Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 206: Tìm ai tâm sự lúc buồn




Tôi liền nhấc lấy những túi quà đó lên tay, mặt Lạc Mộ Thâm lúc này mới mỉm cười một chút.

" Được rồi, cầm lấy những túi quà này, mau về nhà, tắm rửa sạch sẽ đi, nhìn không khác gì vừa moi trong hang ra." Mặt gã này lại hiện ra vẻ lạnh lùng vốn có.

Tôi không ngừng mừng thầm trong lòng, mặt tôi lúc này có phải đang sung sướng lắm đúng không, nhìn thấy gã này nhìn tôi với con mắt yêu thương đấy, tôi cảm thấy trong lòng ấm áp, dễ chịu vô cùng.

Chỉ là vì tôi thích nhìn thấy anh ta sao?

" Vâng cảm ơn anh." Tôi cười xách lấy những túi quà đó, " Tôi về đây, anh Đại Thâm?"

" Đi đi, mau đi đi, bẩn quá rồi, làm nhà tôi bẩn hết rồi đây này." Lạc Mộ Thâm phũ phàng nói.

Xí, tôi cũng biết mình bẩn, nhưng chẳng phải anh để tôi vào nhà còn gì?

Là anh cầm tay tôi, kéo tôi vào nhà đấy.

Tôi cười chào tạm biệt Lạc Mộ Thâm, xách lấy những túi quà đắt tiền rời khỏi cảng Sydney, bắt xe quay về nhà của mình.

Tôi bỏ túi to túi nhỏ lên ghế sopha, rồi từ từ bóc từng túi một ra, quà bên trong làm cho tôi hoa hết cả mắt, có một bộ đồ thời trang Pari mới nhất, một chiếc kính râm Dior loại mới nhất, một bộ nội y VICTORIA'S SECRET mới nhất, một lọ nước hoa Issey miyake mới nhất, một chiếc túi Hermès mới nhất,.....Tất cả đều là những sản phẩm nổi tiếng mới ra gần đây.

Tóm lại, những món quà này, đặt trước mặt bất kỳ một cô gái nào, chắc là cô gái đó sẽ phải hét to lên đến mức thủng cả tường nhà mất.

Tôi không hề nói tôi là người nhìn tiền bạc như rác, nếu là trước đây, tôi cũng sẽ nhảy lên mà hét thật to, có cô gái nào mà không yêu những thứ đồ thời trang hàng hiệu này chứ?

Nhưng bây giờ không sung sướng đến mức như thế được nữa, bởi vì thực sự là tôi không biết rút cuộc anh ta đang nghĩ gì về tôi.

Bạn thử nói xem nếu anh ta không thích tôi, nhưng sao lại đối tốt với tôi như vậy, bình thương cũng rất quan tâm chăm sóc tôi, giờ đi công tác cũng không quên mua quà về cho tôi nữa.

Nhưng nếu nói anh ta thích tôi, thì tại sao anh ta không theo đuổi tôi? Lại còn quân tâm yêu thương những cô gái xinh đẹp khác trước mặt tôi, đây không phải là đang chọc tức tôi chứ?

Khi tôi nói tôi thích anh ta, anh ta liền lảng tránh tôi, còn răn đe tôi không được thích anh ta, tóm lại là tại sao anh ta lại như thế?

Chẳng nhẽ, anh ta muốn tôi từ từ nếm trải đau khổ, trước tiên anh ta lấy vẻ bề ngoài đẹp trai của mình để hấp dẫn tôi, khiến tôi yêu anh ta say đắm, rồi sau đó chẳng thèm quan tâm để ý gì đến tôi, cho tôi phải chịu đau khổ?

Nếu nói như thế, thì đúng là anh ta cũng chán chết phải không? Chính là muốn trả thù tôi khi tôi nói anh ta là một bộ hài cốt sống biết đi?

Như thế liệu có quá đáng không?

Tôi thấy lòng dạ rối bời.

Tôi cảm thấy mình giống như một cô gái khâu chăn ngốc nghếch, chăm chỉ khâu một hồi, cuối cùng mới phát hiện đã khâu mình vào bên trong chiếc chăn.

Tôi cầm lấy gối đập thật mạnh vào đầu, rồi nằm đờ đẫn bên cạnh những túi quà trên ghế sopha.

Lúc này, điện thoại của tôi đã kêu lên.

Tôi cầm lấy điện thoại, là Châu Đình.

Tôi liền nghe, Châu Đình tìm tôi có việc gì đây?

" Alo, Nhụy Tử." Giọng nói của Châu Đình lanh lảnh trong điện thoại.

" Châu Đình, có việc gì thế?" Tôi tò mò nói. Hôm nay Châu Đình không đi làm sao?

Sau khi vào bệnh viện của Phương Trạch Vũ, Châu Đình luôn rất bận bịu, đến mức tôi muốn gặp cậu ấy cũng phải hẹn trước.

" Nhụy Tử, cậu biết không? Mai là thứ sáu, bọn mình những ai còn sống ở thành phố A tụ tập đấy, đã hơn ba tháng rồi, mọi người đề nghị tụ họp một lần, cậu đi chứ?" Châu Đình tươi cười trong điện thoại nói.

" Đương nhiên là tớ đi chứ." Tôi vội nói, tôi cũng muốn xem xem các bạn khác, bây giờ bọn họ ra sao.

