải đã tốt nghiệp diễn xuất ở học viện điện ảnh hay không?

Tôi hừ lên một tiếng, ánh mắt không có gì sợ hãi đối mặt với cô ta.

Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nhìn Dạ Nhã Lan: “ lần trước cô không phải nói đi Italia du học một năm sao? Sao thế? Du học ở hộp đêm à?”

Dạ Nhã Lan vội vàng nói: “ Anh Thiên Kỳ, em đi Australia rồi, nhưng thật chẳng có hứng thú gì, Australia ấy à, nói thì hay, là quốc gia ai cũng muốn đến, nói không dễ nghe chút, chính là một vùng nông thôn rộng lớn, mặc dù khí hậu dễ chịu, nhưng yên tĩnh quá. Buổi tối một chút thú vị cũng chẳng có, em không thể cả ngày chơi cùng với chuột túi được, cho nên em mới trốn về, muốn chơi vài ngày, sau đó về nhà, anh Thiên Kỳ, anh đừng giận mà.”

Cô ta nũng nịu kéo cánh tay của Dạ Thiên Kỳ, với dáng vẻ õng ẹo.

Nhưng khi quay đầu sang nhìn tôi, vẫn là khuôn mặt căm ghét đó. Tôi cũng chẳng sợ cô ta mà trừng mắt nhìn.

Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói: “ tôi không quan tâm cô đi du học hay là chơi ở đây, cô cũng lớn rồi, tôi quản không nổi, cũng không muốn quản cô, chỉ có điều cô là em gái nuôi của tôi, bố mẹ tôi đối với cô quan tâm như thế, cho nên, tôi không thể không để ý đến cô, lần trước cô động tay với Nhuỵ Nhuỵ, tôi đã rất tức giận, hôm nay, cô lại phái người đến uy hiếp quấy rối cô ấy, cô ấu trĩ như thế à?”

Khuôn mặt Dạ Nhã Lan đó lập tức sững ra một lát, thần sắc trong chốc lát đó của cô ta khiến tôi hiểu rằng chắc chắn là do cô ta làm.

Tại vì vẻ hoảng loạn trong mắt cô ta che giấu không nổi.

Nhưng Dạ Nhã Lan đó chỉ là lo lắng trong tích tắc, cô ta lập tức hồi phục lại vẻ trầm tĩnh, cô ta lắc đầu: “ Không phải, không phải em. Anh Thiên Kỳ, anh nhầm rồi, chắc chắn không phải em làm, con gái điếm thối này vu oan cho em.”

Cô ta lao đến, tư thế muốn đánh tôi, nhưng bị Dạ Thiên Kỳ hất tay ra.

“ Ồ? Không phải sao?” Dạ Thiên Kỳ cười nói, hắn ta nhẹ híp mắt, cẩn thận nhìn Dạ Nhã Lan, “ Nhã Lan, cô quên là tôi làm gì rồi phải không? Tôi có thể tra ra rất nhanh, rốt cuộc là do ai làm? Nếu như tôi tra ra là cô làm, cô nên biết tôi sẽ làm gì, còn nữa, tại sao tôi lại ở đây tìm cô, tôi muốn trước mặt nhiều người thế này để nói cho cô biết, Dạ Thiên Kỳ tôi luôn coi cô như em gái, cả đời chúng ta nếu như không phải tình cảm anh em, thế thì không có tình cảm gì khác, bây giờ, người tôi thích là cô Tô này, cô đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý, nếu như cô quá đáng quá, đừng trách tôi không quen em gái như cô, đến lúc đó, cô xem bố mẹ nhận tôi hay nhận cô.”

Giọng nói của hắn ta, lạnh như thế, giống như là băng tuyết -200 độ, tôi không kìm được cũng phải rùng mình.

Dạ Nhã Lan đột nhiên khóc oà lên: “ Anh Thiên Kỳ, tại sao anh lại đối xử như thế với em? Em từ nhỏ đã thích anh, em lúc nào cũng hi vọng được làm vợ của anh. Bố mẹ không phải cũng nghĩ như thế sao? Loại con gái này là cái thá gì, tại sao cô ta lại muốn cướp anh đi? Không sai, là em làm đấy, em bảo người đi đánh cô ta, muốn cô ta cút ra khỏi cuộc sống của anh. Tại vì em yêu anh! Tại sao anh lại thích cô ta bảo vệ cô ta chứ?”