Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 179: Dựa vào đâu mà anh chen vào cuộc sống của tôi




Tôi tức điên, tôi bị mấy trai tây lừa đi lúc nào vậy ? Tôi không hề nghĩ đến việc cùng anh chàng người Mỹ đó tiển triển thêm có biết không ?

Gã này, lúc nào cũng gán ghép lung tung.

Nghĩ tới đây, tôi bực mình không phục nói : " Mà tôi muốn tìm một người bạn trai ngoại quốc thì có sao nào ? Tôi cũng còn ít tuổi đâu, cũng phải tìm cho mình một người đàn ông rồi. Sao cứ đi theo làm bóng đèn cho các anh mãi được ? Anh có hàng trăm ngàn các cô gái, thì tại sao tôi cứ phải đơn thân một mình làm gì ?"

" Cô nói gì ? " Lạc Mộ Thâm quay sang nhìn tôi.

" Tôi nói, tại sao các anh có bạn gái, lúc nào cũng được chơi bời với các người đẹp, còn tôi thì chỉ là một đứa độc thân để các anh châm chọc ?" Tôi bực mình nói, nước mắt đã bắt đầu lăn tròn trong khóe mắt.

" Được, lần sau tôi cũng sẽ tìm cho cô một người, nhưng phải là do tôi tìm, nghe rõ chưa ? " Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

Thực sự tôi rất tức giận, không biết tôi đã bán cho thằng cha này cái gì nữa ? Dựa vào đâu mà anh ta cứ chen vào cuộc sống của tôi chứ ?

Tôi tìm một người bạn trai lại còn phải do anh ta chọn sao ?

Người tôi hẹn hò cũng đến phá đám, tôi nói chuyện với người khác, anh ta cũng lại đến phá, sao thằng cha này cứ luôn như thế vậy ?

Chỉ cho quan huyện phóng hỏa, không cho dân thường thắp đèn à !

" Anh là bố tôi hay là mẹ tôi ? Dựa vào đâu mà cần phải được cái gật đầu của anh ? " Tôi điên tiết như muốn nhảy chồm lên.

Đúng lúc này, Phương Trạch Vũ bọn họ cũng trượt đến gần.

" Nhụy Tử đầu lợn, anh Đại Thâm của em cũng chỉ là sợ em bị người khác lừa thôi, người nước ngoài không sở khanh, không lừa các cô gái á. Không đâu, nhiều lắm đấy." Tần Hạo Nhiên cười nói.

" Tôi thấy các anh so với ai cũng sở khanh hơn cả." Tôi hậm hực nói.

" Gì ? Cô nói ai là sở khanh hả ? " Lạc Mộ Thâm nhíu mày, đôi mắt lạnh ngắt quay sang nhìn tôi.

" Chẳng có gì, tôi nói, tôi rất cảm ơn anh Đại Thâm của tôi, quan tâm tôi như vậy, khiến tôi cảm kích đến mức sắp chảy cả nước mắt nước mũi ra rồi đây." Tôi chớp mắt cười nói.

" Nhìn là đã biết không phải thật lòng, mà chỉ là dẻo mồm thôi." Gã sếp khó chịu này lại tiếp tục nói, tôi chỉ muốn túm lấy lưỡi của anh ta kéo phăng ra ngoài.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ có thể đứng đó run lên vì điên tiết.

" Được rồi, đừng có tức giận nữa, hôm nay trượt thế là cũng đủ rồi, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi thôi, sau đó ngày mai, chúng ta đi xe băng ngắm hoàng hôn. Nhụy Tử, em đừng có giận nữa, anh Đại Thâm của em tuyệt đối là muốn tốt cho em thôi. Ngoan nào." Phương Trạch Vũ cười nói.

Tôi cố gắng kìm nén sự giận dữ còn đang sôi sục trong lòng, khi nghe thấy ngày mai được ngồi xe băng ngắm hoàng hôn, tâm trạng của tôi đã tốt hơn một chút.

Được ngồi lên chiếc xe đó là mơ ước của tôi mà!

Thế là, tôi không còn nghĩ tới mấy việc không vui Lạc Mộ Thâm dành cho tôi nữa.

Thế là, chúng tôi đi vào một khách sạn cao cấp gần khu trượt tuyết, đương nhiên đây là khách sạn cao cấp năm sao, những người ở đây đều là những người giàu có đến từ khắp nơi trên trên thế giới tới để trượt tuyết.

Là một thư ký của Lạc Mộ Thâm, tôi lập tức chủ động tiến lên quầy lễ tân đặt phòng, chẳng là vì trong người tôi lúc này đang giữ bốn trăm vạn của Lạc Mộ Thâm đấy sao ? Lạc Mộ Thâm nói dùng số tiền này để mời mọi người đi chơi.

" Chào cô, chúng tôi muốn đặt năm phòng, là loại tốt nhất." Tôi đưa visa và thẻ tín dụng ra, dùng tiếng anh nói chuyện với lễ tân.

Đặt cho bốn gã thiếu gia và bốn cô gái kia mỗi đôi một phòng, mình tôi cũng cần một phòng, tôi không thể ngủ lang chạ được.

Vì thế, tôi cũng tự đặt cho mình một phòng, tôi cũng làm một quý tộc một hôm xem sao, đi cùng mấy gã giàu có này chẳng nhẽ họ để tôi chịu thiệt sao?

" Sáu phòng." Lạc Mộ Thâm đột nhiên nói.

" Ơ ?"

Tôi ngạc nhiên nhìn Lạc Mộ thâm.

Sao lại thêm một phòng thế ?