" Còn nữa, hôm nay tớ rảnh, tớ đến nhà cậu ngủ một tối có được không, chúng ta sẽ tâm sự." Châu Đình cười nói.

Tôi do dự một lúc, tôi nghĩ ra trước đây Lạc Mộ Thâm căn dặn tôi, không được để người khác tới đây ở, nhưng tôi giờ chẳng quan tâm nữa, tôi rất muốn có người cùng tôi tâm sự, để tôi được nói hết ra những suy nghĩ trong lòng.

Thế nên, tôi liền đồng ý.

Châu Đình nói đi làm về sẽ qua qua luôn.

Hai giờ sau, tôi đón Châu Đình ở bến xe bus, khi tôi dẫn Châu Đình vào nhà, mắt Châu Đình đều tròn xoe kinh ngạc.

" Trời ơi, là thật à? Lạc Mộ Thâm để cậu ở một căn hộ đẹp thế này sao?" Châu Đinh không ngừng kinh ngạc nói.

Tôi có chút ngượng ngùng nói hết cho Châu Đình biết về việc tôi vào đây ở, đồng thời cũng nói không phải tôi không muốn chia sẻ cho Châu Đình và Trần An An mà là Lạc Mộ Thâm không muốn để cho người khác biết.

" Tớ biết, tớ biết." Châu Đình cười nói, " Tớ biết nỗi khổ của cậu. Yên tâm đi, tớ hiểu mà, bây giờ, viện trưởng Phương cũng sắp xếp cho tớ một chỗ ở có điều kiện rất tốt. Chỗ ở mà trước đây ở cùng cậu, bây giờ chắc cũng phải chuẩn bị chuyển đi rồi, để đi làm thuận tiện hơn."

" Cậu hiểu được tớ thì tốt rồi." Tôi khẽ thở dài nói.

Châu Đình lại quay sang nhìn những túi quà mà Lạc Mộ Thâm mua cho tôi, không ngừng xuýt xoa nói: " Nhụy Tử, giờ cậu toàn mua hàng hiệu đấy à?"

Tôi chỉ biết cười nói: " Đều là Lạc Mộ Thâm mua cho tớ đấy."

" Hả?" Hai mắt của Châu Đình tròn xoe nhìn tôi.

" Thật sao?" Cô ấy có vẻ con chưa tin nhìn những túi đồ xa xỉ còn đang đặt trên ghế sopha, " Xem ra đây toàn là hàng hiệu cả."

" Chắc anh ta không mua hàng nhái đâu chứ?" Tôi vẫn dựa trên sopha, thản nhiên nói.

Châu Đình vẫn chăm chú nhìn vào những túi đồ đó, miệng vẫn liên hồi nói: " Lạc Mộ Thâm đối với cậu tốt thật, những thứ đồ này, chắc phải nhiều tiền lắm đây? Nói anh ta không có gì với cậu, thì mới là lạ đấy?"

Tôi khẽ chớp mắt, trong lòng lại thấy nóng ran.

Lạc Mộ Thâm, rút cuộc anh ta đang nghĩ gì?

Tôi xin anh đừng xẻo từng miếng thịt của tôi như thế, anh có thể cho tôi một nhát dao có phải nhẹ nhàng hơn không, tôi là một cô gái bé nhỏ, chẳng thể chịu nổi cái cảm giác dằn vặt lòng mình thế này đâu.

" Nhụy Tử, tớ muốn thương lượng với cậu chuyện này." Châu Đình đột nhiên đứng trước mặt tôi, xách một chiếc túi Hermès lên, " Chiếc túi này cậu cho tớ mượn dùng đi, tớ chưa bao giờ được đeo chiếc túi hàng hiệu nào cả, tớ nghĩ có phải khi đeo nó lên sẽ trở lên quý phái và đầy khí chất đúng không?"

Tôi nhìn Châu Đình nói: " Mượn gì mà mượn. Cho cậu luôn đấy, cầm lấy mà đeo đi, tớ không có ý kiến gì!"

" Thật sao?" Châu Đình sung sướng nhìn tôi.

" Thật." Tôi gật đầu.

" Lạc Mộ Thâm sẽ không giận chứ?" Châu Đình vẫn còn có chút do dự.

" Quà anh ta tặng tớ, thì tớ dùng hay làm gì là việc của tớ, mua cho tớ bao nhiêu đồ như thế, nói thật, trong lòng tớ cũng thấy hơi ái ngại, cảm giác như là tớ đang được anh ta nuôi vậy, đấy là một lẽ, ngoài ra ai mà biết được gã giám đốc đó đang nghĩ gì, bây giờ tớ đang rối như tơ vò, thực sự không biết là anh ta đang nghĩ gì nữa." Tôi thở dài một tiếng, rồi nhắm mắt lại, đau đầu.

Châu Đình vui mừng đeo chiếc túi Hermès đó lên vai, rồi điệu đà soi dáng mình trong gương, cô ấy cưới nói: " Đây chính là hiệu quả của hàng hiệu, thực ra chiếc túi này, cũng chẳng phải là quá đẹp, nhưng là vì tên tuổi của nó, đeo lên người cảm giác đúng là không giống với đeo những chiếc túi khác, tớ cảm thấy khí chất của mình tốt lên rất nhiều, thấy tự tin hơn hẳn. Loại túi này là loại sản xuất có giới hạn đây, trong nước chẳng thể tìm ra nó!"

" Ừ, anh ta mua ở Pháp đấy." Tôi thản nhiên nói.