" Tôi ngủ một mình, thêm một người bên cạnh, tôi không ngủ được." Lạc Mộ Thâm thản nhiên nói, tôi phát hiện mặt của Tần Á Á liền biến sắc luôn, nhưng rất nhanh đã phục hồi lại biểu cảm cũ, vẫn nở nụ cười tươi trên môi.

Tôi thắc mắc một lúc, thì ra Lạc Mộ Thâm không hề thích ngủ cùng Tần Á Á, lúc ở nhà Phương Trạch Vũ, anh ta nửa đêm ngồi ở cửa sổ, là bởi vì....

Tôi đang nghĩ, Lương Cẩn Hàn cũng nói : " Bảy phòng, tôi cũng muốn ngủ một mình."

Biết mà, tôi có thể nhìn ra được Lương Cẩn Hàn này là một người rất lạnh lùng, nghĩ kỹ lại, mỗi lần dẫn các cô gái đi cùng anh ta đều rất ít chủ động nói chuyện, tiếp xúc với những cô gái đó.

Giống như, anh ta chưa từng thích một cô gái nào vậy.

" Tám phòng, tôi cũng thế, một mình ngủ có lẽ thoải mái hơn." Phương Trạch Vũ cũng nói.

" Hay là 9 phòng đi, tôi cũng muốn ngủ một mình." Tần Hạo Nhiên cũng nói.

Tôi cứ đứng sững người ra ở đó một hồi lâu, dường như quên cả tên họ mình là gì, chuyện gì đang xảy ra thế này ? Sao hỏa va vào trái đất rồi à ? Hay là hôm nay là ngày tận thế ? Sao bốn gã đàn ông phong lưu này đột nhiên lại biến thành những anh chàng trong sáng, nghiêm túc hết thế này ?

Liên tiếp ai cũng phân chia ranh rới với mấy nàng kiều này rồi ?

Tôi đang hoài nghi không biết là tai mình có nghe nhầm hay không.

Tôi im lặng nhìn Lạc Mộ Thâm, không biết nên phản ứng lại như thế nào.

" Mộ Thâm..." Tần Á Á yểu điệu kéo lấy cánh tay của Lạc Mộ Thâm, đôi mắt to hiện ra một đường sáng như muốn thỉnh cầu.

" Anh mệt lắm, muốn đi ngủ sớm." Lạc Mộ Thâm mệt mỏi nói.

Bụng tôi sôi lên một tiếng, mặc kệ anh làm gì thì làm, dù sao có thêm một phòng, thì anh vẫn là người trả tiền.

Ở bãi trượt tuyết việc anh trách móc tôi, tôi vẫn còn đang giận đấy, con người tôi đây, thù lâu nhớ dai lắm có biết không!

" Chín phòng." Tôi nói với lễ tân.

Cô gái lễ tân đó nhanh chóng đã định xong phòng, sau đó đưa thẻ phòng cho chúng tôi.

Bữa tối đương nhiên là ăn ở khách sạn, nhưng tôi chẳng muốn ăn uống gì, là bởi vì tôi không thích những món ăn đắt đỏ của phương tây này lắm, kiểu người cổ hủ như tôi ăn mấy món đơn giản cà muối canh cua vẫn là thích nhất.

Tôi sợ nhất là cái món gan ngan của pháp, hay bò bittet vẫn còn chút máu.

Riêng bọn họ thì vẫn vui vẻ ăn uống ngon lành.

Đặc biệt vốn dĩ tôi vẫn còn tức Lạc Mộ Thâm, nên giờ càng không muốn ăn gì cả.

Tần Á Á nhiệt tình chia xong món bò bittet, sau đó dùng nĩa xiên lấy một miếng đưa vào miệng Lạc Mộ Thâm, hai người trông rất tình cảm với nhau, tôi nhìn mà thấy đau đầu.

" Tôi không ăn nữa, mọi người cứ ăn đi. Tôi về phòng nghỉ trước." Tôi dứng dậy nói.

" A ? Nhụy Tử, cậu không đói à ? " Tần Á Á quan tâm hỏi tôi.

" Cô ấy không thích ăn, chỉ cần nướng cho cô ấy một nồi cào cào là cô ý ăn ngay thôi." Lạc Mộ Thâm lại châm chọc nói.

Tôi quay sang lườm anh ta, thằng cha này, hôm nay thích chọc tức tôi đúng không ?

" Nhụy Tử đầu lợn, ăn thêm chút gì đi. Nếu không ăn gì, thì gọi cho em món khác." Phương Trạch Vũ liền nói.

" Cô ấy không ăn thì thôi, ăn nhiều càng thêm béo chứ làm gì ." Gã Lạc Mộ Thâm này, dường như là đối thủ của tôi kiếp trước thì phải.

" Mọi người ăn đi, tôi không đói, chỉ muốn về nghỉ ngơi, tắm rửa thôi." Tôi nói mà như không còn chút sức lực nào.

Là vì những lời trách mắng nghiêm trọng của Lạc Mộ Thâm chiều nay đã anh hưởng đến tâm trạng của tôi sao ?

Tôi cũng có thể tức giận mà ?

Những lời độc đoán đáng ghét.

Tôi cầm lấy thẻ phòng đi về phòng của mình, quả nhiên đúng theo những gì tôi nghĩ, tất cả những đồ vật trong phòng đều vô cùng lộng lẫy và sang trọng.

Điều làm tôi bất ngờ nhất đó là, bên trong nhà vệ sinh có thể lấy nước nóng luôn từ dưới lòng đất.